Chương 1: Thua cược rồi
Tiểu Tiền thị rón rén cõng cái gùi đi vào phòng bếp của học đường, ôm một tiểu cô nương từ trong cái gùi ra đặt ở ngưỡng cửa, nhỏ giọng dặn dò: “Mãn Bảo, muội ngồi đợi ở chỗ này, đại tẩu đi làm cơm, một lúc nữa sẽ đón muội về nhà.”
Mãn Bảo ngoan ngoãn gật đầu, chờ tẩu tử quay người tiến vào phòng bếp, đôi chân ngắn của nàng nện từng bước nhỏ chạy về phía cạnh lớp học.
Hài tử ở bên trong đang đọc “Thiên tự văn” theo lời của tiên sinh, Mãn Bảo quen thuộc lôi một tảng đá đặt phía dưới cửa sổ, sau đó giẫm trên tảng đá thăm dò vào bên trong, một đôi mắt lóe sáng như sao trời nhìn chằm chằm bên trong phòng.
Ngồi ở cách đó không xa dưới cửa, Bạch Nhị Lang gật gù tâm đắc mới phát giác được ánh mắt của Mãn Bảo, liền vụng trộm xoay đầu lại hung hăng trừng nàng một chút.
Mãn Bảo không cam lòng yếu thế trừng trở lại, còn làm mặt quỷ trêu đùa.
Bạch Nhị Lang tức giận mở to hai mắt, lúc này tiên sinh vừa vặn đi qua, tay vỗ nhẹ một cái lên đầu của hắn, trách mắng: “Nghiêm túc đi.”
Mãn Bảo nhìn thấy nhịn không được vui vẻ hẳn, cao hứng ghê gớm, lại bắt gặp ánh mắt của tiên sinh nhìn qua, nghịch ngợm chớp mắt với ông.
Lão tiên sinh râu ria đã hoa râm nhịn không được lắc đầu thở dài, không có để ý nàng, tùy ý cho nàng ghé vào cửa sổ nghe bọn ông đọc sách.
Tiên sinh: “Hôm nay chúng ta học tới đoạn cuối cùng của “Thiên tự văn”. Lông thi thục tư. Công tần nghiên cười. Niên thất mỗi thúc. Hi huy lãng diệu,…. Cô lậu quả văn.Ngu muội chờ tiếu. Vị ngữ trợ giả.Yên tai hồ dã.”
Đám học trò đọc theo mỗi một câu, Mãn Bảo đứng bên ngoài cửa sổ cũng dùng giọng mới dứt sữa đọc theo, âm thanh có hơi lớn, học trò ở bên trong đều đã quen, gật gù đắc ý đọc theo tiên sinh.
Mãn Bảo từ khi biết nói chuyện đã bắt đầu đọc lẻo theo “Thiên tự văn”, bài thơ này đã sớm học thuộc. Thấy tiên sinh đặt sách xuống để cho đám học trò nhỏ của mình đọc lặp đi lặp lại, còn ông thì dạo bước đến bên cạnh một hài tử hơi lớn dạy thứ khác cho bọn chúng, Mãn Bảo liền nhảy khỏi tảng đá, chạy đến chỗ của tiên sinh.
Chờ đến khi tiên sinh tuyên bố tan học, dạo bước trở về chỗ ở sát vách, thấy Mãn Bảo dùng một cây chổi đã quét dọn xong ở cửa trước một lần, ngồi trên mặt đất sắp xếp lại những bài viết mà ông vứt bỏ.
Thấy tiên sinh trở về, Mãn Bảo cao hứng đưa những bài viết đã sắp xếp gọn cho ông nhìn: “Tiên sinh, người nhìn này, mặt sau những tờ giấy này vẫn còn có thể sử dụng.”
“Đây là những bài thơ mà ta viết dở, nếu con muốn thì cứ cầm về đi.”
Mãn Bảo lắc đầu: “Mặt sau có thể lấy ra để luyện chữ, tiên sinh, người cứ dùng nó để luyện chữ, đợi khi nào mặt sau cũng viết đầy rồi thì con sẽ đem về.”
Tiên sinh không lay chuyển được nàng, chỉ có thể nhận lấy giấy đặt ở trên mặt bàn, chỉ chỉ vào một tập giấy khác cũng đầy chữ bảo: “Những thứ này con lấy về đi, nếu như có chữ không hiểu thì cầm đến hỏi ta.”
Mãn Bảo cao hứng đồng ý, nhét những xấp giấy đã xếp xong vào trong ngực, vô cùng vui vẻ nhảy nhót đến phòng bếp tìm đại tẩu của nàng.
Tiểu Tiền thị đã làm xong đồ ăn, đang cho bọn nhỏ ăn cơm.
Mãn Bảo tiến vào phòng bếp, chào hỏi tẩu tử xong bưng đồ ăn của tiên sinh đến cho ông ăn.
Tiên sinh chỉ chỉ phía đối diện: “Con cũng ngồi xuống cùng ăn đi.”
Mãn Bảo lắc đầu: “Lát nữa con sẽ ăn ở phòng bếp, đây là của tiên sinh, tiên sinh người ăn đi.”
Tiên sinh cũng không miễn cưỡng, kẹp một miếng thịt đưa tới bên miệng nàng, Mãn Bảo ăn vô cùng hứng thú, ở chỗ này ngồi không yên, chơi một lúc thì chạy ra ngoài.
Tiên sinh bật cười lắc đầu, cũng không gọi nàng lại.
Mãn Bảo chạy đến phòng bếp, Tiểu Tiền thị thấy nàng liền cạo sạch cháy còn dư ở đáy nồi cho vào trong chén để nàng ăn.
Mãn Bảo nhu thuận cầm lấy miếng cháy nhét vào trong miệng, còn bẻ ra một miếng nhỏ nhét vào trong miệng cho tẩu tử, mặt mũi Tiểu Tiền thị tràn đầy tươi cười, vừa ăn vừa đẩy: “Muội ăn đi, muội ăn đi, cũng không có nhiều gì.”
Cả một nồi cơm, miếng cháy chỉ có một chút như vậy, nếu như đốt lửa lớn có quá nhiều miếng cháy, các học trò ăn không đủ no, phần việc này của nàng không thể nào làm tiếp nữa.
Tiểu Tiền thị làm đầu bếp ở bên trong học đường đã ba năm, cực kỳ hiểu rõ điều này.
Trang tiên sinh là lão tiên sinh mà địa chủ Bạch lão gia ở đầu thôn mời đến dạy học, học đường này cũng là Bạch lão gia đứng đầu, các nhà trong thôn quyên tiền dựng nên học đường.
Lúc đầu Trang tiên sinh ở đây dạy học có mang theo thê tử và hài tử, bởi vì còn có hài tử ở hai thôn phụ cận cũng tới đây đọc sách, cho nên giữa trưa không thể về nhà ăn cơm. Trang tiên sinh xót bọn nhỏ đói bụng nên mỗi tháng thu sáu cân gạo của đám học trò, lại bỏ ra thêm ba mươi văn tiền là có thể ăn cơm trưa ở học đường.
Lúc đầu phòng bếp của học đường là do thê tử của Trang tiên sinh trông coi. Bà và người trong thôn mua chút đồ ăn, lại có gạo mà các học trò mang đến, ngẫu nhiên mua chút thịt băm nấu cho mọi người, mỗi tháng còn dư ra hai ba mươi văn tiền, liền lấy bỏ túi riêng coi như là công lao cho mình.
Trong lòng các gia trưởng ghi một khoản nợ, cũng biết Trang tiên sinh làm như thế không phải là kiếm tiền từ bọn họ, mà hoàn toàn là thương xót cho đám học trỏ, bọn nhỏ về nhà cũng chỉ ăn cơm, cho nên rất mừng rỡ với cách này, đám học trò trong thôn cũng mang gạo đến.
Về sau thê tử của Trang tiên sinh bệnh nặng qua đời, cháu chắt đều bị con trai con dâu đưa vào thành sinh sống, nơi này chỉ còn mỗi mình ông một người lưu lại ở đây dạy học. Công việc này không có ai làm, Trang tiên sinh bỏ ra một trăm văn của mình mời Tiểu Tiền thị đến làm đầu bếp nữ.
Bạch địa chủ sau khi biết liền bảo Tiểu Tiền thị trả lại tiền cho Trang tiên sinh, tự xuất tiền trong nhà ra mời Tiểu Tiền thị, sau đó đều nhận tiền gạo của đám học trò nộp lại, để cho Trang tiên sinh an tâm dạy học.
Khi đó Mãn Bảo mới lớn được tám tháng, ngay cả đường còn chưa biết đi, nhiệm vụ chủ yếu chính là Tiểu Tiền thị chăm sóc Mãn Bảo và đứa con trai nhỏ Tam Đầu, cho nên thường bỏ hai đứa bé vào bên trong cái gùi cõng đến phòng bếp của học đường, thỉnh thoảng sẽ lấy một nắm cơm từ trong nồi cho hai đứa ăn, nuôi cả hai cực kỳ tốt.
Chỉ là hiện tại Tam Đầu cũng đã bốn tuổi, lại không thích đến học đường, càng thích chơi đùa với đám ca ca tỷ tỷ hơn, cho nên hiện tại chỉ có Mãn Bảo đi theo Tiểu Tiền thị.
Mặc dù mỗi ngày chỉ có một miếng cơm cháy, nhưng vẫn nuôi Mãn Bảo đến trắng trắng mập mập, một chút cũng không giống là hài tử hộ nông dân, càng không giống người nhà Chu gia.
Mãn Bảo và đại tẩu chia nhau miếng cháy xong, rửa sạch sẽ nồi bát, sau đó nhảy nhảy nhót nhót trở về nhà.
Tiểu Tiền thị muốn đặt nàng vào bên trong cái gùi, Mãn Bảo không vui, chạy đến nói: “Muội tự mình đi, muội có thể tự mình đi.”
Tiểu Tiền thị cũng không miễn cưỡng nàng, “Được, muội tự đi đi, đi, đừng có ngã là được.”
“Muội đã lớn rồi, sẽ không té đâu.” Mãn Bảo kêu lên oa oa chạy về phía trước, từ xa đã thấy trước cửa nhà có một đám người vây quanh, nàng cao hứng đang muốn chạy đến thì nghe thấy từ bên trong truyền đến một tiếng hét thảm, dọa nàng giật mình một cái.
Tiểu Tiền thị phát hiện có cái gì không đúng, ôm lấy nàng rồi xoay người chạy về phía trước.
Đám người vây xem nhìn thấy Tiểu Tiền thị lập tức tránh đường ra: “Đại tẩu Chu gia đã về rồi, nhanh nhường một chút, nhanh nhường một chút.”
“Chu đại tẩu, Tứ thúc nhà tẩu đánh bạc thua, người ta tìm tới tận cửa đấy.”
Có người báo tin, có vẻ vui mừng trong họa nạn, “Thua không ít đâu, nhìn Chu lão đầu giống như muốn đánh chết thằng con vậy, Chu đại tẩu nhanh khuyên một chút đi, tiền này không có thì có thể kiếm, người không có coi như mất.”
Tim của Tiểu Tiền thị run lên một cái, gạt đám người chạy vào trong nhà, đã thấy Tứ thúc đang bị lão nhị và lão tam đè xuống đất, Chu Đại Chính cầm đòn gánh đánh lên thân thể của hắn.
Bên trong viện còn có mười mấy người lạ mặt đang đứng, sắc mặt tên cầm đầu khó coi, cắt ngang cơn tức giận của Chu lão đầu quát: “Chu lão gia, cho dù ông đánh chết đứa con trai này hôm nay cũng phải trả tiền lại cho ta, nếu không huynh đệ chúng ta trèo đèo lội suối tới đây chẳng phải là uổng công một chuyến rồi sao?”
Mãn Bảo trực tiếp lủi từ trong ngực của Tiểu Tiền thị ra, chạy đến bên cạnh cha nàng, không chịu thua kém nhìn vị tứ ca của nàng, lại nhìn đám người xung quanh đang vây xem, nhíu đôi lông mày nhỏ hỏi, “Cha, Tứ ca thua cược bao nhiêu tiền?”
Thanh niên cầm đầu kinh dị nhìn Mãn Bảo, ồ lên một tiếng: “Chu lão gia, dáng dấp nữ nhi này của không tệ, nếu như trong nhà không có tiền, vậy cầm hài tử này gán nợ cũng được đấy, mặc dù nhỏ một chút, nhưng chúng ta không ngại.”
Chu lão đầu tức giận không nhẹ, trực tiếp kéo nữ nhi ra sau lưng, cả giận quát: “Ngươi nếu muốn người thì cứ kéo tên súc sinh này đi đi, hắn nợ tiền thì tự mình trả lấy.”
Chu Tứ Lang khóc thét hét lớn: “Cha, cha, cha cứu con đi mà cha, con thật sự không dám nữa, con không dám nữa, cha nếu để bọn hắn mang con đi, bọn hắn sẽ đánh chết con mất, sẽ đánh chết con thật đấy.”
Thanh niên cầm đầu nhìn Chu lão đầu một chút, cười nhạo một tiếng, trực tiếp dùng chân giẫm lên tay của Chu Tứ Lang, Chu Tứ Lang kêu lên thảm thiết.
Thấy sắc mặt của Chu lão đầu càng ngày càng xanh mét và tái nhợt, hắn ta hài lòng cười một tiếng: “Không phải cũng chỉ là mười lăm lượng bạc thôi sao? Nhìn nhà các ngươi xem ra cũng là nhà mới, cũng không giống như không có tiền, lại có một tiểu nha đầu không tồi như vậy, tùy tiện bán cho ta hai người là được. Có điều ta phải nói trước, hiện tại tiểu nha đầu này không đáng tiền, cần phải con gái nhỏ kia của ngài mới được, nếu không đừng nói nữa, cho dù là ba năm lượng, không có bốn lượng cũng không trừ hết nợ được.”
Lời nói này dọa cho Tiểu Tiền thị sợ hãi, vội cùng Phùng thị kéo nữ nhi về phía sau lưng mình, trong nhà của hai người bọn họ đều có khuê nữ.
Chu lão đầu tức giận đến tay chân phát run, Chu Tứ Lang cũng vừa kinh vừa sợ, xém chút nữa nhịn không được tè ra cả quần. Hắn chỉ có thể dùng cái tay không bị dẫm đi tóm lấy góc áo của cha mình cầu khẩn: “Cha, cha, cha mau cứu con đi, mau cứu con đi, con không dám nữa, sau này không dám nữa……”
Áp chế hắn là Chu Nhị Lang nhịn không được đánh hắn, trong nhà mới tốt lên chưa được bao lâu, đều bị nó phá hỏng.
Mà hắn có hai khuê nữ, nếu như thật sự phải bán con đi……
Chu Nhị Lang nghĩ tới đây, càng thêm dùng sức đánh hắn, “Nói ngươi nhưng ngươi không nghe lời, nói ngươi nhưng ngươi không nghe lời.”
Chu Tứ Lang ôm đầu cầu xin tha thứ.
Mãn Bảo nhìn thấy, khóe miệng mím lại, quay đầu nhìn ba cháu gái của nàng, xoay người chạy vào trong phòng.
Mẹ nàng Tiền thị đang tựa trên giường vuốt ngực, Lục ca lo lắng đỡ lấy bà.
Thân thể của mẹ nàng không được tốt, hiện tại đoán chừng cũng bị hù dọa.
Mãn Bảo chạy tới hỏi: “Nương, nhà ta có bao nhiêu tiền?”
Tiền thị mở to mắt nhìn khuê nữ nhỏ nhắn, nhịn không được lau nước mắt, “Con hỏi cái này để làm gì?”
“Tiền đủ trả nợ không?”
Tiền Thị khóc ròng: “Đáng giết ngàn đao, lúc trước sinh Tứ ca của con nên cho nó chết chìm cho xong, trong nhà bây giờ tính cả cũng chỉ tầm bốn, năm lượng mà thôi.”
Mãn Bảo hỏi: “Vậy cứ để bọn hắn lôi Tứ ca đi sao?”
“Cứ để cho bọn hắn kéo đến núi thật xa đi, một văn tiền cũng không cho. Nếu không cứ để bọn hắn lôi Tứ ca của con đến trước cửa thôn đánh chết tươi cũng được, chúng ta chẳng lẽ còn nhẫn tâm nhìn hắn phải chết sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!