Editor: hiimeiraTrưởng thôn hút hai ngụm thuốc lá sợi, khóa chặt chân mày, nói với đám người vây quanh ở trong viện: "Vô dụng thôi, Tri huyện đã hạ lệnh ai cũng không được chuộc người ra ngoài, còn Đại Tráng chắc lành ít dữ nhiều."
Người trong thôn trang lập tức trầm mặc xuống, mọi người ở nhà thôn trưởng ngồi xổm cả buổi tối vẫn không nghĩ ra biện pháp tốt nào. Bọn họ đều biết Tri huyện ở huyện thành một tay che trời nên căn bản không tìm được người có thể giúp đỡ.
Tiền cữu cữu lo lắng nhìn muội muội, cắn răng nói: "Ngày mai ca đến phủ thành để cáo trạng!"
Tiền thị vội vàng ngăn hắn. "Ca ca làm vậy là muốn muội không còn mặt mũi nhìn mặt nương cùng tẩu tử sao?" Tiền thị xoay người trở về tìm phía dưới hòm xiểng lấy ra một cái khóa vàng(1) tinh xảo giao cho Tiền cữu cữu.
"Đây là?" Tiền cữu cữu trong lòng có suy đoán, mong đợi nhìn Tiền thị.
Tiền thị khẽ gật đầu. "Đây là lúc Mộc Lan tắm ba ngày thì đưa tới, bởi vì quá mức tinh xảo, muội sợ người ngoài thấy liền sinh nghi, chỉ dám len lén thu, tính toán chờ Mộc Lan trưởng thành thì trả cho nàng. Ca cầm cái này đến phủ thành tìm chủ nhân cái khóa, khẩn cầu bọn họ ban ân điển."
Tiền cữu cữu nghiêm túc nhận lấy, thấp giọng nói: "Sáng mai ca lập tức khởi hành."
Tô nãi nãi khi biết chuyện liền thở dài một tiếng, xoay người cầm mười lượng bạc đưa Tiền thị, nói: "Làm phiền cữu gia, chỗ bạc này cho hắn đi đường thu xếp sự tình, chuyện này tạm thời giấu công công con, tính tình ông ấy cố chấp chỉ sợ nếu biết chuyện sẽ không chịu để cữu gia đi."
Tiền thị khó chịu trong lòng nhưng chỉ cúi đầu tiếp nhận bạc đi ra ngoài.
*****
Từ nơi này đến phủ thành, thúc ngựa đến đó cũng mất ba ngày, Tiền cữu cữu mua không nổi ngựa, chỉ có thể tốn hai lượng bạc thuê một chiếc xe ngựa mau chóng đến phủ thành, nhanh nhất cũng mất năm ngày.
Đến phủ thành, Tiền cữu cữu không dám chậm trễ, lập tức mua một ít lễ vật cầu kiến quản sự Tô gia. Quản sự kia phụ trách điền trang Tô gia, bởi vì từng đến Tô gia trang cho nên Tiền cữu cữu biết ông ta.
Tiền cữu cữu đem lễ vật lần lượt dâng lên sau đó ngây ngốc chờ dưới mái hiên, mãi đến khi trăng treo cao, sương cũng dày lên, Triệu quản sự say mèm cuối cùng cũng để hắn vào cửa.
Triệu quản sự xốc xốc mí mắt, nhìn Tiền cữu cữu một cái, hỏi: "Ngươi mới nói ngươi ở đâu?"
Tiền cữu cữu cúi đầu cúi người nói: "Muội muội tiểu nhân ở Tô gia trang."
Triệu quản sự nhíu nhíu mi, lúc này mới nhớ tới Tô gia trang là nơi nào, nơi đó tuy rằng là sản nghiệp Tô gia. Nhưng so với nơi khác thì không đáng nhắc tới cho nên ông nhất thời không nhớ ra nơi đó.
Triệu quản sự nhàn nhạt gật đầu. "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Tiền cữu cữu khó xử nói: "Tiểu nhân nghe nói Triệu quản sự ở trong phủ rất có tiếng nói không phải sao? Muội phu(2) tiểu nhân có một số việc muốn cấp báo đến lão gia phu nhân cho nên nhờ tiểu nhân đến đây cầu kiến quản sự, chẳng hay quản sự có thể thông tri một tiếng được không?"
Triệu quản sự giật mình đánh giá trên dưới Tiền cữu cữu, cười nhạo nói: "Dựa vào ngươi? Còn muốn gặp lão gia phu nhân? Ta ngược lại muốn biết rõ, có chuyện thị phi gì mà muốn gặp lão gia phu nhân?"
Tiền cữu cữu liền ám chỉ năm đó chính muội phu hắn nhận nuôi nhị tiểu thư của lão gia phu nhân.
Triệu quản sự tay run run, eo không khỏi cứng đờ.
Người bên ngoài có thể không biết nhưng người Tô phủ bọn họ đều biết. Năm đó đương gia phu nhân đưa nhị tiểu thư ra ngoài. Chuyện như vậy ở Tô gia cũng không hiếm thấy.
Cũng không biết là vì sao, Tô gia rõ ràng có truyền thống không giữ thai song sinh nhưng cố tình cứ cách mấy đời sẽ có một đôi song sinh được sinh ra.
Lần trước bị đưa đi chính là một vị cô nãi nãi ở Tam phòng. Nghe nói về sau gả cho một người hương thân, hiện giờ cũng đã là tổ mẫu người ta. Nhưng nếu so với tỷ tỷ song sinh hiện sống trong thế gia đứng số một, số hai ở Kinh thành, thì vinh hoa phú quý của vị cô nãi nãi căn bản là với không tới.
Triệu quản sự trầm mặc xuống, tìm đứa nhỏ bị đưa ra ngoài đón trở về cũng không phải chưa từng xảy ra. Tuy ông không rõ quá trình như thế nào nhưng ông biết không một ai có thể chân chính đón trở về, dù sao cũng là con của mình dù không đón trở về nhưng vẫn ngầm chiếu cố rất nhiều.
Hiện giờ vị cô nãi nãi không phải vì được chủ tử trong phủ chiếu cố nên con cháu đều có tiền đồ sao? Chưa kể bên đó chỉ là dòng bên mà vị tiểu thư này chính là một trong hai vị tiểu thư của đương gia phu nhân.
Triệu quản sự liền khách khí với Tiền cữu cữu không ít, biết chuyện này ông quản không được. Biết được đại khái chuyện gì đã xảy ra, Triệu quản sự đi cả đêm đến nhà đại quản sự cách đó không xa.
Tô quản gia bị gọi suốt đêm, ông không còn sức rời giường. Ông biết nếu không phải có chuyện lớn thì người phía dưới không dám cầu ông vào lúc này, cho nên dù trong lòng không vui nhưng không thể hiện trên mặt, làm cho Triệu quản sự đang thấp thỏm bất an cũng hơi yên lòng.
*****
Sáu năm qua, Chu thị gần như quên mất nữ nhi bị đưa đi kia, sáu năm sau còn có cảnh ngộ như vậy làm bà thật hận vì đã sinh đứa bé đó.
Tuy Chu thị sớm biết người trong tộc sẽ có thành kiến với nữ nhân hạ sinh thai đôi, bà cũng đã chuẩn bị tinh thần nhưng không ngờ người trong tộc lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, thậm chí lão gia cũng...
Hơn nửa năm rồi, bà không được gặp đại nhi tử cùng nhị nhi tử...
Chu thị nắm chặt khóa vàng trong tay, nói với Tô quản gia: "Ngươi sai người đưa cho Tri phủ đại nhân một tấm thiếp đi." Nói xong liền phất tay cho ông ta lui xuống.
Tô quản gia nhìn cái khóa vàng trong tay Chu thị, Chu thị ném khóa vàng lên bàn rồi ngoảnh đầu đi, mắt Tô quản gia có tia sáng lóe lên, vội vàng khom người lui ra.
Chu ma ma muốn nói lại thôi, ánh mắt Chu thị khô khốc, chỉ đè khóe mắt mà nói: "Đem vật đó thu lại đi. Về sau, bọn họ còn đến thì không cần hồi báo lại."
Chu ma ma thở dài, nghĩ đến đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia bị đưa đến Kinh thành đã hơn nửa năm, đừng nói gặp mặt đến một bức thư còn không có, trong lòng Chu ma ma có thể hiểu tại sao đại nãi nãi làm vậy. Chu ma ma cẩn thận thu hồi khóa vàng, nhớ đến đứa bé xanh xao nằm trong tã lót, thầm nghĩ trong lòng: Chỉ mong kiếp sau đứa bé được đầu thai vào gia đình tốt.
Tiền cữu cữu nhận được tin chính xác, chưa kịp vui mừng thì nghe Triệu quản sự ám chỉ khóa vàng đã bị đại nãi nãi thu lại. Tiền cữu cữu không ngốc, hiểu được khóa vàng thu lại thì Mộc Lan sau này không có vật gì chứng minh thân thế, bây giờ con bé thật sự chỉ là nhi nữ của muội muội và muội phu.
Tiền cữu cữu bụng đầy khó chịu, gian nan trở về, hoàn toàn không nhớ mình làm sao lên được xe ngựa.
Không biết Mộc Lan lớn lên biết chuyện có trách bọn họ không?
Tiền cữu cữu biết muội muội cùng muội phu rất thương yêu Mộc Lan, nhưng là đưa Mộc Lan lên cao mà yêu thương.
Thân phận Mộc Lan như vậy sao có thể nép mình trong thôn trang như bọn họ được? Sau này lớn lên khẳng định sẽ được Tô gia đón trở về nhưng giờ Tô gia đại nãi nãi đem khóa vàng thu hồi lại, không có vật chứng minh, còn ai tin Mộc Lan?
Chờ trở về nhìn thấy Tiền thị cùng Tô nãi nãi, Tiền cữu cữu nhịn không được quỳ gối trước mặt Tô nãi nãi, cúi đầu nói: "Thân gia mẫu, tiểu tử vô năng."
Tô nãi nãi chỉ cảm thấy sét đánh ngang trời, hung hăng bắt lấy Tiền thị, run giọng hỏi: "Làm sao đây? Có phải chuyện của Đại Tráng không cứu được?"
Tiền thị miễn cưỡng đỡ lấy mẹ chồng, khẩn trương nhìn ca ca.
Tiền cữu cữu lắc đầu. "Tô phủ nói chúng ta có thể đến nha môn lãnh người, nhưng khóa vàng của Mộc Lan, khóa vàng bị đương gia đại nãi nãi lấy lại rồi, về sau Mộc Lan..."
Tô nãi nãi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi trong khi Tiền thị sốt ruột nói: "Tại sao lại thu hồi? Cái khóa đó không phải đại nãi nãi để lại cho Mộc Lan..." Nói tới đây, Tiền thị hiểu rõ mọi chuyện, nàng trượt chân ngã xuống đất, đè nén tiếng khóc mà nói: "Là ta, là ta hại Mộc Lan, bọn họ làm vậy là không nhận Mộc Lan, nhất định bọn họ sợ nhà chúng ta lòng tham không đáy nên mới thu lại khóa vàng của Mộc Lan..."
"Chưa chắc là vậy." Thấy muội muội khóc thành như vậy, Tiền cữu cữu vội vàng nói: "Tuy ca mới ở phủ thành một ngày nhưng nghe nói đại nãi nãi từ lúc sinh hai đứa bé song sinh cũng không có cuộc sống tốt, nói không chừng người ta sớm có ý định này..."
Mộc Lan trốn sau cửa gỗ thở dài một tiếng, tay chân nhẹ nhàng bò lên giường nhỏ của mình, đắp chăn ngủ.
Nói không khó chịu là nói dối nhưng nàng không phải là đứa bé sáu tuổi thật sự, cùng lắm chỉ khó chịu một chút. Đối với nàng mà nói Tô Đại Tráng và Tiền thị mới là phụ mẫu nàng, biết Tô Đại Tráng có thể về nhà, tâm tư về phụ mẫu thân sinh bên kia đã không còn quan trọng.
Mộc Lan nhắm mắt lại, không bao lâu liền an tâm mà ngủ.
*****
Sáng sớm hôm sau, trong nhà chật ních người tới nghe tin tức, ai cũng biết Tô gia đến phủ thành tìm quan hệ.
Mọi người nhìn Mộc Lan đều có chút mơ hồ.
Ở thôn trang căn bản không có nhiều bí mật, cho dù năm đó Mộc Lan được đưa đến đây rất cẩn thận còn vừa vặn lúc đại nhi nữ của Tiền thị chết non, nhưng mọi người vẫn mơ hồ đoán được Mộc Lan không phải nữ nhi của Tiền thị. Thật sự là do thôn trang quá nhỏ, ai tới mọi người trong thôn trang đều biết, hơn nữa mấy năm nay Tô gia đối xử quá tốt với Mộc Lan, thật sự không giống cách đối đãi với khuê nữ.
Mộc Lan chỉ coi như không thấy, tươi cười chào hỏi với mọi người rồi đi về phía phòng bếp.
Bệnh tình Tô gia gia đã khá hơn nhưng chỉ có thể nằm ở trên giường không thể động đậy, mọi người không dám để ông kích động, chỉ nói tốn bạc để Tri huyện buông tha, nguyện ý thả người.
Sau khi dùng bữa sáng, người trong thôn hẹn nhau đến nha huyện đón người.
Bị nhốt vào ngục giam hết thảy có mười sáu người, trên người mỗi người đều có vết thương, nhưng nếu so sánh với Tô Đại Tráng thì thương tích bọn họ không thể gọi là thương tích. Lúc Tiền cữu cữu đón Tô Đại Tráng, Tiền cữu cữu chỉ cảm thấy đầu bốc hỏa, nếu không phải bị đám người đè lại, hắn thật sự muốn chạy vào nha huyện.
Người trong Tô gia trang đè nặng Tiền cữu cữu, thấp giọng quát: "Ngươi muốn mất tiền thì ngươi vào đi, huyện thái gia không phải là người biết phân rõ phải trái đâu!"
Tiền cữu cữu bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn Tô Đại Tráng người đầy máu, nói giọng khàn khàn: "Chúng ta đi y quán!"
Trên người Tô Đại Tráng không có một miếng thịt lành lặn, cả người hôn mê bị nâng ra ngoài, bàn tay và chân bị cong một cách kỳ dị. Mũi Tiền cữu cữu chua xót, nhất thời nghĩ đến muội muội ngoan ngoãn lúc nhỏ, lại nghĩ đến bây giờ muội muội đang ở nhà chờ người về...
Tô Đại Tráng biến thành như vậy, về sau cả gia đình chỉ sợ là gánh nặng trên người muội muội.
Chỉ tiếc là y quán ở huyện thành đều không muốn mở cửa cho họ. Mặc dù Tri huyện nể mặt Tri phủ thả người ra, nhưng vẫn có thể đánh tiếng xuống cho các y quán ở huyện thành chú ý một chút, mà Tri phủ vẫn hoàn thành chuyện Tô phủ giao phó. Chuyện nhỏ không đáng nói như vậy Tô phủ sẽ không truy cứu.
Y quán ở huyện thành đều không dám tiếp người bệnh, đại phu trên hương trấn(3) càng không dám tiếp. Không còn cách nào, Tiền cữu cữu đành phải để cho bọn họ nâng Tô Đại Tráng trở về, bản thân mình đánh xe đến huyện kế bên thỉnh đại phu.
Mộc Lan đang trông chừng Tô gia gia, nghe thấy tiếng động lớn ở phía trước, không lâu sau liền nghe được tiếng khóc của Tô nãi nãi cùng Tiền thị. Nàng hoảng sợ cẩn thận quay đầu lại xem Tô gia gia thì thấy Tô gia gia trợn mắt lên, gắng sức bò dậy.
Mộc Lan vội vàng ngăn ông lại. "Gia gia đừng có gấp để con ra ngoài xem sao."
Tô gia gia gật đầu. "Mau đi, mau đi!"
Mộc Lan chạy ra đối mặt với Tô Đại Tráng đầy thương tích, thấy bộ dáng Tô Đại Tráng không còn là người, Mộc Lan chỉ cảm thấy tim thắt lại, nàng đè nước mắt xuống, vội vàng để mọi người nâng Tô Đại Tráng vào nhà. Mộc Lan xoay người kéo đệ đệ muội muội vào phòng Tô gia gia, khóc nói: "Gia gia, phụ thân bị đánh chảy thật nhiều máu, phụ thân còn nói không đau, kêu con đừng khóc."
Tô gia gia cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông biết nhi tử vào nhà lao là không có khả năng lành lặn, nhưng nếu thần trí còn thanh tỉnh thì không có vấn đề gì lớn.
Tiền thị cùng Tam bá mẫu cẩn thận cởi y phục Tô Đại Tráng, bởi vì vết thương chồng chất, y phục trên người đã dính chặt với miệng vết thương, cần phải cẩn thận cắt ra, nhìn thương tích trên người Tô Đại Tráng, Tam bá mẫu có chút không đành lòng dời mắt, so sánh với Tô Đại Tráng thì vết thương của Tô Đại Phúc không thể gọi là thương tích.
━━━━━
(1) Cái khóa vàng (金锁): Khóa vàng là món trang sức để tặng cho trẻ sơ sinh với ý nghĩa như một lời chúc tốt lành, ngăn chặn bệnh tật, không gặp tai họa.
(2)Muội phu:Em rể.
(3) Hương trấn: Thị trấn nhỏ.