Lọc Truyện

Nơi Nào Đông Ấm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Trong phòng bệnh, bức tường sơn trắng toát, ga trải giường trắng muốt, không khí lạnh lẽo kết hợp với mùi thuốc khử trùng, tất cả đã trở nên quen thuộc đối với tôi, chỉ có điều, lần này, người nằm trên giường bệnh không phải là tôi.

Tôi đi đến và ngồi bên mép giường, người đang ngủ trông tiều tụy và vô hại, vẻ mặt hiền lành, thậm chí có phần giống một đứa trẻ, mái tóc rối che phủ đôi mày rậm, đôi môi nhợt nhạt mím lại, không còn vẻ cao ngạo ngày thường.

Tôi cúi xuống nhìn bàn tay phải của anh ta, vết thương khá nặng.

Lợi dụng, lừa dối, đánh vào tình cảm, hết vòng đấu này đến vòng đấu khác, cẩn thận từng ly từng tí đi nước cờ của mình, để ra khỏi mật đạo tăm tối, ngay cả tính mạng mình cũng đem ra tính toán.

Một con người thông minh là thế, nhưng đối với chuyện tình cảm lại hành động đến là ngốc nghếch.

Tôi ngẩng lên, bất ngờ gặp phải đôi mắt không biết từ lúc nào đang mở to nhìn mình. Tôi vội vàng đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng lên hẳn thì cổ tay đã bị nắm chặt.

“An Kiệt...” Giọng khàn khàn khó nghe.

“Tôi đi gọi bác sĩ.”

“Đợi đã!” Anh ta khó nhọc ngồi dậy, đôi mắt thâm sâu vẫn nhìn tôi chằm chằm, giọng chân thành: “Anh không sao, như thế này là ổn rồi.”

Ảnh mắt anh ta làm tôi mất tự nhiên, tôi nghiêng nghiêng đầu, “Tịch Hy Thần, tôi sẽ không vì một lần cảm kích mà chấp nhận tình yêu của anh đâu.”

“Anh biết.” Anh ta nói khẽ, “Chỉ là, anh nghĩ em sẽ không quay lại.”

“Khổ nhục kế của anh diễn thật hoàn hảo.” Tôi nói, giọng hơi chế giễu, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu không hiểu ra vết thương của anh ta là thật, nếu không hiểu ra đằng sau câu “trừ khi” đó là trừ khi có người giữ công tắc cửa, nếu không sẽ không thể mở được phiến đá... Khi đội cứu hộ đến, tôi phát hiện bàn tay mình đang run rẩy.

“Là vì... áy náy?”

Tôi ngây ra nhìn anh ta, “Không cần phải thăm dò tôi.”

Anh ta gượng cười, “Đúng thế, anh làm gì cũng không có tác dụng, phải không?” Có lẽ do đang ốm nặng, nên lúc này trông anh ta giống như một đứa trẻ đang tủi thân.

Tôi hơi nghiêng đầu, “Tịch Hy Thần, tôi đã không còn hận anh, vì vậy anh không cần phải làm thêm điều gì nữa.”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, như thể đang nghĩ điều gì, rồi cầm tay tôi lên hôn một cái, cảm giác êm ái khiến tôi bối rối, “Anh...”

“Cảm ơn, thế là tốt lắm rồi.”

Tôi không biết Tịch Hy Thần lại dễ dàng hài lòng đến thế, anh ta như vậy, tôi thấy không quen.

Tất cả những gì xảy ra trong địa đạo đều có cảm giác không thực, nên chúng tôi cố gắng không nhắc đến.

“Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại đến.” Tôi giằng tay ra khỏi tay anh ta, nhấc chiếc áo khoác đang vắt trên thành ghế rồi bước ra ngoài.

“An Kiệt!” Giọng nói bình thản từ đằng sau vọng đến, “Anh chỉ muốn cho em biết, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến em buồn, bố em...”

“Tôi biết rồi.”

Anh im lặng một lát, “Cảm ơn em đã tin tưởng anh. Còn nữa... xin lỗi em.”

Tôi không dừng lại, mở cửa bước ra, câu xin lỗi cuối cùng cũng được thốt ra, muộn mất sáu năm, bây giờ nghe thấy chỉ như gió thoảng mây bay.

Tịch Hy Thần vào viện một tuần, tôi quay lại trường giải quyết một số việc, đồng thời thông báo cho cô biết chuyến đi bị hoãn lại một thời gian.

Bạn cùng phòng không vì chuyện tôi mất tích suốt mấy ngày liền mà hỏi han gì, chúng tôi trước nay rất ít quan tâm đến nhau, chỉ có cô bạn người Singapore mỗi lần gặp tôi đều hỏi thăm về sự biến mất của Diệp Lận, tôi đành cười khổ trả lời thật là anh ấy sắp kết hôn. Cô ấy tỏ ra rất thất vọng, nhưng cũng may là không đến làm phiền tôi nữa.

Tôi lùi chuyến đi Phần Lan lại hai tuần, sau khi Tịch Hy Thần ra viện thì không đến gặp anh ta nữa, tôi quen thuận theo tự nhiên, hơn nữa sự việc tiến triển như thế đã là vượt quá dự liệu của tôi rồ

Hôm nay, tôi gửi tất cả hành lý ra bưu điện, chỉ để lại hai bộ quần áo thay đổi, cùng với chiếc áo vest ấy.

Nói thật, tôi đến quán bar đó một lần nữa vì hiện tại có một vài suy nghĩ, đến vào buổi tối tuyệt đối không phải là thời điểm thích hợp, vì tầm đó rất đông khách, khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Không thấy người pha chế rượu hôm trước, tôi hỏi một nhân viên phục vụ, anh ta mỉm cười đầy ngụ ý, “Cô tìm Jeff phải không? Cuối tuần anh ấy bận lắm, bận đối phó với rất nhiều cô gái, tôi nghĩ cô muốn gặp anh ấy thì chỉ có thể đợi sang tuần sau thôi.”

Tôi suy nghĩ một lát, “Thế ông chủ của các anh có ở đây không?”

Lần này người phục vụ nhíu mày ra chiều ngạc nhiên, “Ha ha, vậy thì cô phải đợi năm sau rồi, đương nhiên, năm sau cũng chưa chắc gặp được anh ấy.”

Tôi nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đưa chiếc túi trên tay cho anh ta, “Phiền anh đưa cho ông chủ giúp tôi.” Ngừng lại một lát, tôi nói thêm, “Lúc nào cũng được.”

Anh ta có vẻ do dự, tôi nói: “Tôi sẽ cho anh năm mươi euro.”

Anh ta mỉm cười, “Cô thật hào phóng.” Người phục vụ cầm lấy tiền và túi xách, “Dựa vào năm mươi euro này, tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở cô, ông chủ của chúng tôi không muốn gần gũi con gái, cho dù...”, anh ta liếc nhìn chiếc túi, “cô có tặng anh ấy một chiếc áo thời trang đắt tiền.”

Tôi không muốn nói nhiều, trả lại đồ thì chắc là có thể chứ, vậy nên tôi chỉ nói câu cảm ơn rồi quay người rời đi, không ngờ vừa ra đến cửa thì thấy anh ta đuổi theo.

“Cô tặng thẻ tín dụng ư?!” Rõ ràng anh ta đã giở chiếc túi ra xem một lượt và khá sửng sốt.

Tôi nhìn anh ta, đang định giải thích thì anh ta đã trả lại chiếc túi cho tôi, Sorry, hay là tự cô đưa cho anh ấy đi, tôi không muốn bị thêm tội ăn cắp thẻ tín dụng.”

“Tôi sẽ không buộc tội anh ăn cắp thẻ tín dụng.” Tôi nói rõ, nhưng nói thì nói vậy chứ cũng biết anh ta sẽ không giúp, người nước ngoài thường cấm kỵ dây dưa với nhau về tiền bạc.

Anh ta lắc đầu, quay người viết vào một mảnh giấy rồi đưa cho tôi, “Đây là địa chỉ khách sạn ông chủ tôi ở, tôi không biết bây giờ anh ấy còn ở Paris không, có thể là đã về Trung Quốc rồi.” Bỗng nhiên anh ta nhìn tôi cười, nói: “Cô tự đi tìm thử xem, cô gái Trung Quốc.

Tôi nghĩ, mình đã mất oan năm mươi euro.

Ra khỏi quán bar, nhìn chiếc túi trong tay, tự nhiên cảm thấy đang yên đang lành lại mua việc vào thân, tôi thầm thề là sẽ không bao giờ lặp lại chuyện này nữa.

Đi taxi đến khách sạn thì đã gần chín giờ, đến số phòng như trên giấy đã viết, tôi do dự một lát rồi bấm chuông, không ngờ ra mở cửa lại là một cô gái.

“Xin hỏi cô tìm ai ạ?” Cô ta nói tiếng Anh.

Tôi nghĩ cô ta là người Trung Quốc nên nói luôn bằng tiếng Trung: “Tôi tìm... Tịch Hy Thần.”

Cô ta mỉm cười, nhanh chóng chuyển sang tiếng Trung: “Cô có việc gì không? Bây giờ anh ấy đang nghỉ ngơi.”

Thế này là tốt nhất, “Phiền cô đưa cái này cho anh ấy.” Tôi đang định đưa đồ thì cánh cửa khác trong phòng khách mở ra, tôi thừa nhận, lúc này thấy rất hối hận vì đã đến đây, anh ta quay sang và nhìn thấy tôi.

Lúc này, chiếc điện thoại của tôi lại reo lên không đúng lúc, liếc nhìn số điện thoại, tôi gật đầu với cô gái đứng trước mặt tỏ ý xin lỗi, rồi đi ra hành lang và bấm phím nghe.

Đầu dây bên kia im lặng năm giây rồi khẽ khàng nói: “An Kiệt, là anh đây.”

Tôi biết. “Anh say à?” Diệp Lận thường thích gọi cả họ của tôi, trừ khi say rượu mới mơ mơ hồ hồ bỏ họ đi, gọi An Kiệt.

“Một chút.”

“Anh đang ở đâu?”

“Ờ, còn ở đâu nữa.” Giọng khàn khàn, “Chỉ là tự nhiên rất muốn nói chuyện với em thôi, muốn nghe thấy giọng em.”

Bên kia đầu dây rất ồn ào, chắc là anh đang ở một nơi nào đó đại loại như quán bar, “Em sao thế?” Nghe giọng anh có vẻ đã uống không ít rượu.

Anh khẽ cười, “An Kiệt, anh đã từng nói với em là anh có một cô em gái chưa nhỉ?”

Tôi không biết tại sao anh lại đề cập đến vấn đề này, “Rồi.”

“Vậy, anh đã bao giờ nói với em là anh yêu em hơn em gái của anh chưa... có thể là hơn rất nhiều.”

Tôi day day hai bên thái dương, không biết phải nói gì, “Uống ít thôi, về nghỉ ngơi sớ

Bên kia đầu dây ngừng lại một lát, “Xin lỗi, có lẽ anh không nên gọi điện.” Sau đó điện thoại bị ngắt.

Tôi bị thái độ chẳng ra sao của anh làm cho sững sờ.

“Em tìm anh à?” Giọng nói ấm áp từ sau lưng truyền đến.

Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt vui mừng hiếm có. Tịch Hy Thần đứng dựa vào lan can, mặc bộ đồ ngủ, thần sắc vẫn hơi ốm yếu, tôi lại gần đưa cho anh ta chiếc túi,

“Tôi nghĩ đây là đồ của anh.”

Anh ta liếc nhìn, rồi cười nói: “Sao lại nói là đồ của anh?”

Thấy anh ta không có ý muốn nhận, tôi bèn đặt nó xuống cạnh cửa, anh ta dõi theo tôi, như thể vẫn đợi tôi nói câu gì.

“Thực ra anh không cần phải làm nhiều việc đến thế, thật đấy!” Tôi khẽ thở dài, “Tạm biệt!”

“An Kiệt.” Tịch Hy Thần gọi tôi lại, chỉ thấy anh ta nói, “Em đã nói đây là đồ của anh thì anh muốn kiểm tra lại xem có thiếu thứ gì không.”

Nếu ý chí yếu đuối một chút, nếu bản thân thiếu kiên nhẫn một chút, tôi nghĩ mình sẽ phát điên lên mất.

Đèn trong phòng khách rất sáng, chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng vẫn bật, đang chiếu chương trình truyền hình giải trí của Pháp.

“Cà phê hay nước lọc?”

“Nếu anh đã kiểm tra xong...”

Anh ta rót cốc nước đưa cho tôi, “Vẫn chưa, đã nhiều năm rồi, anh phải nghĩ lại xem còn thiếu thứ gì.”

Tôi siết chặt lòng bàn tay, “Tịch Hy Thần, anh đừng nghĩ vì đã từng giúp tôi một, hai lần mà có thể tùy ý làm nhục tôi.”

Anh ta nhìn tôi một lúc, đang định nói gì thì cô gái vừa nãy mang một tập tài liệu đến, “Hy Thần, có cần em đi trước không?”

Tôi bị ánh mắt của anh ta giây phút trước làm cho không thoải mái, bèn nói: “Anh không tiễn cô ấy à?” Dầu sao người ta cũng là con gái.

Anh ta quay sang, lấy lại vẻ tự nhiên vốn có, “Anh sẽ đưa em về.”

“Không cần, không cần, anh đang có khách, em gọi taxi về cũng được.” Nói xong, quay sang tôi mỉm cười và vẫy tay chào, tôi gật đầu đáp lễ theo thói quen.

“Giúp anh chuyển lời hỏi thăm bố em nhé!” Anh ta tiễn cô gái ra đến cửa.

“Vâng, nhất định rồi.” Có lẽ do có mặt tôi nên cô ta nói rất kín đáo: “Nếu có thời gian, tranh thủ đến dự sinh nhật em vào tối mai nhé!”

Tịch Hy Thần gật đầu, đóng cửa quay vào, ngồi xuống chiếc sofa đối diện với tôi, “Anh không làm nhục em.”

Tôi ngừng lại một lát, “Được, vậy tôi có thể đi được chưa?”

“Em đến tìm anh?” Anh ta nhẹ nhàng hỏi một câu, có phần hơi lạc đề.

“Đúng thế, tôi đến để trả lại đồ.”

Anh ta khẽ mỉm cười, “Người vừa nãy là một đồng nghiệp làm ở chi nhánh công ty bên Pháp.”

“Anh không cần phải giải thích với tôi.” Tôi nói thực lòng.

Anh ta ngây ra một lát, rồi cay đắng thốt lên: “ừ nhỉ,

anh quên mất, em là Giản An Kiệt, xem ra anh đã không biết phải trái.”

Tôi miễn cưỡng đứng dậy, thật sự không muốn lặp lại một câu hỏi đến ba lần, “Anh đã kiểm tra xong chưa? Tôi có thể đi được không?”

“Anh có cản em không?” Giọng anh ta nhỏ đi.

Đối với một kẻ tính tình thay đổi khó lường thế này thì tranh luận cũng chỉ thêm chuốc vạ vào thân. Tôi cúi xuống lấy chiếc túi trên sofa nhưng bị anh ta kéo tay lại, tôi không kìm được run rẩy, cảm giác vô cùng sợ hãi.

“Lúc em nói chuyện điện thoại với hắn, anh phải nghị lực lắm mới không nghĩ ngợi lung tung đấy. An Kiệt, anh không dám hỏi về công việc của em, suy nghĩ của em, thậm chí còn không dám chủ động đi tìm em, sợ khiến em chán ghét, cho nên khi em đến tìm anh, anh thấy rất vui, nhưng thái độ của em lại sớm cho anh thấy em chưa từng chủ động quan tâm đến anh, em đến chỉ vì muốn trả lại mấy món đồ này, trả rồi sẽ đi ngay, thậm chí còn không thèm để ý xem phòng anh có người con gái nào hay không nữa.”

“Anh đang buộc tội tôi đấy à?” Tôi bình tĩnh nhìn anh ta và hỏi.

Anh ta cúi đầu, mỉm cười, “Đúng, anh đang buộc tội em, nhưng rõ ràng anh không có tư cách ấy.” Anh ta nói lời xin lỗi, sau đó buông tay ra.

Tôi đứng yên đó hai giây, không nói câu tạm biệt, đi đến cửa thì đột nhiên anh ta hỏi một câu: “An Kiệt, di động của em có số điện thoại của anh không?”

Không có...

Tôi không hiểu sao sự việc lại trở nên phức tạp như thế, tôi luôn thích mọi việc thật đơn giản, nhưng tôi và anh ta lại trái ngược nhau, anh ta là một con người phức tạp, tôi thích thuận theo tự nhiên, hợp thì hợp không hợp thì tan, nhưng dường như anh ta luôn dần dần từng bước dẫn dắt bạn để bạn tự hiểu ra vấn đề, chẳng hạn như, một nhân viên phục vụ trong quán bar không nhất thiết phải biết địa chỉ khách sạn nơi ông chủ ở, ít nhất cũng không biết rõ số phòng; chẳng hạn như, Jeff và Amelia quen nhau hai năm, anh ta làm việc ở quán bar một năm rưỡi, mà tôi và Amelia lại là bạn cùng phòng. Tôi nghĩ những điều này đều có liên quan đến nhau... Tôi bắt đầu cảm thấy rất nhiều điều không đơn giản phía sau... Không nén được tiếng thở dài, tôi cảm khái gã Tịch Hy Thần này đúng là một nhân vật khó hiểu.

Vì tính thời gian không chuẩn, tôi vẫn còn hơn một tuần nữa ở Paris, mà chương trình học bên này đã kết thúc, cho nên những ngày tới tự nhiên lại đâm nhàn rỗi. Tôi quyết định đi Marseille một chuyến, nếu tàu dừng lại ở Lyon thì có thể dừng lại giữa đường để thăm một người. Cách đây vài năm, tôi bị tai nạn ô tô, có một bác sĩ đã chăm sóc tôi rất tận tình. Nhưng chỉ trong vòng ba ngày là tôi phải quay về vì sinh hoạt phí của tôi đã cạn kiệt, không có nhiều tiền để ở ngoài lâu.

Cuối cùng, do không còn nhiều tiền nên tôi mới ở Lyon hai ngày đã phải đi tàu trở lại Paris.

Những ngày tiếp theo, tôi ở lại ký túc xá nghỉ ngơi thì có một người Trung Quốc đến tìm. Thực ra tôi và cô ấy đã biết nhau gần năm năm trước, thỉnh thoảng lưu học sinh Trung Quốc tổ chức một số hoạt động gặp gỡ giao lưu, nên cũng có nói dăm câu ba điều với nhau. Lần này cô ấy đến là muốn nhờ tôi giúp chụp ảnh cho một buổi triển lãm vào ngày mai, lý do thật chí tình, chúng tôi đều là người Trung Quốc, mà cô ấy lại đang cần giúp đỡ.

“Những người Trung Quốc mà cậu biết đâu chỉ có mỗi mình mình.” Cô ấy vốn là một người quảng giao, quan hệ rộng rãi.

“Nhưng chỉ mỡi mình cậu biết chụp ảnh nghệ thuật, hơn nữa còn có giải thưởng.” Cô ấy đặt tôi vào tình thế nhất định phải đi, “Được rồi, coi như chị họ này cầu xin cậu giúp một lần, lần sau mình sẽ bầu cậu làm chủ tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh, mặc dù cơ hội không lớn lắm.”

Tên của cô ấy có một chữ “họ”(*) thì chẳng lẽ với ai cô ấy cũng có thể xưng là chị em họ sao? “Thực ra xã đoàn của bọn cậu chỉ cần chụp lúc khai mạc thôi, chứ sau khi triển lãm kết thúc thì lên mạng thu thập được khối.” Chủ yếu là tôi không có hứng thú với triển lãm thương mại.

“Bọn mình không thích rập khuôn, muốn độc nhất vô nhị cơ.” Cô ấy tự nói tự nghe, “Quyết định như thế nhé, ngày mai mình đến gọi cậu.” Nói xong liền cầm túi chạy mất.

Thực tế chứng minh là tôi có thể khoan nhượng hơn với đồng bào của mình.

Triển lãm diễn ra tại bảo tàng Khoa học và Công nghệ, cách trường học khá xa, tới đó phải mất gần hai mươi phút ngồi taxi, số người có mặt kể cả tôi tổng cộng là bốn người, tôi chỉ biết mồi Đường Thư.

Lễ khai mạc bắt đầu lúc mười giờ sáng, chúng tôi đến hơi sớm quá, Đường Thư khao chúng tôi mỗi người một tách cà phê. Tôi đi trước tham quan một chút, sân triển lãm được bố trí rộng rãi, hiện giờ đã khá đông người đến, ra đến cửa lớn thì vô tình gặp phải người quen, mà thực sự cũng không thể coi là quen được.

“Hey, chúng ta thật có duyên.” Người trước mặt chính là người lần trước tôi gặp ở khách sạn nơi Tịch Hy Thần ở. “Lần trước vẫn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Phương Hoa.”

“Xin chào!”

“Cô đến xem triển lãm à?” Cô ta nhìn thấy tập quảng cáo trên tay tôi, “Tất cả những quảng cáo kinh điển từ những năm tám mươi đến nay, tôi nghĩ nhất định cô sẽ không đi công toi đâu.”

Tôi đang lật đến trang lấy hai con chó săn làm biểu tượng quảng cáo cho xe đua, “Cũng thú vị thật đấy!”

Cô ta cũng chú ý thấy, “Hey, hai ngôi sao này rất ấn tượng.”

Tôi mỉm cười, nhìn thấy Đường Thư đang đứng không xa không hiểu sao cứ nháy nháy mắt, tôi gật đầu với

Phương Hoa có ý cáo từ.

“Vậy...” Có lẽ cô ta vẫn còn điều muốn nói, “Cô và Hy Thần... Sorry, tôi không nên hỏi như vậy, xem ra quan hệ của hai người rất thân thiết, à, ý tôi là anh ấy đối xử với cô thật thân mật... Cô biết đấy, anh ấy rất ít gần gũi với các cô gái.”

Tôi đã hiểu ý của cô ta nên trả lời thẳng thừng: “Tôi và anh ta không có quan hệ thân thiết gì cả.”

“Tôi nghĩ ít nhất cũng là bạn bè chứ?” Phương Hoa mỉm cười tỏ vẻ không tin, nhưng cô ta cũng là người chừng mự, mặc dù cảm thấy câu trả lời của tôi không thỏa đáng, nhưng cũng không hỏi thêm làm phiền tôi nữa, “Nếu có dịp, lần sau tôi sẽ đưa cô đi tham gia triển lãm ảnh, sẽ thú vị hơn lần này nhiều.”

Có hai nhân viên đến hỏi cô ta về công việc, tôi được thể nói tạm biệt rồi rời đi. Đường Thư chạy đến, “An, thì ra cậu quen người đứng ra tổ chức triển lãm, chúng mình thật may mắn!”

“Mình có biết đâu.”

“Chính là người cậu vừa nói chuyện đấy!” Cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên, “Lẽ nào lại có sự trùng họp hiếm hoi như thế...”

“Mình chỉ chịu trách nhiệm chụp ảnh.” Tôi nói rõ, thật sự rất sợ phiền toái.

“Yên tâm đi, cậu chỉ cần giới thiệu mình với vị đó thôi, còn lại mình tự xử lý. Oh yeah, sinh viên trường Đại học Paris V của chúng ta sẽ làm chấn động trời đất cho mà xem!”

Tôi bật cười, “Làm gì mà phóng đại lên thế.”

“Có chứ...” Cô ấy vỗ vỗ vào vai tôi, nói, tình ý sâu xa, “Cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng!”

Nửa giờ sau, đội ngũ tham dự triển lãm đã ngồi đâu vào đấy. Tôi đứng bên rìa đợi Đường Thư, bởi chúng tôi còn hai người bạn khác nữa, nên cô ấy đã đi lấy đồ uống cho bọn họ đến lần thứ ba rồi. Mọi con mắt đều dồn về phía cô, một giây trước còn bị một nhân vật cấp cao gọi lại, thân hình anh ta thẳng băng, trên người mặc bộ đồ màu cà phê nhạt làm tôn lên vẻ sang trọng, quý phái khó ai sánh bằng. Thật ra, khi thấy Phương Hoa ở đây, tôi đã nghĩ có lẽ anh ta cũng đến. Có lẽ anh ta đã nhìn thấy tôi từ trước rồi, nhưng lúc này, ánh mắt anh ta hướng về đây khiến tôi thấy mất tự nhiên.

“À, hai người kia đâu rồi?” Đường Thư đưa một chai nước khoáng cho tôi.

Tôi quay đầu lại, chỉ ra đằng xa, khi quay sang thì nhìn thấy anh ta.

Lễ khai mạc bắt đầu đúng giờ, chúng tôi đã chiếm được một vị trí không tồi, người đứng ra tổ chức đọc lời phát biểu, sau đó là diễn thuyết, rồi đến cắt băng khánh thành, và cuối cùng là họp báo.

“Mình cứ nghĩ mặt mũi người nước ngoài sẽ khôi ngô, tuấn tú hơn cơ, bây giờ mình lại thấy đội ngũ lên cắt băng khánh thành vừa nãy chỉ có mồi anh chàng người Trung Quốc là đẹp trai.” Đường Thư nói xong, quay sang hỏi tôi: “An, cậu đã chụp xong chưa?”

“Gần xong rồi.”

“Ok, bây giờ chúng ta đi vào việc chính là phỏng vấn, trước tiên cậu giúp mình làm quen với người phụ nữ kia nhé, sau đó mình sẽ xem có nên nhờ cô ấy giới thiệu giúp một vài người nổi tiếng không.”

“Mình sẽ cố gắng hết sức.”

Thật sự khi đến chổ Phương Hoa tôi đã có chút do dự, dẫu sao tôi và cô ta cũng chưa từng thân thiết, có thể nói là vừa mới biết nhau khi nãy, mà trong số những người nổi tiếng đang bị mọi người vây quanh đương nhiên có cả anh ta, dáng vẻ ung dung và tác phong thận trọng của anh ta rất nổi bật. Anh ta cũng nghiêng đầu sang nhìn tôi.

Phương Hoa nhìn thấy tôi, mỉm cười đi đến, “Vẫn chưa vào xem triển lãm à?”

“Ùm!”

Đường Thư chốc chốc lại ra ám hiệu, tôi không biết làm thế nào, đành phải mở miệng: “Cô Phương, bạn tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”

Tôi giới thiệu Đường Thư với Phương Hoa xong thì rời đi. Đám đông xung quanh ồn ào khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, đang định ra ngoài hít thở không khí thì có người kéo tay lại.

“Tổng giám đốc Tịch, anh đến khi nào thế?” Giọng của Phương Hoa.

Đường Thư phản ứng rất nhanh, chạy đến bên tôi, cung kính nói: “Ông Elvis, xin chào ông! Chúng tôi là sinh viên trường Đại học Paris V, tôi họ Tiển. Không biết ông có thời gian không? Chúng tôi muốn ông nhận lời giúp một cuộc phỏng vấn nhanh.”

“Phỏng vấn?” Anh ta liếc nhìn Đường Thư rồi lại quay qua nhìn tôi.

“Mặc dù chúng tôi chỉ là nhóm phóng viên làm cho tập san của trường, không thể sánh bằng các đơn vị truyền thông lớn và các tạp chí, nhưng xin ông hãy suy nghĩ một chút về lời đề nghị của chúng tôi, đối với chúng tôi, nó rất quan trọng.”

“Em bắt đầu làm phóng viên từ khi nào thế?” Anh ta hỏi tôi.

Thật là đau đầu, “Hôm nay.”

Một người đàn ông đi tới nói nhỏ với Tịch Hy Thần vài câu. Anh ta gật đầu ý bảo ông ta cứ đi trước, sau đó cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi: “Em đợi anh một chút, mười phút thôi, anh muốn nói chuyện với em.”

Tôi thấy lạ là đứng trước một nơi như thế này mà anh ta lại tỏ ra thân mật với tôi, thái độ thì mờ ám, còn làm ra vẻ nếu tôi không đồng ý thì anh ta sẽ không đi.

Tôi sợ cái tính cố chấp của anh ta nên thuận miệng đồng ý.

Anh ta hơi dùng lực kéo tay tôi ám chỉ đã thống nhất cuộc hẹn rồi mới buông tay ra, rồi bảo Phương Hoa đang đứng bên cạnh đưa danh thiếp cho Đường Thư, “Khi nào các bạn muốn phỏng vấn thì có thể liên lạc với tôi.”

“An.” Đường Thư đợi hai người đi khỏi mới tiến sát vào người tôi, “Cậu có phiền không nếu mình hỏi một câu?”

“Mình nói có phiền thì cậu vẫn cứ hỏi thôi.”

“Rõ ràng nhìn cậu rất bình thường, mình đã quen cậu nhiều năm như thế, mặc dù không thân, nhưng cũng coi như là có hiểu một chút. Cậu không kết giao với bạn trai, không tham dự các bữa tiệc của sinh viên, cũng không chơi bời lung tung. Hằng ngày nếu không đến thư viện đọc sách thì lại đi làm thêm kiếm tiền, thậm chí cách đây hơn một năm hay hai năm gì đó, còn nghe nói cậu không có tiền nộp học phí nên định thôi học...”

Tôi dở khóc dở cười, “Cậu muốn nói cái gì?”

“Không biết anh ta có phải là bạn trai của cậu không?”

Cái kiểu logic gì thế? “Không phải.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt, nghe cậu nói thế thần kinh của mình mới cân bằng được một chút.” Cô ấy đọc danh thiếp trên tay: “Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Truyền thông Thành Nghiệp châu Á, những người này đối với chúng ta có quăng tám sào cũng không tới...” Vừa nói, cô ấy vừa có thói quen vỗ vỗ vào người tôi, “Thực ra, mình cảm thấy cậu thật không bình thường, mình có thể nhận ra hai người rõ ràng quen biết nhau, cơ hội hiếm có thế này nên biết nắm bắt, mặc dù việc theo đuổi sẽ rất khó khăn, nhưng vẫn cứ phải thử, biết đâu lại thành công.”

“Vì cậu nói là rất khó khăn, nên mình không muốn lãng phí thời gian.”

“Cậu nói thế thì nói làm gì, lúc nào cũng phải thử. Cậu thử nghĩ xem, nếu có một người bạn trai như thế, ôi, nhất định... chí ít cũng không bị đuổi học vì không có tiền đóng học phí.”

Tôi phì cười, điện thoại lúc này chợt rung lên, tôi vuốt màn hình, là tin nhắn.

“Anh đang đợi em ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm."

“Đường Thư, mình đi trước đây.”

“Này...” Cô ấy gọi tôi, “Cậu đi đâu đấy

“Đi loanh quanh thôi.” Liền đó điện thoại lại có tin nhắn, “Xin lỗi, anh có việc rồi, không thế đợi em được."

Bây giờ tôi phải suy nghĩ một lát... suy nghĩ một vài chuyện.

Chú thích:

(*)Hán Việt là “Đường”, có nghĩa là nhà, căn phòng, cũng có nghĩa là cùng họ, họ hàng.
Danh sách truyện HOT