Editor: hiimeiraTô Duyên Niên trầm mặt đứng trong viện Tô Định, âm trầm nhìn phòng ngủ nhi tử.
Tôi tớ trong viện im hơi lặng tiếng đứng dạt sang một bên, hận không thể núp trong góc tường, khẩn cầu Đại gia đừng chú ý tới mình.
Trong phòng, Tô Định điềm tĩnh nhận lấy chén thuốc nha hoàn Cát Hồng đưa qua, uống một hớp.
Cát Hồng thoáng nhìn qua phía ngoài, khẽ nói: "Đại thiếu gia, Đại gia đứng chờ đã lâu."
Tô Định nhấc mí mắt, hờ hững nói: "Ta bị thương quá nặng, vừa tỉnh được một lúc lại ngủ. Nếu đại gia muốn vào thăm ta thì cứ vào, nếu không muốn, thì ở ngoài sân coi cũng như vậy."
Cát Hồng đành cúi đầu im lặng.
Tô Định được Cát Hồng đỡ nằm xuống giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chẳng màng đoái hoài chuyện bên ngoài, nhưng Cát Hồng biết rõ, nếu ngoài kia xảy ra chuyện, thì đôi mắt sắc bén kia sẽ mở ra ngay.
Tô Duyên Niên thấy nhi tử đến cùng vẫn không ra mời ông vào, trong lòng càng thêm u ám, hừ lạnh một tiếng liền phất tay áo bỏ đi.
Tô gia chủ thực sự tức giận, Tam phòng Tô Tường xem như đã phế, người có thể tranh vị trí gia chủ Tô gia với Tô Định không còn ai.
Nói đến đây lại là chuyện chê cười, mấy năm nay Tam phòng Tô gia không ngừng sôi sục, cũng bởi đại nhi tử Tô Duyên Niên vô năng, nên Tam phòng manh nha ý đồ muốn vượt qua Đại phòng, với lại năm đó mẫu thân thương nhất chính là Lão Tam, hiện giờ thương nhất cũng là đứa cháu Lão Tam, chưa kể Tô Tường tài hoa chẳng hề kém cạnh Tô Định, trong gia tộc lại có kẻ quạt gió thêm củi, thành thử Tam phòng và Đại phòng gia vẫn luôn kèn cựa tranh giành vị trí gia chủ.
Thời điểm Tô Định hôn mê bất tỉnh, cụ đã quyết từ bỏ Tô Định, chuyển sang chuyên tâm bồi dưỡng Tô Khả, thành thử sau khi xảy ra chuyện, cụ mới không nắm chết Tam phòng không buông, chưa kể lão thái thái đã đánh tiếng, lão thái thái và Tam phòng muốn bảo vệ thanh danh Tô Tường, nên cụ đành phải nhượng bộ một phen.
Không nghĩ tới đứa cháu trai bị vứt bỏ lại tỉnh dậy, điều đầu tiên làm không phải là báo tin cho tổ phụ và phụ thân nó, mà là trực tiếp trù tính phế đi Tô Tường, thái độ kiên quyết, hành động âm ngoan.
Giây phút đó cũng khiến tâm tư Tô gia chủ phức tạp, vừa vui mừng vừa sợ hãi khi có đứa cháu như thế.
Nghĩ đến đây, Tô gia chủ liền hận đại nhi tử đến nghiến răng, nếu không phải nó không biết cố gắng, còn làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê, ông còn phải lo lắng sao?
Trong lòng liền có chút chán ghét Phương thị, đều do nữ nhân này gây ra!
Ít có thế gia vọng tộc nào mà không nạp thiếp, nhưng hiếm ai sủng thiếp đến độ diệt thê, bất kể bọn hắn có yêu thương những ả thiếp thất thế nào đi chăng nữa, thì vẫn tôn trọng thê tử mình, tuyệt đối không vì một ả thiếp thất hoặc thứ tử mà lạnh nhạt với đích thê và đích tử mình.
Tô Duyên Niên ban đầu làm việc cũng đâu ra đó, ít nhất sau khi cưới Chu thị, ông vẫn luôn giữ khoảng cách với biểu muội Phương thị, nên lúc này Chu thị mới có thể ba năm hai đứa con trai.
Nhưng từ khi nạp Phương thị, mọi chuyện dần mất đi khống chế, Tô Duyên Niên càng ngày càng quá quắt với Chu thị, từ lúc Tô Đạo sinh ra ông càng quá đáng hơn, đem mọi tôn vinh đáng lẽ của trưởng tử Tô Định trao cho Tô Đạo. Vì việc này, mà Tô gia chủ viết thư răn dạy ông không chỉ một lần, khổ nỗi Kinh thành quá xa, ông cụ rốt cuộc vẫn không thể xoay chuyển được tính tình Tô Duyên Niên, chờ ông cụ nhận ra, thì hai cha con Tô Duyên Niên và Tô Định đã sớm như người dưng nước lã.
Tô gia chủ thở dài, nhấc bút viết thư cho Tô Duyên Niên, cụ quyết định đích thân lên Kinh thành một chuyến, bất luận thế nào cũng phải kéo tâm đứa cháu trai này quay về, nếu không được, chẳng thà đổi người thừa tự khác!
Văn Nghiên nhẹ bước đi vào, Cát Hồng thấy hắn liền đứng dậy cầm kim chỉ canh giữ trước cửa thêu thùa, cũng đuổi hết nha hoàn bà tử trong viện đi.
Văn Nghiên cúi đầu hồi báo: "... Người nhà hắn đã an bài thỏa đáng, nha môn không truy cứu nữa, cũng đã lãnh thi thể về, hôm qua ta đã hậu táng cùng người nhà hắn."
Tô Định gật đầu. "Nói với người nhà hắn, về sau có chuyện gì thì tới tìm chúng ta, chỉ cần giúp được sẽ giúp."
Văn Nghiên gật đầu đáp ứng.
Tô Định dừng một chút, lại hỏi: "Tiền Đường bên kia thế nào?"
Văn Nghiên sửng sốt một chút mới đoán ra được Đại thiếu gia đang hỏi Lý Thạch và Nhị tiểu thư, vội lí nhí: "Người vẫn khỏe!"
Tô Định ngẩng đầu nhìn hắn.
Trán Văn Nghiên lấm tấm mồ hôi. "Tiểu nhân đáng chết, mấy ngày gần đây nhiều việc, nên đã quên hỏi chuyện Tiền Đường bên kia."
Tô Định gật đầu, trên mặt không rõ vui buồn, chỉ hỏi. "Chung đại phu đâu?"
Văn Nghiên thầm thở phào. "Đã tiễn đi rồi, không có ai biết cả." Nói tới đây, Văn Nghiên chỉ cảm thấy may mắn. "May mà có Nhị tiểu thư đưa Chung đại phu vào Kinh, bằng không chẳng biết thiếu gia bao giờ mới tỉnh."
Vẻ mặt Tô Định dịu lại, lại nói: "Ta thấy chủ ý này là của Lý Thạch, Chung đại phu này cũng không tồi, chỉ đáng tiếc, dùng dược quá hiểm, chả trách năm đó chưa kịp tiến vào Ngự Y Viện đã bị đuổi khỏi Kinh thành."
Thầy thuốc tại Kinh thành từ trước đến nay luôn thích dùng đơn thuốc nhẹ, thái y trong Ngự Y Viện càng phải như vậy, chung quy, đơn thuốc nhẹ, cho dù có xảy ra việc gì cũng không phải chuyện của họ.
Khi Tô Định xảy ra chuyện, bất kể là Tô Duyên Niên hay Chu thị, hai người họ chỉ đều cho mời thái y.
Văn Nghiên rất đồng tình gật đầu, lúc trước nhìn Chung đại phu hạ châm dùng dược dọa hắn chết khiếp, đại phu như vậy quả thực không thích hợp lăn lộn trong Kinh thành, ngay cả danh gia quyền quý cũng không, bằng không sớm muộn gì cũng có một ngày chết bất đắc kỳ tử.
Nhắc đến Tiền Đường, Văn Nghiên khó tránh khỏi nghĩ đến Tô gia, bèn nhắc nhở: "Đại thiếu gia, lão thái thái muốn đích thân tới Kinh thành, nói muốn tự tay chăm sóc Đại thiếu gia Tam phòng, ngài thấy sao?"
Tô Định cười khẩy. "Nếu tằng tổ mẫu muốn đến, vậy càng tốt, đứa chắt trai này đương nhiên phải cùng phụ thân dốc lòng tận hiếu bà." Y là người thừa tự được Tô gia dày công bồi dưỡng, hiển nhiên địa vị cũng bất đồng, cho nên khi xảy ra việc nọ, y chỉ thấy cái tên đường đệ kia ngu xuẩn vô cùng, chẳng lẽ giết y, là hắn có thể thay thế y sao?
Nhưng điều y không ngờ chính là, tuy lão thái thái nổi giận nhưng lại không có trách phạt Tô Tường, thế nhưng điều làm Tô Định thật sự đau lòng chính là tổ phụ y.
Tô Định hờ hững nhìn phía ngoài, y không biết tổ phụ đổi y được lợi lộc gì, nhưng rốt cuộc y cũng đã nhìn ra địa vị của mình trong mắt ông cụ, lúc tỉnh lại biết được quyết định Tô gia, điều đầu tiên Tô Định nghĩ đến chính là Tô Mộc Lan, trước kia chỉ đơn thuần thương xót người muội muội này, hiện giờ, y cũng đồng bệnh tương lân với nàng.
Biết được Chung đại phu cứu mình là do chính Mộc Lan mời đến, cái cảm giác này càng mãnh liệt trong lòng.
Sau sự việc đó, Tô Định liền đóng cửa dưỡng thương, đừng nói là Tô Duyên Niên, ngay cả Chu thị y cũng không muốn gặp.
Y biết Tô Duyên Niên và Chu thị muốn nói gì, cũng chỉ buông lời trách y quá xốc nổi.
Có lẽ Tô Duyên Niên sẽ thêm được vài lời, dù sao Phương Văn Kiệt cũng là cháu trai Phương di nương, mà Phương gia lại là nhà ngoại Tô Duyên Niên.
Tô Khả rảo bước đi vào, phất tay để Văn Nghiên lui xuống, nhíu mày nói: "Đại ca, tằng tổ mẫu đã xuất phát được nửa tháng, tổ phụ cũng đã truyền tin, báo rằng ông cũng sẽ lên Kinh. Hiện tại đang loạn, mà cả nhà chúng ta đều đến đây..."
Tô Định cười nói: "Đệ lo lắng gì chứ? Nếu thật sự xảy ra chuyện, dù có ở Tiền Đường cũng không trốn được, bất quá nhà chúng ta vẫn có lưu lại một huyết mạch."
Tô Khả trầm mặc một lát, gượng cười nói: "Nói không chừng là chúng ta tự hù mình, đúng rồi, Đại ca, tổ phụ lên Kinh, đối với chúng ta cũng có lợi, có tổ phụ ở đây, tằng tổ mẫu cũng sẽ không làm khó chúng ta."
Tô Định hơi mỉm cười. "Đệ nói không sai."
Bây giờ người sốt ruột nhất hẳn là tổ phụ?
Y bình yên vô sự, coi như là người thừa tự duy nhất của Tô gia, mấy phòng khác thì không có ai ưu tú hơn y.
Mà y với Nhị đệ lại thân thiết, nếu tổ phụ mạo hiểm vứt bỏ y, chọn bồi dưỡng Nhị đệ, vậy bắt buộc phải giết y, nhưng phải 'người không biết, quỷ không hay', bằng không kẻ khác sẽ không buông tha Nhị đệ.
Tô Định an tâm hẳn, bắt đầu chuyên tâm dưỡng thương chờ lão thái thái Tô gia cùng gia chủ Tô gia đến.
*****
Trong thiên viện, Phương di nương khóc như chết đi sống lại, Phương gia từng bước suy tàn, trong hai đời qua chỉ có Phương Văn Kiệt là người kiệt xuất nhất, hắn chết cũng đồng nghĩa với việc hai mươi năm tới Phương gia không thể khởi dựng lại, nói không đau lòng là chuyện không thể nào, huống hồ, Phương Văn Kiệt chết là do Tô gia gây nên.
Hôm qua bà lại về Phương gia một chuyến, nhưng vẫn bị chặn ngoài cửa.
Phương ma ma thấy Phương thị khóc thành như vậy, bất bình nói: "Di thái thái đừng khóc nữa, việc này sao lại trách ngài? Nếu chẳng phải ban đầu bọn hắn tính kế Đại thiếu gia, thì Đại thiếu gia sao lại phản kích? Ân oán giữa bọn hắn, dựa vào đâu mà trách lên đầu ngài."
Phương thị lại căm hận nói: "Nhưng Tô Định xuống tay quá độc ác, vả lại thủ phạm chính là Tô Tường, dựa vào đâu Tô Tường còn sống, mà Văn Kiệt...?"
Phương ma ma thầm nghĩ trong lòng, Văn Kiệt thiếu gia chết hay tàn phế có khác nhau sao? Nếu Tô Tường kia không phải là thiếu gia Tô gia, e là hiện giờ cũng chỉ là một bộ xương khô.
*****
Tô Uyển Ngọc dẫn Tú Hồng bưng một âu canh đến thăm Tô Định, Cát Hồng thấy nàng vội tiến lên hành lễ thỉnh an. "Đại tiểu thư!"
Tô Uyển Ngọc gật đầu, cười hỏi: "Cát Hồng tỷ tỷ, Đại ca khỏe hơn chưa?"
Cát Hồng biết rõ Đại tiểu thư muốn vào thăm Đại thiếu gia, nhưng chỉ đáp: "Khá hơn nhiều rồi, hôm nay tỉnh cũng lâu hơn."
Tô Uyển Ngọc như trút được gánh nặng, hớn hở hỏi: "Ta có thể vào thăm Đại ca không?"
"Việc này?" Cát Hồng chần chừ từ chối. "Đại thiếu gia hiện giờ đã ngủ, hơn nữa trước khi ngủ Đại thiếu gia đã dặn, không cho phép bất cứ ai vào phòng y, bây giờ chỉ có mỗi Văn Nghiên hầu hạ bên trong." Ý là nàng cũng không được vào.
Tô Uyển Ngọc có chút thất vọng, nhưng vẫn ung dung đoan trang bảo Tú Hồng đưa canh cho Cát Hồng. "Tự tay ta nấu cho đại ca đấy, ngươi hâm nóng trên lò trước, chốc nữa đại ca tỉnh thì mang cho đại ca uống."
Cát Hồng vội đáp ứng, lúc này mới tiễn Tô Uyển Ngọc, nhìn bóng dáng Tô Uyển Ngọc, Cát Hồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu văng vẳng mấy lời nàng đứng trước cửa thấp thoáng nghe được từ mấy hôm trước, Nhị tiểu thư rốt cuộc là người như thế nào đây?
Tô Uyển Ngọc vừa ra khỏi viện Tô Định, liền thu lại nụ cười trên mặt, chỉ còn muôn phần đoan trang đi về viện của mình.
Nhưng Tú Hồng biết, Đại cô nương giận rồi.
Trở về phòng, Tú Hồng lập tức khuyên nhủ: "Đại tiểu thư, chẳng phải Đại thiếu gia cũng không gặp Đại gia và thái thái sao? Rõ ràng đâu chỉ nhằm vào mình ngài, ngài đừng nghĩ nhiều."
Tô Uyển Ngọc rũ mắt. "Nhưng Nhị ca không cần thông báo vẫn có thể ra vào phòng Đại ca."
Tú Hồng cười nói: "Đó là Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia từ nhỏ đã bị đưa đến Kinh thành, nghe kể Đại thiếu gia tuy chỉ lớn hơn Nhị thiếu gia một tuổi, nhưng từ nhỏ đã săn sóc Nhị thiếu gia." Hơn nữa với tính tình Đại gia, về sau lại đặt toàn bộ tâm tư lên Tam thiếu gia và Phương di nương kia. Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, tình cảm thắm thiết hơn người khác cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Tô Uyển Ngọc không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn còn chút ấm ức, nàng luôn cảm thấy, Đại ca và Nhị ca làm chuyện gì cũng gạt bỏ nàng ra ngoài, đến cả tiểu đệ Tô Nhạc nhỏ hơn nàng rất nhiều tuổi có đôi khi còn biết chuyện, mà nàng lại không được biết.
Thực ra chuyện này Tô Uyển Ngọc đã hiểu lầm rồi.
Tô Định và Tô Khả không nói cho nàng biết, chẳng qua chỉ cho rằng nữ tử không cần biết những việc này thôi, làm muội muội bọn hắn, chỉ cần vui vẻ sung sướng ở nội trạch thêu thùa may vá, hàn huyên cùng đám khuê hữu là được.
Nhưng Tô Uyển Ngọc lại cứ đặt mình vào vị trí nam tử.