Chapter 76 Câu dẫn thượng tiên (14)
Dưới chân núi Thượng Thanh phái có một thành trấn lớn. Tư Tĩnh trước kia cũng là ở thành này mới có thể gặp được vị đại tiên kia. Người dân sống ở đây hầu như đều là người có một chút tu vị, hoặc có người thân ở trên đỉnh núi buôn bán pháp khí pháp bảo, dược thảo hoặc là một chút phù chú gì đó, sống qua ngày rất tốt. Cũng có thể là bởi vì linh khí trên núi ảnh hưởng, người ở đây ai ai cũng khoẻ mạnh hồng hào.
Đi trên đường phố, Tư Tĩnh nhìn xung quanh, cảm thấy hết thảy đều mới lạ. Những người quen thuộc, những con đường quen thuộc, thế nhưng hiện tại, mọi thứ lại khác biệt. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tư Tĩnh có thể hiên ngang đi trên đường lớn, nhìn ngắm mọi thứ một cách thật tỉ mỉ.
Thấy Tư Tĩnh nhìn trước ngó sau, bộ dạng giống một con thú nhỏ tò mò, Trình Diệu Vi khế cười. Tư: Tĩnh giật thót, quay sang nhìn cô Lát nữa ăn xong rồi ngắm. Không đói sao?
Không nhắc tới thì thôi, một khi nhắc tới rồi, Tư: Tĩnh liền cảm thấy dạ dày của mình bắt đầu kháng nghị. Trước kia cậu đã từng nhịn đói mấy ngày, hiện tại cũng không phải là tới mức không thể chống đỡ nổi, cho nên khế lắc đầu một chút.
Trình Diệu Ví thở dài. Làm sao có thể nhịn lâu như vậy mà không đói cơ chứ. Sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô khẽ xoa đầu Tư Tĩnh.
Sau này vi sư không để con chịu đói nữa.
Một câu đơn giản như vậy, lại chạm vào tâm Tư Tĩnh. Từ trước tới nay, không có ai sẽ thực lòng quan tâm tới cậu, cũng sẽ không có ai nguyện ý che chở cậu.
Tư Tĩnh đã từng nghĩ, con người, ai ai cũng sẽ lạnh nhạt như vậy, ai cũng chỉ chăm chăm lo chuyện của mình. Rồi cứ thế, cho dù cậu có chết, mấy tên ăn mày hay đi cùng cậu cùng lắm cũng chỉ buồn một chút, sau đó lại kiếm cái ăn. Cậu sẽ mãi mãi năm ở đó, không có ai nguyện ý để mắt tới nữa.
Nhưng hiện tại, cuộc sống của cậu hết thảy thay đổi Mới chỉ mấy ngày trôi qua, mà hiện tại nhìn lại giống như cả một đời.
Có một người xuất hiện. Người đó bảo vệ cậu, cho ho cậu cái mặc, còn để tâm cậu đã ăn gì hay chưa. Đôi khi, Tư Tĩnh sẽ tự cấu nhẹ mình một cái, xem hết thảy có phải là một giấc mơ hay không. Nếu là mơ, Tư Tĩnh vĩnh viễn không muốn tỉnh lại Trình Diệu Vi không biết Tư Tĩnh nghĩ cái gì trong đầu, dẫn cậu tới một tửu lâu lớn nhất trong thành.
Chưa cần biết có tiền hay không, chỉ cần thấy đồng phục của Thượng Thanh phái trên người Tư Tĩnh, tiểu nhị đã niềm nở mời hai người vào trong Đi gần tý nữa, họ có thể thấy được trên người Trình Diệu Vi toàn là pháp khí, chắc chắn không tầm thường, vậy nên thái độ càng tốt hơn.
Trình Diệu Vi không thích lãng phí, cũng không muốn doạ sợ Tư Tĩnh, lại càng không biết giá cả ở đây thế nào, chỉ gọi vừa đủ, sau đó ở một bên nhìn Tư Tĩnh ăn.
Thấy như vậy, tiểu nhị lại càng chắc chắn cô là người không tầm thường. Dù sao thì người tu tiên lên tới một cấp độ nào đó không cần phải ăn uống nữa. Nhìn cô trẻ như vậy, nhưng tiểu nhị đều không dám khinh thường. Phải biết, hẳn ở đây đã phục vụ bao nhiêu tu sĩ, đã thấy những người vài trăm tuổi trông chỉ như thiếu nữ mười tám. Cho nên thấy trẻ mà khinh là tuyệt đối không có.
Trình Diệu Ví đối với thái độ phục vụ ở đây cực kì vừa lòng, tâm tình tốt, cũng uống hai chén trà Tư Tĩnh ở bên kia vừa ăn vừa thấp thỏm nhìn Trình Diệu Vi. Lý do làm Tư Tĩnh thấp thỏm có nhiều lắm, nhưng đại khái chính là Trình Diệu Vỉ không ăn.
Trình Diệu Vi cũng cảm thấy như vậy không ổn, thế nhưng cô thực sự không cần ăn. Hiện tại mà ăn vào, sau đó hệ tiêu hoá hoạt động, cô biết phải tìm nơi nào để xử lý? Cô thực sự không muốn tìm hiểu cách đi giải quyết nỗi buồn ở cái thời không có vòi xịt cũng không có giấy vệ sinh ba lớp đâu.
I.}- Sau này xuyên tới thế giới cổ đại thì cô chắc muốn tự tử luôn đấy.
Ăn đi. Vi sư không đói.- Trình Diệu Ví nói Chỗ này..- Tư Tĩnh nhìn mấy món ăn trên bàn, dường như phân vân không biết nên hỏi thế nào.
Ăn hết thì gọi thêm. Ăn thêm vào, nhìn con gầy như vậy Trình Diệu Vi nhìn Tư Tính Nhóc con này vẻ ngoài tuyệt đối là xuất sắc, sau này luyện tập thì càng không nói. Chỉ là hiện tại quá gầy, còn chưa nhìn ra thứ gì, véo má cảm giác cũng không thoải mái.
[Nhiệm vụ của tôi đưa ra là sờ má thôi, cô làm ơn đừng có bứt đứt cả má con nhà người ta đi đấy.]- Hệ thống không nhịn được chen vào.
Trình Diệu Vi khế hm một tiếng coi như đáp lại, sau đó lại tiếp tục ngồi gõ bàn, chờ Tư Tĩnh ăn xong.
Sau khi ăn đi mua chút thuốc tiêu hoá. Trước kia ăn không no, hiện tại đột nhiên lại ăn nhiều như vậy, còn có món có dầu mỡ, hẳn là sẽ chưa thích ứng được ngay.
Nhắc tới thuốc tiêu hoá Trình Diệu Vi lấy từ trong không gian ra một pháp.
khí liên lạc, gửi về cho chưởng môn đang ở trên núi, nói rằng tiểu viện của cô cần thêm một phòng bếp, phòng tắm và một phòng để… trút bầu tâm sự.
Cô không cần, nhưng đồ đệ cô cần. Không thể cứ mỗi lần lại chạy sang ngọn núi khác xài nhờ của người ta được. Mặt mũi còn cần không?
Vi tiểu viện của cô trước kia xây là theo yêu cầu của nguyên chủ, hoàn toàn không có những thứ này, thế nên hiện tại phải bổ sung thêm vào.
Có thể tưởng tượng được sau khi nhận được cái yêu cầu này, mặt chưởng môn biến ảo khôn lường thế nào. Nhưng đương nhiên, là yêu cầu của Trình Diệu Vi thì phải đáp ứng, cho nên một loạt đồ đệ đang tu luyện buổi tối bị xách dậy, chạy sang bên đó trợ giúp.
Trong lúc đó, Tư Tĩnh đã ăn xong một bát cơm cùng đồ ăn, đều ăn không còn chút gì, ngượng ngùng ngồi đó.
Trình Diệu Vi một lát sau mới để ý tới, gật đầu hài lòng. Đợi sau này tiêu hoá quen rồi thì gọi thêm, ăn thêm một chút Đi. Đi mua chút dược tiêu hoá, sau đó đi mua y phục Trình Diệu Vi đứng dậy.
Đồ đệ của những người khác được mặc đồ thường, đồ đệ của cô mà mặc thường phục thì những người khác lại nói là cô bạc đãi đồ đệ.
Tư Tĩnh vốn muốn nói không cần, thế nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Trình Diệu Vi. Mặc dù cậu vui vẻ, thế nhưng cậu không dám để Trình Diệu Vi vì mình là làm quá nhiều như vậy, nhất là khi cậu còn chẳng báo đáp được cô điều gì.
Còn có, Tư Tĩnh sợ hãi, bản thân cần nhiều thứ như vậy, cuối cùng sẽ làm phiền tới Trình Diệu Vi Mua thuốc xong, Trình Diệu Vi đưa cho Tư Tĩnh ngay tại chỗ, liền dẫn cậu tới hiệu may lớn nhất trong thành.
Cô cũng có thú vui mua săm quần áo đó. Mua sắm làm con người ta vui vẻ, nhất là khi mà tiền cầm trong tay không phải là của mình.
Sau khi thanh toán cơm xong, cô có hỏi qua tiểu nhị. Tiểu nhị nói rằng ở đây giá cả mọi thứ đều không quá đắt đỏ, nhưng bí quá có thể dùng linh thạch để thanh toán. Một linh thạch bằng mười lượng vàng Sau khi nghe xong, đột nhiên Trình Diệu Vi có cảm giác trở thành triệu phú trong đêm.
Vì sao à?
Haha.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!