Chương 65 Câu dẫn thượng tiên (3)
Là một con người đã sống một đời trong hào môn và một đời nhìn những người trong hào môn, Trình Diệu Vi tự nhận bản thân có con mắt thẩm mỹ rất tốt Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô lau khô người, mặc lên một bộ đồ bắng lụa màu xanh như rềền trời, vài lớp vải mỏng xếp chồng lên nhau, khi di chuyển tạo cảm giác phiêu phiêu cực kì dễ chịu. Cổ tay áo mỏng, kéo dài về phía sau, khi di chuyển cũng tạo cảm giác mềm mại. Cô không đeo vòng cổ, vòng tay hay hoa tai, ngược lại chọn một chiếc trâm cài dài đơn giản, búi tóc cũng là kiểu qua loa, một vài lọn tóc còn rủ xuống y phục, tạo cảm giác hơi lười biếng. Trâm cài nhỏ kia vừa vặn ở trong hoàn cảnh đó toả sáng, giống như một thứ trang sức tỉnh xảo điểm xuyết cho vẻ ngoài của cô.
Trình Diệu Vi ngồi trước gương, mở hộp mấy hộp đồ trang điểm chưa từng động vào, suy nghĩ một chút liền lựa chọn bôi một chút son lên, kẻ lông mày một chút, sau đó đứng dậy ra ngoài Khi ra ngoài, cô vừa vặn đụng phải mấy đệ tử nội môn đang làm việc vặt trong sân. Bình thường nguyên chủ không có đệ tử, cho nên làm việc vặt, chăm sóc cô hàng ngày đều là mấy đệ tử nữ trong phái. Mà mấy đệ tử này cực kì ngưỡng mộ nguyên chủ, cho nên làm việc cũng vui vẻ, không ai phàn nàn một tiếng nào. Nhưng bọn họ cũng đã quá quen với việc Trình Diệu Vi có hơi không thích gần người, bộ dạng lúc nào cũng trầm trầm, cho nên bình thường làm việc luôn tận lực nhỏ tiếng.
Vậy nên lúc này, khi Trình Diệu Ví đột ngột đi ra ngoài, còn ăn mặc khác hẳn ngày thường, bộ dáng rõ ràng đã trang điểm qua, khí tràng sắc bén, ánh mắt cũng phát ra linh quang, bọn họ liền có chút sốc.
Đó… đó là Bạch Vân trưởng lão đó hả?
Nhầm không vậy?
Mấy đệ tử kia nhìn nhau, mặt ai nấy đều giống như nhìn thấy ma, hoàn toàn không dám tin vào những gì bản thân đang nhìn thấy.
Trình Diệu Vi không quá quan tâm đám nhóc kia nhìn cô như thế nào. Cái cô quan tâm chính là Mạc Quân và những người khác để ý cô ra sao.
Trước kia, Mạc Quân là một người vô dục vô cầu, bởi vì y là người tu tiên, được dạy như thế. Nhưng sau khi rời khỏi tông môn, y cũng không có vẻ gì là yêu thích ai giống như một nam nhân bình thường.
Người thường nghĩ y chỉ chú ý tới việc luyện khí, trầm mình vào trong pháp bảo, nghiên cứu. Chưởng môn và những trưởng lão khác nghĩ rắng y luôn luôn muốn tụ luyện thăng cấp, yêu cái gì mà đương Đám đệ tử thì nghĩ rãng y là tu chân giả có linh căn hệ băng, luôn luôn lạnh lùng đạm mạc, băng sơn cấm dục.
Còn Trình Diệu Vi thì nghĩ là thắng cha này bị chính linh lực hệ băng của mình làm sun vòi mẹ rồi còn yêu đương cái của khi Nhưng sau đó vì Lạc Lạc có hoả linh căn, làm giảm bớt băng linh căn nên con hàng của Mạc Quân trở lại bình thường, sau đó mới bắt đầu yêu đương
[Kí chủ cô nghĩ cái phát rồ gì thế hả2??]
– Hệ thống gào lên. Nếu nó có mắt thì nó đã trợn ngược lên tồi Nam chính băng sơn cấm dục lạnh lùng cao lãnh mà vào mồm cô lại thành thắng nhóc sun vòi là thế nào? Lạy hồn. Cô cho là nam chính là người sống ba trăm năm với con hàng bị sun hả?
Trình Diệu Vi đảo mắt. Nếu không phải thì cũng là sống ba trăm năm với hai hòn nặng trịch. Thì bảo y có bao giờ chạm vào ai? Chắc hai cái cộng lại cũng ba cân đấy? Dạo trước nghe Sở Nhân Kiệt bảo vì phải nhịn một tuần mà y sắp không đi nổi rồi. Mà thắng cha này nhịn ba trăm năm. Âyyyy thống còn lứa tuổi học sinh. Huhuhu.]
– Hệ thống bị Trình Diệu Vĩ doạ sợ khóc ngất, sợ hãi đi vào một góc ôm lấy thân hình nhỏ bé mà khóc. Huhu, linh hồn của nó bị vấy bẩn rồi, nó không thể nào làm một hệ thống đơn thuần thiện lương được nữa.
Huhu Trình Diệu Vi cười cười, một đường đạp kiếm phi hành tới dưới chân núi.
Dù cô có sở hữu kí ức của nguyên chủ, cũng biết cách ngự kiếm, thế nhưng cô hai đời sống ở thế giới hiện đại, vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác thần tiên thế này. Có chút hưng phấn, nhưng cũng có chút hoảng sợ.
Quả này mà ngã là thành thịt nát luôn.
Núi gì cao vồn.
Nơi tuyển chọn đồ đệ là ở dưới chân núi. Nói là chân núi, thế nhưng để lên được tới đây cũng phải leo tầm năm ngàn bậc thang. Đám trẻ nào mà không leo lên được, coi như không có tư cách dự thị.
Lạc Lạc là do chưởng môn mang tới, nhưng cũng phải chật vật trèo năm ngàn bậc thang, hiện tại cũng thở thành chó.
Còn những đứa bé khác thì khỏi cần nói, càng là muốn nẵm bẹp xuống thở, Thế nhưng ở trước mặt những tiên nhân cao quý này, chúng nó không dám.
Đứng ở nơi này có khoảng hai mươi đứa trẻ, độ tuổi cũng không lớn. Chúng nó cũng không biết khảo nghiệm thực sự không phải ở năm ngàn bậc thang, mà là ở trận pháp đặt trên những bậc thang đó.
Linh căn vượt quá ba không leo lên được. Không có linh căn trực tiếp ở dưới. Có linh căn nhưng không có tư chất, khó tu luyện thì phải xem vận may. Vậy cho nên hai mươi đứa nhóc đứng ở đây, chưa cần kiểm tra cũng biết sau này sẽ toàn là tinh anh.
Lạc Lạc là một cô nhóc hơi bẩn bẩn, chỉ có thể đứng một mình một góc, không có ai nguyện ý đứng gần. Hai mắt của cô nhóc dán trên người một nam nhân mặc trường bào màu đen thêu chỉ bạc, khuôn mặt lạnh băng không biểu cảm.
Không hiểu vì sao, vào khoảnh khắc nhìn thấy nam nhân này, cô bé cực kì kích động, cực kì muốn lại gần. Nhưng chưởng môn đại thúc khi tìm được.
cô bé đã nói răng, cô bé đã được chọn làm đệ tử cho một vị trưởng lão, chỉ cần vị trưởng lão đó đồng ý. Cô bé đã nghĩ, trưởng lão thì sẽ là một người râu tóc bạc phơ, cho nên chắc hẳn không phải là nam nhân đó.
Thế nhưng cô bé vẫn không nhịn được thi thoảng liếc nhìn nam nhân kia một chút, trong lòng thầm hi vọng.
Đứng cách đó không xa, Mạc Quân cũng đang quan sát Lạc Lạc. Bình thường vẻ mặt của y doạ người, đám đệ tử trong môn cũng không dám nhìn lâu, thế nhưng cô nhóc kia đúng là nghé con không sợ cọp, cứ thi thoảng lại liếc về phía này, xem ra cũng là một nhóc con lanh lợi Mạc Quân, đệ cũng đã vào tông lâu như vậy rồi, cũng chưa nhận đệ tử, hiện tại cân nhắc một chút đi. Đứa nhóc này là đơn linh căn, rất hiếm gặp.
Mạc Quân lại nhìn Lạc Lạc một lần. Vừa vặn, tầm mắt của hai người đụng nhau, Lạc Lạc vội cúi đầu Đương lúc Mạc Quân định gật đầu đồng ý, một trưởng lão bên cạnh như để ý cái gì, quay về một phía nhìn, sau đó thì trượt chân tý nữa thì ngã khỏi kiếm.
Huyền Minh sư huynh!- Một j trưởng lão khác đứng bên cạnh vội vàng đỡ.- Làm sao vậy.
Huyền Minh trưởng lão lắp bắp, sau đó kinh hoảng chỉ về một phía. Toàn bộ người đang ở đó, bao gồm cả chưởng môn cũng quay sang nhìn, ai nấy đều không ngậm được mồm.
Mỹ nhân dung nhan như hoạ, khí chất cao ngạo lạnh lùng, toả ra vẻ sắc bén của bậc cường giả. Y phục trên người nhẹ nhàng lả lướt, thanh nhã quý phái, bay bay trong gió cực kì mê người. Mái tóc lười biếng búi lên, được điểm xuyết đơn giản, lại lộ ra vài phần tuỳ ý.
Đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!