Editor: hiimeiraĐúng vậy, một khi xuất môn, nghỉ chân ăn mặc đều phải xài tiền, chưa kể nếu đồng môn mời tụ hội, vậy ngươi có đi không?
Đi thì phải tiêu tiền, không đi thì so với người khác mất đi điểm giao tình này.
Khi làm quan thứ không thể thiếu nhất chính là nhân mạch.
Hai nhà bọn họ so với nhà người khác đã chậm rất nhiều, nếu ngay cả cái này cũng không có, sợ về sau ở trong quan trường càng khó khăn.
Mộc Lan rất chán ghét việc luồn cúi như vậy nhưng Tô Văn muốn làm quan, thậm chí muốn báo thù, thì cậu nhất định phải luồn cúi, cầu cạnh.
"Sau này còn có lễ vật qua lại, thí dụ như mừng thọ tiên sinh trong thư viện hoặc ngày lễ khác, mấy thứ này đều cần tiền. Mộc Lan, chúng ta cần phải suy xét những điều này từ bây giờ, ta biết ngươi thương bọn nhỏ cho nên ta không ngăn cản việc ngươi cách ngày sẽ mua chút thịt bồi bổ thân thể bọn nhỏ, nhưng nhiều hơn thì không được."
Mắt Lý Thạch nhìn về phía ngoài, thấp giọng nói: "Ngươi nhìn nhà thôn trưởng đi, cuộc sống hiện giờ nhà ông ấy không khác gì với người trong thôn, là vì sao? Còn không phải bởi vì Lưu Tư Thành, ba vị ca ca tráng niên cũng chỉ có thể chu cấp một đệ đệ đọc sách. Những đứa nhỏ khác chỉ được đưa vào thư viện để nhận biết vài chữ. Ngay cả nhà chúng ta, hiện tại không dám để người ngoài biết chúng ta tính toán cho hai đứa nhỏ thi khoa cử, bằng không..." Bằng không người ngoài chắc chắn cho rằng nhà bọn họ có nhiều tiền, không thì làm thế nào có khả năng chu cấp cho hai đứa nhỏ đọc sách được?
Đọc sách để thi khoa cử khác với chuyện đến thư viện.
Thư viện trong thôn chẳng qua để bọn nhỏ biết vài chữ, biết tính toán, sau này ra ngoài không đến mức bị người ta lừa gạt. Một đứa nhỏ cùng lắm đến thư viện ngây ngốc ba năm liền thôi, người nghiêm túc đến học đường đọc sách thì thư viện trong thôn chỉ là một cái ván cầu, một năm hoặc là hai năm sau nhất định phải tìm thư viện trong phủ thành học.
Giống tiểu nhi tử Lưu Tư Thành của thôn trưởng, bây giờ ở thư viện Kiều Sơn trong phủ thành đọc sách, hai năm trước thi đậu đồng sinh, sang năm định khảo tú tài.
Trong khi đó hài tử trong thôn chỉ cần đến thư viện để biết chữ.
Nhà nào bần hàn giống Hà gia không lo nổi học phí thì đem hài tử nuôi thả trong thôn, chữ cũng không cần biết.
Mộc Lan thế mới biết bản thân suy nghĩ quá ngây thơ, ở kiếp trước trẻ em đọc sách ngoại trừ học phí và tiền sách thì là tiền tiêu vặt, nàng cho rằng vẫn kiểm soát được chi phí nhưng tới nơi này mới biết được. Tuy vẫn đang đọc sách lại phải bắt đầu lo lót đường làm quan sau này, bởi vì bọn họ đọc sách chỉ có một đường ra, không giống kiếp trước có ba trăm sáu mươi đường ra.
Mộc Lan trầm mặc cất 6 lượng bạc, nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy kiên nghị. "Ngày mai ta lại vào núi một chuyến."
Lý Thạch đem chuyện hôm nay thương lượng với Tống đồ tể nói cho Mộc Lan. "Chúng ta kéo thú săn về nhà, tuy thỉnh Mã gia hỗ trợ có thể tiết kiệm bạc nhưng nếu như vậy, Giang Nhi A Văn không thể đọc sách, ta cũng không thể viết câu đối, ngươi càng không thể làm chuyện khác, ý tứ của ta không bằng giao cho Tống đồ tể, chúng ta trực tiếp lấy bạc, như vậy sinh hoạt cũng không bị xáo trộn còn có thể né được tai mắt trong thôn."
Mộc Lan không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, nàng không lo lắng chuyện đặt bẫy bắt thú rừng bị truyền ra ngoài, thú săn lớn như vậy, nghĩ cũng biết không có khả năng một đứa nhỏ như Mộc Lan tự mình bắt, ngoại trừ đặt bẫy còn có thể là gì?
Lý Thạch thấy mặt nàng không chút lo lắng, cười hỏi: "Ngươi không lo người khác bắt chước ngươi đặt bẫy sao?"
Mộc Lan nghi hoặc: "Này có gì mà lo chứ, thú trong rừng rất nhiều, học được thì học, hơn nữa bẫy không khó, người bình thường xem hai ba lần là học được, khó ở vị trí đặt bẫy, cái này mình không nói thì người khác khó mà biết được."
Đó là sự thật, nếu chỉ cần tùy tiện đào một cái hố là có thể bắt được một con lợn rừng thì hoa màu trong thôn sẽ không thường xuyên bị lợn rừng đạp hư như vậy.
Nghĩ đến việc này, Mộc Lan liền hưng phấn. "Chờ đến mùa xuân, lợn rừng càng dễ bắt."
Lý Thạch nhíu mày. "Nhưng ta nghe nói mùa xuân động vật đều rất hung hãn, đến thợ săn cũng sẽ tránh đi."
"Nhưng nó chết rồi, chúng ta còn tránh làm gì?" Trực tiếp để lợn rừng chết trong bẫy rập, cho dù nó có hung hãn, chẳng lẽ còn có thể chết đi sống lại nhảy lên húc ngươi?
Phần lớn thịt lợn rừng đều bán đi, phần dư sau khi đưa lễ cũng chỉ còn hơn ba cân, cũng đủ cho bọn họ ăn một thời gian.
Xương ống và đầu lợn gì đó đều còn, chưa kể còn lòng lợn các thứ. Từ giờ đến Tết còn mười hai ngày nữa, những thứ này cũng đủ cho bọn họ ăn rồi.
Lý Thạch cùng Mộc Lan quyết định Tết đến vẫn mua thịt lợn ăn, lợn rừng tuy ăn ngon nhưng nhà có tiền mới ăn món mới. Đối với nhà nghèo khổ như bọn họ mà nói, thịt lợn nhà vẫn là mềm hơn, dễ ăn hơn.
Mộc Lan nỗ lực như vậy khiến Lý Thạch áp lực rất nhiều. Bắt đầu từ ngày mai, hắn liền tăng số lượng câu đối lên hai mươi bộ.
Năm ngày chuẩn bị, Lý Thạch cuối cùng mời mấy nhà cùng hợp tác đến, giao câu đối cho bọn họ.
Lý Thạch chia câu đối thành ba loại, một loại chỉ đơn giản là giấy đỏ chữ đen bán 8 văn tiền, một loại Lý Thạch phác hoạ thêm vài nét bút ở trên mặt giấy, nhìn có linh khí đẹp hơn nhiều, loại này bán 10 văn tiền. Loại còn lại Lý Thạch cố ý vẽ hình trẻ con cúi chào chúc Tết ở cuối, phía trên thì vẽ hai đóa hoa sen hoặc mẫu đơn, bốn phía cũng phác hoạ vài nét bút, nhìn có vẻ phú quý đường hoàng (tương đối mà thôi), loại câu đối này Lý Thạch định giá 15 văn.
Số lượng ba loại câu đối đều như nhau, hắn cho rằng nên xem loại nào bán chạy sau đó quyết định làm loại đó nhiều hơn.
Về phần giá bán như thế nào Lý Thạch cũng không quan tâm, bốn nhà tự bàn bạc với nhau.
Lâm Nhị Trụ sờ câu đối loại thứ ba, nói: "Bộ này có phải quá đắt hay không, ta thấy năm ngoái mọi người đều mua 10 văn một bộ hoặc là 12 văn, hiếm khi nào cao hơn 15 văn." Thật ra cũng không phải không có, mà loại đó chỉ có các hộ phú quý dùng, bình thường câu đối các hộ phú quý đều tự mình viết, nếu không thì đến cửa hàng mua, sao có khả năng vừa ý hàng vỉa hè của bọn họ.
Lý Thạch nói: "Các thúc thúc không thử một lần thì sao biết được? Nói không chừng người ta vừa ý thì sao?" Kỳ thật ở niên đại này, câu đối đều là giấy đỏ chữ đen, phía trên ít khi nào vẽ tranh, giá cả khác nhau vì chất lượng giấy và bút, mực khác nhau.
Nhưng Lý Thạch không có nổi giấy và bút, mực loại tốt, chỉ có thể ở trên giấy tốn chút tâm tư. Mộc Lan chính là người đưa ra ý kiến hay nhất.
Kiếp trước không cần quá nhiều loại câu đối đâu.
Lúc đầu, Lý Thạch vẽ tranh trên câu đối cần tốn nhiều thời gian nhưng về sau thuần thục thì không còn quá khó khăn, hơn nữa tranh vẽ đều là mấy thứ lặp lại, chỉ cần phác hoạ vài nét bút là có thể vẽ ra một đứa trẻ cúi chào chúc Tết, chuyện này đối với hắn mà nói càng ngày càng đơn giản.
Lý Giang và Tô Văn lãng phí mười mấy tờ giấy đỏ thì đã có thể thuần thục giúp hắn phác họa bốn phía câu đối. Tô Văn vẽ tranh còn có thiên phú hơn Lý Thạch, hiện giờ Tô Văn đã hoàn toàn có thể thay thế Lý Thạch vẽ tranh trên câu đối, cho nên đến lúc Lý Thạch thành thạo thì hiệu suất làm việc cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Có ba loại câu đối, mỗi loại có 360 bộ, bốn nhà bàn bạc xong, rốt cuộc vẫn không dám lấy quá nhiều, mỗi loại đều lấy một ít. Cuối cùng loại thứ nhất còn dư lại 58 bộ, loại thứ hai còn 100 bộ, loại thứ ba còn 160 bộ.
Lý Thạch thở dài một hơi, quả nhiên, bốn nhà đều không xem trọng hai loại câu đối sau, nếu trong lòng bọn họ đều cho rằng không có khả năng thì sao có thể thuyết phục người ta mua câu đối đây?
Tô Văn thấy vậy nhiệt tình đề nghị. "Tỷ phu, không thì tự chúng ta đi bán đi?"
Lý Thạch buồn cười nói: "Nếu chúng ta có thời gian và năng lực đó thì lúc đầu ta đã không nhọc lòng tìm bốn nhà bọn họ."
Tô Văn không cảm thấy như thế, cậu cố chấp nói: "Nói không chừng ta có thể bán được đấy? Để Giang ca ở nhà giúp tỷ phu là được, ta cùng đám muội muội đi bán câu đối." Thấy Lý Thạch muốn phản đối, liền vội nói: "Cho dù không bán được cùng lắm chỉ lãng phí nửa ngày, có quan trọng gì đâu? Tỷ phu tốt, ngươi đáp ứng đi."
Lý Thạch ngẫm lại cũng là đạo lý này, hiện giờ không biết giá thị trường như thế nào, cho nên hắn không dám viết quá nhiều. "Một khi đã như vậy, bốn người các ngươi đều đi đi, trong nhà một mình ta là được rồi." Nói xong xoay người cho hai người 10 văn tiền.
Bày sạp thì phải nộp phí, một ngày 2 văn tiền.
Tô Văn hăng hái thu thập câu đối.
Lý Giang thấy cậu một lần lấy toàn bộ câu đối, vội vàng đánh vào tay cậu, trợn trắng mắt nói: "Ngươi bán không được nhiều như thế, mang nhiều như vậy làm gì? Còn làm bẩn câu đối nữa."
Tô Văn trừng mắt nói: "Sao ngươi biết ta bán không được?"
"Bây giờ chưa biết được, cho dù không đủ thì chạy về lấy là được, khoảng hai khắc mà thôi, lấy nhiều quá nếu để bẩn hay hư hỏng thì lỗ vốn chết."
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Tô Văn cảm thấy cậu nói rất có lý, liền hừ một tiếng thật mạnh mới nói: "Vậy ngươi nói lấy bao nhiêu đây?"
"Đều lấy 50 bộ đi."
Tô Văn bất đắc dĩ nghe theo lời Lý Giang nói, mỗi loại lấy 50 bộ. Viện Viện và A Đào nghe nói có thể đi phủ thành, cũng vui vẻ giúp đỡ. Đi phủ thành, có rất nhiều đồ chơi đẹp nha.
Tuy thôn Minh Phượng cách phủ thành rất gần nhưng Lý Thạch và Mộc Lan rất nghiêm khắc, Viện Viện và A Đào từ lúc ở nhà mới liền không được đi phủ thành nữa.
Ngay cả Lý Giang cùng Tô Văn cũng chỉ đi qua hai lần.
Tô Văn và Lý Giang đem câu đối được gói kĩ đặt vào trong gùi mang đi, mỗi người nắm tay muội muội của mình, vừa đi vừa thương lượng giá. "Chúng ta chiếu theo giá gốc bán sao?"
Tô Văn tham vọng tràn trề nói: "Đương nhiên không thể, mấy người Mã đại thúc chắc chắn đã định giá, nếu bán theo giá bọn họ đưa ra, bọn họ mà biết nhất định sẽ tức giận, hơn nữa giá kia quả thực có chút thấp. Ta thấy loại thứ nhất bán 10 văn tiền, giống với mọi người, loại thứ hai bán 12 văn tiền, loại thứ ba bán 20 văn."
Lý Giang nhăn mũi nói: "Này cũng quá đắt rồi."
"Không đắt, không đắt, một chút cũng không đắt." Tô Văn hừ lạnh một tiếng nói: "Tỷ tỷ nói, chỉ cần làm ra được chắc chắn sẽ có người mua, cho dù không có nhu cầu chúng ta cũng có thể tạo ra nhu cầu."
Lý Giang trầm mặc trong chốc lát. "Vậy ngươi nói loại thứ ba bán cho những người đó?"
Tô Văn tràn đầy tin tưởng nói: "Đương nhiên nhà giàu có mới bằng lòng bỏ ra 20 văn tiền mua một bộ câu đối, những người đó không có bản lĩnh tự mình viết câu đối."
Đó là vì thương hộ chiếm đa số. Lý Giang nghĩ thầm, chủ ý của Tô Văn không biết là tự cậu nghĩ ra hay là tẩu tử dạy cậu nữa.
Bốn người rất nhanh tới địa phương chuyên bán hàng Tết, nơi này tập trung bán đồ dùng đủ loại kiểu dáng, trong đó có cả câu đối.