Chương 59
Sau khoảng ba ngày, Trình Diệu Vi cuối cùng cũng có thể ngồi dậy nói chuyện. Mặc dù việc ngồi dậy hiện tại cũng giống như đang rút cạn sức lực của cô vậy.
Ngày thứ hai sau khi cô tỉnh lại, ông bà Trình đã tới thăm cô, cùng cô nói chuyện rất lâu. Người nói chủ yếu là bà Trình, nhưng Trình Diệu Vi lại nghe không sót chữ nào.
Đại khái chính là bọn họ tính về hưu, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần trong tập đoàn cho Trình Diệu Vị, để cho cô thừa kế. Hiện tại cho Trình Ngọc thừa kế là không có khả năng.
Chỉ cần Trình Diệu Vi bình phục, họ sẽ bắt đầu tính toán chuyện rút lui. Mặc dù thời gian có thể không ngắn, nhưng việc Trình Diệu Vi được thừa kế là chuyện chắc chẳn.
Họ cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào trong việc Trình Diệu Vi nói giúp cho Trình Ngọc trên toà, đại khái là họ cũng sắp mất hết hi vọng vào đứa con gái này rồi.
Trình Diệu Vì có thể hiểu được tâm tư hiện tại của ông bà Trình, cũng không từ chối. Thực tế, đây chính là kết quả mà cô muốn. Một phần trong Trình Diệu Vi hoàn toàn ý thức được hậu quả khi dồn Trình Ngọc vào chân tường. Cô cũng có năng lực cản lại, không để Trình Ngọc có thể tiếp tục làm bậy, chỉ là cô mặc kệ.
Đối với Trình Diệu Vị, kết quả tôi tệ nhất chính là cô chết, Trình Ngọc nhất định chịu trừng phạt thích đáng không từ pháp luật thì cũng là từ Sở Nhân Kiệt. Nhưng hiện tại cô còn sống, vậy thì kết quả này đúng là có thể dự đoán được.
Mặc dù mọi thứ đều là có chủ đích, thế nhưng Trình Diệu Vi hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào. Trong mắt cô, cô chỉ là người đào một cái hố, việc lựa chọn có nhảy xuống hố không là quyết định của Trình
Ngọc.
Đi tới bước đường này, là tự hai chân cô ta đi, Trình Diệu Vì không chịu trách nhiệm cho bất kỳ thứ gì. Nói cô có lỗi vì chính cô là người đào hố xin lỗi, cô không nhận. Trình Ngọc có thể vì bảo vệ bản thân mà hại người, vậy thì cô cũng có thể vì bảo vệ mình mà đào hố. Cuộc sống cũng vậy, trong truyện cũng vậy, đều đầy cạm bảy. Người sống trong đó phải vừa đi vừa đào hố, vừa đi vừa tự bảo hộ bản thân mình khỏi những kẻ khác.
Trong cái thế giới chỉ có kẻ đi săn và kẻ bị săn, muốn sống được thì phải có thủ đoạn. Đây không còn là cái nhà trẻ nơi đúng là đúng, sai là sai nữa, mà là nơi giao thoa của cả hai. Không có kẻ đúng, không có người sai, chỉ có kẻ ngu ngốc và kẻ biết bảo vệ mình. Vì vậy, khi nói tới quyền thừa kế, Trình Diệu Vị chỉ khẽ gật đầu, sau đó không bày tỏ thái độ thêm nữa.
Vào ngày thứ ba, Tư Phàm cùng Hoàng Phụng Hân xuất hiện. Nhìn hai người có vẻ rất hoà hợp, không phải là loại hôn nhân không tình yêu như nhiều cặp đôi trong hào môn mà Trình Diệu Vi từng nhìn tới. Không hiểu sao có thể tiến triển được tới mức này. Trình Diệu Vi cất giọng khàn khàn
Khi nào có tin mừng? Dù đã nghe qua tình hình của Trình Diệu Vì, thế nhưng khi nghe thấy giọng cô biến thành như vậy, Tư Phàm cũng hơi nhíu mày.
Hoàng Phụng Hân hơi cần mồi, sau đó đột nhiên nói.
Em nghiên cứu thuốc giúp chị chữa giọng nhé?
Trình Diệu Vì chớp mắt, có chút ngạc nhiên. Không phải nói Hoàng Phụng Hân là một cô bé không biết đối nhân xử thế, cũng không quan tâm tới gì khác ngoài nghiên cứu sao? Vì sao lại đột nhiên thay đổi thế? Chẳng lẽ tình yêu có thể thay đổi con người à? Điều đó cũng áp dụng với cô bé này luôn há?
Hoàng Phụng Hân không thấy Trình Diệu Vi nói gì, nghĩ là cô không đồng ý, cúi đầu. Trình Diệu Vi giật mình.
Cảm ơn em đã có lòng. Nhưng chị nghĩ là không nên làm phiền em. Giọng như này cũng có ảnh hưởng gì đâu. Ít nhất thì ai đó không phàn nàn gì. – Trình Diệu Vi liếc nhìn Sở Nhân Kiệt đang ngồi ở sofa gật gù
Tư Phàm đảo mắt.
Tên đó ở đây cả tuần lễ lúc cô hôn mê, mấy ngày này cũng không chịu về. Y còn đang sợ cô nháo chia tay, nháo tự tử, làm sao dám phần nàn.
Trình Diệu Vi bật cười, sau đó lập tức dừng lại vì cơn đau bất chợt xuất hiện ở lồng ngực. Cô xoa xoa ngực mình, thở ra một hơi, sau đó mỉm cười nhìn Sở Nhân Kiệt.
Có lý.
Vậy nên nếu có tin mừng thì phải là tin mừng của hai người trước Tư Phàm nói.
Ô. Chờ tôi xuất viện rồi tính đi. Trình Ngọc sao rồi?- Trình Diệu V hói.
Thời gian này mặc dù Sở Nhân Kiệt chăm sóc cô rất tốt, thế nhưng y chưa một lần hé răng về tình hình của Trình Ngọc. Tư Phàm lắc đầu.
Không tốt. Thắng nhãi nhà tôi làm loạn cả lên một hồi, nói là cô ta không phải loại người đó, có phải là do cô giở trò hay không.
Trình Diệu Vi hơi nhún vai. Nam phụ đúng là nam phụ, dù đã bỏ nữ chính cũng không bỏ được phẩm chất của nam phụ. Dù bằng chứng đã bày ra trước mắt, thế nhưng vẫn tin tưởng nữ chính tới cùng, hoàn toàn không nói lý lẽ, chỉ dùng cảm tỉnh để cảm nhận. Loại này cho qua, không muốn phí thời gian để ý.
Tư Phàm cũng cho là Trình Diệu Vi không quan tâm, đổi sang Trình Ngọc.
Còn về phần Trình Ngọc, hiện tại mọi bằng chứng đều đang hướng về cô ta, kẻ tình nghi cũng chỉ có thể là cô ta. Thêm tỷ tiền, thêm tỷ quan hệ, vụ án này sẽ xử lý xong nhanh thôi. Sau đó, một khi cô ta vào tù rồi thì luật pháp không thể bảo vệ cô ta được nữa.
Tư Phàm liếc sang Sở Nhân Kiệt. Trình Diệu Vi thở dài. Cô có thể hiểu được. Hiện tại Sở Nhân Kiệt còn chưa đụng vào Trình Ngọc, nguyên nhân chính là bởi vì nếu y ra tay, Trình Diệu Vì rất định sẽ biết, và y không muốn cô nhìn y như một tên tội phạm nguy hiểm, hoặc là kẻ khinh thường pháp luật.
Vậy cho nên, hiện tại Sở Nhân Kiệt còn chưa làm gì. Nhưng một khi Trình Ngọc đã vào tù rồi, đó lại là một chuyện khác.
Mặc dù Trình Diệu Vì không tán thành làm mấy việc này, cũng nghĩ là nếu mặc kệ thì tốt nhất, thế nhưng cô sẽ coi như là không biết vậy.
Nếu lúc này mà còn đứng ra muốn bảo vệ cho kẻ cho mình uống thuốc độc thì cô không còn là Trình Diệu Vi nữa mà là con thần kinh mang tên nữ chính mất rồi.
Còn muốn biết gì không?
Còn cái gì mà tôi cần biết nữa a?- Trình Diệu Vì nhướn mày.
Cũng phải. Cô có vẻ ngoài tiền ra không quan tâm tới cái gì khác nữa nhỉ.- Tư Phàm đảo mắt.
Chính xác. – Trình Diệu Vi dựa người vào gối.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!