Vừa đem một miếng bánh bao cuối cùng nuốt xuống, người anh trai trước đó hỏi thăm cậu có phương thức liên lạc hay không đã tới còn mang theo một người đàn ông mặc âu phục giày da mang theo cặp công văn đứng ở trước sạp đồ ăn của cậu.
Nguyên Gia Khánh hướng hắn chào hỏi: "Anh trai, anh lại tới rồi."
Người kia gật đầu nhẹ với cậu, cười nói cho cậu biết hắn mang món làm ăn lớn đến cho cậu.
Tiếp đó quay người cùng người đàn ông mặc âu phục nói chuyện: "Chính là cậu nhóc này, đồ ăn của nhà cậu ấy chắc chắn là cái này." Nói rồi dựng lên ngón tay cái: "Anh biết lão Lý tôi xưa nay không nói khoác lác, nếu không phải nghĩ đến nhà anh mở quán dược thiện cần loại rau quả tốt, tôi mới không phiền toái như vậy tự mình mang anh đi một chuyến đâu."
Người đàn ông mặc âu phục nghe xong cười ha ha một tiếng, vỗ hai cái lên vai của hắn: "Lão Lý, tình bạn của chúng ta hơn hai mươi năm, anh không giúp tôi thì giúp ai? Mà tôi tuyệt đối tín nhiệm đầu lưỡi hoàng kim của anh, mặc dù đồ ăn của em trai này quả thực có chút quý nhưng chất lượng tốt là được."
Dứt lời người đàn ông mặc âu phục ngồi xuống lần lượt kiểm tra những đồ ăn kia, phát hiện xác thực như lời lão Lý nói xanh tươi ướt át càng hiếm thấy chính là mùi thơm rau quả thơm ngát xông vào mũi, hoàn toàn không có một chút vết tích của thuốc trừ sâu, vừa nhìn liền rất muốn ăn.
"Em trai, tôi có thể nếm thử được không?"
Nguyên Gia Khánh biết đây là có món làm ăn lớn tới cửa, mặt đỏ lên gật đầu không ngừng: "Có thể, không có phun thuốc sâu có thể trực tiếp ăn."
Người đàn ông mặc âu phục nghe xong trực tiếp cầm lấy ngó xuân cách hắn gần nhất, rễ ngó xuân rất nhỏ ngược lại là lá cây thì rất nhiều, lá cây như phỉ thúy xanh mơn mởn, bộ dáng sinh cơ bừng bừng kia giống như sáng sớm mới từ trong đất hái ra còn vươn lên, sờ lấy cũng là cực kì suôn mượt, không có một lỗ sâu đục nào, bề ngoài quả nhiên là nhất đẳng.
Có điều bọn hắn làm nghề dược thiện này thì vẻ ngoài của đồ ăn không phải quan trọng nhất mà là vị.
Hắn kéo xuống một mảnh rau quả nhét vào trong miệng, lập tức có một cỗ vị ngọt từ trong rau quả toát ra, hoàn toàn không phải cảm giác chát chát của ngó xuân thông thường, mỗi lần một ngụm nhai nuốt liền sẽ có càng nhiều nước chảy ra phảng phất cuồn cuộn không hết.
Mà nước kia vừa xuống bụng, hắn quả thật cảm nhận được như lão Lý đầu nói, cảm giác giống như ăn được đồ bổ, một cỗ nhiệt khí vọt tới các ngõ ngách trong thân thể, tựa như đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
Hắn không tự chủ được mở to hai mắt nhìn, đồ ăn này tuyệt đối không phải món ăn bình thường có thể so sánh!
Nếu như hầm nó bằng phương pháp dược thiện, vậy có phải hay không sẽ tốt hơn? Bọn họ tuyệt đối có thể lấy những đồ ăn này dùng mánh lới làm dược thiện hoàn toàn là rau quả.
Ban đầu hắn còn chỉ muốn mua những đồ ăn này trở về là vì làm ra xào rau quả bình thường để thường ngày sử dụng trong đồ ăn, mặc dù hắn mở chính là cửa hàng dược thiện nhưng khách hàng lui tới hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ chọn một chút đồ ăn khác, chon nên mua rau quả bình thường cũng thành một bước ắt không thể thiếu.
Nhưng mà bây giờ hắn thay đổi chủ ý.
Làm dược thiện rau quả!
"Người anh em, đồ ăn của cậu có bao nhiêu, tôi toàn bộ đều muốn."
Toàn bộ đều muốn!.