Lọc Truyện

Nông Gia Tiểu Phúc Nữ Úc Vũ Chúc

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 2: Đánh hắn

Tiền thị khóc xong rồi, thở ra một hơi rồi mở một cái rương ra, lấy một cái hộp từ dưới đáy lên. Mở ra cho con trai nhỏ và con gái nhỏ nhìn số tiền bên trong.

Bên trong là từng chuỗi từng chuỗi tiền, rất nặng, chỉ có hai viên bạc vụn, là chút tiền còn dư lại từ khi lên nhà này.

Tiền tiết kiệm của cả nhà chỉ có mấy đồng, nhìn thấy số tiền này, Tiền thị không chịu được mà lau nước mắt.

Bà đếm lại số tiền một lần, tính xong vẫn chỉ có chín xâu tiền, hai miếng bạc vụn này gộp lại cũng chỉ được một lạng rưỡi.

Tiền để trong chiếc hộp đầu giường cũng bị Tiền thị móc ra, bên trong là số tiền giữ lại để chi tiêu hàng ngày. Thời gian này đang là tháng giêng, vừa kết thúc vụ mùa thu hoạch. Lão Tam, lão Tứ đi làm thuê cho địa chủ, lĩnh tiền công trở về, tiền nộp lên bà chưa đếm xong đã cất kỹ vào trong rương rồi.

Nhưng số tiền này cũng không nhiều, tính ra bên trong chỉ có một chuỗi một chuỗi, một trăm văn là một chuỗi, mười chuỗi là một xâu.

Vận may của họ quá kém, bên trong chỉ có sáu chuỗi, trong hộp dưới rương thì chỉ còn hai mươi, ba mươi văn tiền lẻ tẻ.

Tiền thị nhìn con gái một chút, lại nhìn đứa con trai, nghe tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng lớn bên ngoài, đứng dậy đưa hết số tiền này để con trai nhỏ mang ra ngoài, bản thân thì cầm tay con gái bước ra.

Thấy mẫu thân cầm tiền trong hộp đi ra, Chu Đại Lang thở ra một hơi, suýt chút nữa không kìm được mà gào khóc lên.

Mãn Bảo thấy rõ, cực kỳ khó chịu với Tứ ca.

Trong thôn cũng có dân cờ bạc, trước kia bọn họ có Tam gia, nhà Chu Tam thúc. Nửa năm trước con trai của ông ấy thua bạc, mang theo người của sòng bạc về, bán cả vợ lẫn con đi gán nợ.

Con gái nhà họ lớn hơn nàng hai tuổi, là bạn thân với nàng. Vậy nên nàng nhớ kỹ, bài bạc là lấy mạng của mình, có mất mạng hay không nàng không biết, nhưng chắc chắn là sẽ uy hiếp đến tính mệnh của mình.

Lúc đó cha và nương đã dạy dỗ các ca ca, nghiêm lệnh không cho bọn họ đánh bạc, không ngờ bây giờ lại lượt nhà bọn họ.

Mãn Bảo tức không nhịn được, chạy lên phía trước, tàn nhẫn đạp Chu Tứ Lang một cước, đạp ngay trên mặt hắn.

Chu Tứ Lang ‘a a’ kêu, hô: “Út muội, út muội, muội đừng giẫm ta, ta, ta biết sai rồi!”

Tiền thị không ngăn cản, mà là nói với trượng phu: “Không đủ tiền, còn thiếu bốn lạng rưỡi.”

Chu lão đầu sầu khổ cau mày, Tiền thị thì lại nhìn về phía ba người con dâu, nói: “Trong nhà các con còn bao nhiêu, lấy ra hết đi, coi như Tứ đệ vay các con, sau đó để hắn trả.”

Tiểu Tiền thị, Phùng thị cùng Hà thị nhìn phu quân của mình, thấy họ nhăn nhó gật đầu liền mang theo con nhỏ đi về nhà mình.

Chu gia không ở riêng, tiền kiếm được đều phải nộp ra, ăn uống đều là góp chung. Trước đây khá lâu Tiểu Tiền thị đã nói với Chu lão đầu là muốn ở riêng, nhưng trừ khi bọn họ chết, nếu không phải chờ con nhỏ lớn lên có nhà riêng thì mới được ra ngoài ở.

Nhưng Tiền thị cũng biết con trai có thành gia lập thất hay không cũng không quan trọng, trên tay phải có chút tiền mới được.

Vậy nên trong tay cũng không có là bao. Thu hoạch mùa vụ đều là bà thu, nhưng tiền kiếm được từ những công việc khác của các nhà, bà chỉ lấy sáu phần mười, còn dư lại bốn phần mười để các nhà giữ.

Ví dụ như nhà con cả, Tiểu Tiền thị có công việc đầu bếp trong học đường, một tháng kiếm được ít nhất là một trăm văn, ngoại trừ sáu mươi văn nộp lên, tiền dư lại đều là nàng tự cầm.

Lại như nhà con thứ hai, từ khi còn nhỏ, đứa con thứ hai đi làm thuê cho địa chủ đã học lén một chút tay nghề thợ mộc, còn biết đan trúc, khi nhàn rỗi làm mấy đồ vật nho nhỏ, mang ra chợ bán kiếm được một khoản nhỏ.

Rồi như nhà con thứ ba, lão Tam làm việc không tiếc sức lực, địa chủ thích thuê hắn nhất, chỉ cần có việc là đều gọi hắn, vì lẽ đó hắn cũng có thể kiếm lời một ít.

Còn ba đứa con trai còn lại, lão Tứ không thể trông cậy vào, giờ vẫn đang nằm trên mặt đất đây, lão Ngũ và lão Lục cũng không lớn, có chút tiền thì nếu không phải bị nương cầm thì là bị muội muội lấy đi, hoặc không thì là cầu xin Nhị ca ra chợ mua kẹo. Có tìm khắp cả người có lẽ cũng không tìm được đến hai đồng tiền.

Tiền thị sẽ không lục soát bọn họ.

Ba nàng dâu nhanh chóng cầm tiền ra, góp lại cũng không đủ, còn thiếu hai chuỗi tiền.

Tiền thị nhìn về phía chủ nhà cùng mấy đứa con trai.

Tiểu Tiền thị không chịu được đầu tiên, ngã ngồi trên mặt đất, vỗ chân nói: “Nương, không còn gì nữa rồi, tất cả tiền chúng con đều dùng để mua bánh Trung Thu cho nhà mẹ đẻ rồi, không lẽ phải phá nhà đi sao!”

Tiền thị tức giận đập nàng. “Con khóc cái gì, lão nương vẫn chưa chết đâu, vất vả gì còn vượt qua hết rồi, chẳng nhẽ còn sợ hai trăm văn hay sao?”

Mãn Bảo suy nghĩ một chút, đạp chân chạy về nhà chính, lấy từ hộp bảo bối của mình ra một ổ khóa bạc, lấy ra để trả tiền được. “Nương, dùng cái này của con.”

Sắc mặt Tiền thị thay đổi, ngay lập tức lấy khóa bạc đi, cẩn thận cất vào bên trong, cả giận nói: “Vật này không thể lấy, đây là đồ mà cha và nương đánh cho con, đạo sĩ nói con có mệnh cao quý, phải có đồ vật đè lên, đây là đồ để trấn áp tính mạng của con đấy.”

Chu lão đầu cũng nói: “Không thể cho.”

Tên du côn nở nụ cười: “Không ngờ một chiếc khóa Trường Mệnh còn quan trọng hơn tính mạng của trai ông. Ta nói này, rốt cuộc là mấy người có tiền hay không, đứng hơn nửa ngày rồi, chúng ta còn phải về thị trấn, không về nhanh được thì mấy người phụ trách thức ăn chỗ ở đấy?”

Cùng lúc, đám côn đồ đứng sau hắn hành động, bắt đầu đứng trong sân tay đấm chân đá. “Trả tiền nhanh, thiếu nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa.”

Từ trước tới nay người của sòng bạc không bao giờ biết nói lý, Chu Đại Lang không thể để bọn họ bới móc trong nhà được, vội vã đi ngăn cản.

Chu Nhị Lang và Chu Tam Lang cũng không giữ Tứ Lang nữa, vội vã đi giúp đại ca.

Ngũ Lang và Lục Lang nhiệt huyết sôi trào, tiến lên cùng các ca ca. Dân chúng trong thôn Thất Lý không đời nào để thôn dân của mình bị bắt nạt, họ cũng dồn dập lôi kéo đi lên.

Chưa kể, đây là lần đầu tiên đám hung thần thấy trong nhà dân cờ bạc nhiều huynh đệ đến vậy. Thấy các thôn dân vây nhốt, họ cũng không dám quá đáng. Chỉ ngươi đẩy ta một cái, ta đẩy ngươi một cái có lệ, nhưng cơn tức vẫn không kìm được mà bùng lên.

Trưởng thôn thấy thế thở dài một hơi, ngăn cản mọi người nói: “Được rồi, không phải là còn thiếu hai trăm văn sao, tiền này ta cho ông mượn trước, sau đó nhớ trả lại ta là được.”

Dứt lời kêu con trai về nhà lấy tiền.

Cứ như vậy thu thập từ đông sang tây đầy cả một hộp, ngoại trừ hai khối bạc vụn ra thì còn lại đều là miếng đồng, đám du côn cũng không ghét bỏ, kiểm kê xong thì nhét vào trong túi khiêng.

Chỉ là cuối cùng lại ném khối bạc vụn ra nói: “Chỗ bạc này đổi thành đồng cũng không chỉ có từng này. Các ngươi cũng nên biết, ở nơi đổi bạc của thương nhân, một hai khối bạc còn đổi được thành mười hai chuỗi, vậy nên……”

Chu Đại Lang đá trực tiếp vào Chu Tứ Lang, hỏi: “Ngươi chơi bạc vay miếng đồng hay bạc?”

“Miếng đồng, là miếng đồng.”

Chu Đại Lang nắm chặt nắm đấm đánh hắn, giận dữ hỏi, “Có đúng là miếng đồng không, có đúng là miếng đồng không?”

Chu Tứ Lang sưng húp mặt mũi, máu mũi chảy ròng ròng kêu lên: “Là miếng đồng, là miếng đồng.”

Chu Đại Lang liên tục đấm từng quyền từng quyền vào mặt hắn, xanh mặt hỏi: “Có đúng là miếng đồng, đúng là miếng đồng không?”

Chu Tứ Lang kêu cha gọi mẹ, “Là miếng đồng mà đại ca, đúng là miếng đồng, bọn họ lừa các ngươi, bọn họ đang lừa các ngươi.”

Đám côn đồ thấy Chu Đại Lang không hề tiếc sức lực, nhìn Chu Tứ Lang bị đánh thành như vậy. không khỏi ngượng ngùng. Thu hồi khối bạc vụn, gật đầu nói: “Được thôi, miếng đồng thì miếng đồng đi.”

Dứt lời chuẩn bị rời đi.

Chu Tam Lang đứng trước mặt bọn họ, hỏi: “Biên lai vay mượn đâu?”

Tên cầm đầu bĩu môi, đưa biên lại cho hắn, vỗ vỗ vai hắn nói: “Người nhà của các ngươi không chữa được, giỏi nhất là quấy rối huynh đệ trong nhà, lần sau không có vận may như này nữa đâu. Cõi đời này, người vì bài bạc mà nhà tan cửa nát cũng không ít.”

Mấy anh em nhà họ Chu đều nhìn về phía Chu Tứ Lang.

Chu Tứ Lang co rúc trên đất, nhìn thấy ánh mắt của các ca ca, che đầu khóc cũng không dám khóc quá lớn tiếng.

Đám hung thần rốt cục đi rồi.

Chu lão đầu cùng đứa con lớn nhất cười nói tiễn đám thôn dân, cảm tạ bọn họ đã hỗ trợ. Đặc biệt là trưởng thôn, liên tục biểu thị muốn tìm thời gian mời hắn một bữa cơm.

Chờ người đi rồi, Chu lão đầu để Chu tiểu lục đóng cửa, cầm lấy đòn gánh tiếp tục đánh đứa con trai.

Tiền thị sợ đứa con gái nhỏ bị dọa sợ nên đã mang đứa nhỏ vào nhà từ sớm, chỉ là hiệu quả không quá lớn, bởi vì đứa nhỏ này vừa vào phòng đã đạp giày bò lên giường mình. Nằm nhoài trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn cha nàng đánh Tứ ca của nàng, nhìn đến say sưa mê mẩn.

Thân thể Tiền thị không khỏe, trận dặn vặt này kết thúc, vừa thương tâm lại mệt, cũng không ngăn con gái nữa. Để ba người con dâu vào trong phòng bếp làm chút gì đó ăn, từ buổi sáng đến bây giờ bọn họ chưa ăn được một hạt gạo nào. Người lớn thì chịu được, nhưng mấy đứa trẻ lại không chịu được.

Chờ an bài xong thì gọi đứa con gái út đến, đeo khối khóa bạc lên người nàng, nói: “Không phải đã nói là con không được tháo xuống hay sao? Đây là thứ cha nương dùng để thế mệnh con, sau này không được lấy xuống, nghe không?”

Mãn Bảo khó chịu nói: “Đeo vào không thoải mái.”

Tiền thị suy nghĩ một chút nói: “Buổi tối có thể không đeo, nhưng ban ngày nhất định phải đeo.”

Mãn Bảo bất đắc dĩ đáp lại, thấy nương của nàng buồn khổ, liền hỏi: “Nương, Tứ ca làm sao bây giờ?”

“Mặc kệ hắn, để cha con đánh hắn, vừa mới tốt được có mấy năm, hắn đã học được đi đánh bạc, cái thứ phá nhà đó, đánh chết cho đáng đời.”

Mãn Bảo nói: “Nếu mà đánh chết thì cho người của sòng bạc đánh chết còn hơn, chúng ta đỡ phải nộp tiền.”

Tiền thị nghẹn một hồi, nói: “Đứa nhỏ này, miệng hệt như cha con, không hề biết tha cho người ta gì cả.”

“Ồ, cha con nhanh nhẹn như thế từ bao giờ vậy?”

Tiền thị không trả lời vấn đề này của nàng, mà chỉ nói: “Vậy cũng phải đánh, không đánh không biết nhớ, sau này mà tái phạm, trong nhà có bao nhiêu tiền lại để hắn phá hết sao?”

“Tứ ca chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, đánh thành tàn phế cũng vô dụng, trừ khi đánh gãy chân hắn để hắn không đi được nữa thì được.”

“Vậy không được, sau này chúng ta còn phải nuôi hắn nữa chứ.” Tiền thị cũng sợ Chu lão đầu đánh con trai thành tàn phế. Thở dài một hơi, hô ra ngoài cửa sổ: “Được rồi, đánh thành tàn phế lại tốn tiền thuốc thang, trong nhà không còn một đồng nào đâu.”

Tiếng phành phạch bên ngoài chầm chậm biến mất, Chu lão đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt đứa con trai này, đạp hắn một cước rồi để lão Đại và lão Nhị kéo người về phòng.

Mãn Bảo thì ngồi trong phòng cùng nương của nàng, nói: “Nương, con có ý kiến hay, vừa có thể phạt y, lại không tốn tiền trong nhà.”

“Ý định gì?”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT