Chương 7: Cuốn truyện xưa
Bữa sáng đã làm xong, một đám trẻ nhỏ chạy ra ngoài, dồn dập ngồi vào vị trí của mình.
Ngồi bên dưới Chu lão đầu là Chu Đại Lang, theo lý là Tiền thị ngồi đối diện nhưng vì Mãn Bảo được yêu chiều nên vị trí của Tiền thị luôn luôn được dành cho nàng.
Tiểu Tiền thị ôm cô nhỏ lên băng ghế ngồi xong rồi đứng dậy phân cháo cho mọi người.
Ngũ Lang và Lục Lang nhìn bát cháo ít ỏi đều chu mỏ một cái. Trước đây bữa sáng đều ăn cơm, dù sao ban ngày phải làm việc, buổi tối mới ăn cháo.
Nhưng cha mẹ bên trên, bọn họ không dám nói gì.
Ba người ca ca ngồi bên trên đều trầm mặt cầm bát đưa cho Tiểu Tiền thị, Tứ Lang thì lại hận không thể chôn đầu trong ngực.
Tiểu Tiền thị nhìn Tứ thúc một cái, nhận lấy bát của hắn, di chuyển muôi bên trên một lúc rồi mới múc cho hắn thêm một bát cháo nữa.
Nếu như nói cháo của mọi người còn có thể gọi là cháo, còn trong bát của Tứ Lang cũng chỉ có thể gọi là nước cơm thôi.
Chu Tứ Lang suýt nữa khóc thành tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn đại tẩu một chút, nhận được ánh mắt lạnh lùng của nàng thì cúi đầu không dám nói lời nào.
Mãn Bảo nhìn hai bên một chút, nghĩ đến việc buổi trưa nàng còn được ăn cơm cháy ở học đường liền chia một nửa chén cháo cho cha và nương.
Chu lão đầu và Tiền thị cảm động không thôi, cũng không cố nói với Tiểu Tiền thị mà khen Mãn Bảo không ngớt: “Đúng là chỉ có con gái nhà ta là tri kỷ, biết hiếu kính chúng ta.”
Tất cả mọi người im lặng ăn cháo, họ cũng muốn hiếu kính nhưng lại sợ đói bụng.
Tiền thị muốn đẩy bát cháo lại, cười híp mắt nói: “Mãn Bảo ăn đi, nương lại không cần làm việc gì, cũng không thấy đói.”
Mãn Bảo liền bảo vệ bát nói: “Con không muốn ăn, bụng con nhỏ, con ăn no rồi.”
Tiền thị thấy không ép được nàng thì chuyển cháo cho ba đứa con trai lớn, căn dặn họ: “Các còn phải ra ngoài làm việc nữa, ăn nhiều hơn một chút đi. Khi làm mà có đói bụng thì cũng phải tìm cái gì ăn cho đỡ. Đợi khi trả hết tiền cho trưởng thôn rồi, sinh hoạt trong nhà cũng dần trở lại được như cũ.”
Ba người con trai đáp một tiếng.
Chu lão đầu liếc nhìn phu nhân một cái, nói: “Được rồi, đây là Mãn Bão hiếu kính bà, đừng chuyển hết cho bọn chúng.”
Rồi nói với lão Nhị: “Ngày mai con đi họp chợ thì xách theo một túi lương thực đi, đổi một ít tiền về. Chỗ trưởng thôn không phải vội, đợi đến khi ăn Tết, huynh đệ các con cố gắng một chút. Nhưng nương các con cần phải uống thuốc, trong nhà không thể không có một đồng nào được.”
Chu Nhị Lang thấp giọng trả lời lại.
Tiền thị nhân cơ hội nói: “Ngày mai mang theo đám Mãn Bảo nữa, lão Nhị, con cũng đi cùng đi, trông chừng bọn nhỏ.”
Ngũ Lang và Lục Lang lập tức nói: “Nương, nương, còn chúng con nữa, chúng con sẽ trông chừng Mãn Bảo cùng bọn Đại Đầu Đại Nha.”
Tiền thị cũng không bằng lòng để là Ngũ và lão Lục đi, nghe vậy nhíu nhíu mày, nói: “Tứ ca của con khai hoang đất thế nào rồi?”
Trực giác của Ngũ Lang báo sắp hỏng việc, đáng trách là hắn ngồi cách xa Mãn Bảo quá, không thể đá nàng một cái được, chỉ có thể nhìn nàng từ xa.
Cũng may Mãn Bảo tâm ý tương thông với hắn, ngẩng đầu nhìn ca ca rồi nhìn mẫu thân, cuối cùng nói: “Nương, để Ngũ ca và Lục ca đi cùng cũng được, nếu không con không trông được đám Đại Đầu.”
Đại Đầu lập tức ngẩng đầu: “Cô nhỏ, cháu còn lớn hơn cô đấy, không cần cô trông.”
Đứa này thì ngồi gần, Ngũ Lang tàn nhẫn đạp Đại Đầu một cước. Tiểu tử thối, ai kêu nhóc đi phá chứ.
Đại Đầu “gào” một tiếng, nhảy dựng lên kêu: “Nương, Ngũ thúc đá con!”
Tiểu Tiền thị trừng Ngũ Lang một cái, vỗ con trai ngốc một hồi, nhéo nhóc nói: “Ăn cháo nhanh lên, nói nhiều cái gì, không thấy cô nhỏ của con cũng không nói gì sao?”
Đại Đầu tội nghiệp cúi đầu.
Chu lão đầu thu hết thảy vào trong mắt, vừa vặn ăn cháo xong, thả bát xuống nói: “Cứ để bọn nhỏ đi đi, có còn nhỏ nữa đâu. Đại Đầu Đại Nha nghịch ngợm, lão Nhị có thể không trông được, để lão Ngũ và lão Lục đi cùng, đừng để lạc mất đám nhỏ là được. Lão Tứ tiếp tục đi khai hoang.”
Chu lão đầu quay đầu trợn mắt nhìn Chu Tứ Lang đang vùi đầu ăn, đưa ra quy định: “Cho con một tháng, nếu không xong được một mẫu đất thì cháo cũng đừng hòng được ăn.”
Trong lòng Tứ Lang khổ không ngớt.
Mã Mãn Bảo cứ khăng khăng muốn chọt dao găm vào hắn, sau khi ăn xong cố ý ngồi bên cạnh hắn hỏi: “Tứ ca, ca biết vì sao lại rơi xuống mức độ này không?”
Nàng tự hỏi tự trả lời: “Là bởi ca đánh bạc!”
Chu Tứ Lang: ………
Mãn Bảo đại nhân vừa than thở vừa tức giận, tay nhỏ vỗ vỗ vai hắn nói: “Bài bạc đều là đám bại hoại, đạo lý đơn giản như vậy đến muội còn biết, sao ca lại không biết chứ?”
“Mãn Bảo, chúng ta đến học đường thôi.” Tiểu Tiền thị đặt nguyên liệu vào trong rổ, muốn đặt Mãn Bảo vào trong gùi để cõng. Nhưng Mãn Bảo lại lắc tay, cực kỳ kiêu ngạo giơ cổ lên nói: “Đại tẩu, muội đã lớn rồi, không cần cõng nữa.”
Tiểu Tiền thị không nhịn được cười vui vẻ: “Mãn Bảo nhà chúng ta lớn rồi nhỉ?”
“Đúng, muội sáu tuổi rồi.”
Bị nàng nói đến bi phẫn, Tứ Lang trực tiếp đưa tay vò loạn đám tóc ngắn trên đầu nàng, cười nhạo nói: “Sáu tuổi cơ đấy, muội còn chưa tròn năm tuổi, sao lại làm tròn tuổi lên rồi?”
Mãn Bảo bị hắn vần vò đứng không vững, hét lớn một tiếng, không chờ nàng ngẩng đầu lên, Tứ Lang đã buông tay chạy nhanh như một làn khói. Đầu tóc Mãn Bảo rối bới, tức giận đến “oa” một tiếng khóc lớn.
Tiểu Tiền thị bị dọa sợ, cô nhỏ rất ít khóc, từ khi tròn một tuổi đã không khóc một lần nào. Lần này thấy nàng khóc lớn đến vậy, Tiểu Tiền thị sợ hãi, sửng sốt một chút rồi ôm nàng.
Trong phòng, Tiền thị “rầm” một cái ném giỏ đựng kim chỉ đi, nhanh chóng nhảy xuống giường. Giày nửa đi nửa không đã chạy ra ngoài: “Làm sao vậy, làm sao vậy, Bảo nhi nhà ta làm sao vậy?”
Mãn Bảo chỉ hơi uất ức trong lòng mà thôi, khóc tiếng đầu tiên xong đã thoải mái hơn rồi. Vốn đã cảm thấy ủy khuất không rõ, nhưng nhìn thấy Tiền thị, không hiểu làm sao mà càng ủy khuất trong lòng hơn. Nàng trực tiếp nhào lồng ngực mẫu thân, cáo trạng nói: “Nương, Tứ ca bắt nạt con, nương nhìn ca ấy làm gì tóc con này.”
Tiền thị lập tức vuốt thẳng mái tóc loạn cào cào của nàng, tức giận không nhịn được, trực tiếp hạ lệnh: “Thằng tiểu tử thối này, đúng là không đánh là không biết điều mà. Bữa tối nay không nấu cơm cho nó nữa, để nó chịu đói đi.”
Tiểu Tiền thị không hề phản bác, lập tức cao giọng đáp lại.
Tiền thị đau lòng cho con gái, lau khô nước mắt của nàng rồi nói: “Được rồi, Mãn Bảo của chúng ta đừng khóc, nương luộc trứng gà cho con ăn có được không?”
Tiểu Tiền thị liền hỏi: “Vậy không đến học đường nữa sao?”
“Không đi, ta làm trứng luộc cho Mãn Bảo, nấu với cơm luôn.”
Tiểu Tiền thị hơi nhức nhối, nhưng lại nghĩ lần này cô nhỏ bị chọc cho phát khóc, nên dỗ cũng đúng. Định gật đầu đáp lại thì Mãn Bảo lại không đồng ý. Tránh nỏi ôm ấp của mẫu thân, nói: “Không được, con muốn đến học đường.”
Lý do của nàng cũng rất đầy đủ, “Ngày mai con muốn đi họp chợ, không thể đến học đường nghe giảng, con phải nói với Trang tiên sinh một tiếng.”
Tiểu Tiền thị chuẩn bị lên đường: “Cô nhỏ yên tâm, tẩu giúp muội nói cho Trang tiên sinh.”
“Không muốn, phải tự muội nói. Hơn nữa hôm nay muội cũng muốn đến xem Trang tiên sinh có bản thảo nào đã viết xong không, viết xong muội muốn mang về.”
“Cái này….” Tiểu Tiền thị do dự nhìn về phía Tiền thị.
Tiền thị thấy con gái không buồn nữa thì sờ sờ khuôn mặt nhỏ tròn của nàng, cười nói: “Được thôi, muốn đi thì đi đi.”
Mãn Bảo vui lên trong chớp mắt, đi cũng Tiểu Tiền thị đến học đường.
Chờ hai người vừa đi, Tiền thị đứng lên, sắc mặt nhanh chóng chìm xuống, quay về phía hai đứa con dâu và hai đứa con trai, nói: “Đi bắt lão Tứ về cho nương, đúng là làm phản rồi. Có bản lĩnh là chạy ra ngoài, đánh bạc thua tiền. Giờ còn có bản lĩnh bắt nạt người nhà nữa.”
Bốn người nghe lệnh, đi khắp thôn truy bắt Tứ Lang.
Mãn Bảo đến học đường là nằm nhoài trên cửa sổ, nghe Trang tiên sinh lên lớp. Hôm nay họ đang học “Luận Ngữ”, trước đây Mãn Bảo cũng nghe qua vài câu, hơn nữa còn không có hệ thống chống lưng cho. Lần này Trang tiên sinh giảng bài này, tất cả đám nhỏ đều học “Luận Ngữ”, vì lẽ đó học từ bài đầu tiên.
Mãn Bảo nghe hết toàn bộ nhưng lớp học của Trang tiên sinh chỉ dạy mọi người đọc thuộc lòng, cũng không giảng giải nghĩa.
Mãn Bảo không có sách, chỉ biết mơ màng theo lưng. Trí nhớ của nàng rất tốt, chỉ cần đọc ba bốn lần là đã nhớ kỹ, nhưng lại không biết cụ thể là chữ nào chớ nói chi đến ý nghĩa.
Thấy Trang tiên sinh vẫn đang dạy qua dạy lại những thứ này.
Nếu như là thường ngày, Mãn Bảo sẽ tràn đầy phấn khởi tiếp tục nghe, nhưng hôm nay tâm trạng của nàng không tốt lắm, bị ảnh hưởng, không còn quá tập trung nữa.
Nàng cảm giác lưng của mình trượt xuống rồi lẻn khỏi bệ cửa sổ, lén lút chạy vào trong sân của Trang tiên sinh.
Thư phòng của Trang tiên sinh chưa bao giờ khóa lại, cũng không biết là thói quen hay vì một đửa nhỏ nào đó vẫn luôn lén lút chạy đến đây quét tước vệ sinh cho ông.
Mãn Bảo chạy tới lui trong sân của thư phòng, cuối cùng lại ngồi trên bậc thang, chống cằm đờ ra nhưng thật ra là đang nói chuyện với hệ thống.
“Khoa Khoa, theo ngươi có phải Tứ ca đang ghét ta không?”
Hệ thống nói: “Ký chủ, trên đời này không ai có thể khiến tất cả mọi người yêu quý mình, tiền tài đều sẽ khiến người ta chán ghét mình.”
“Nhưng ta không phải là tiền, ta là muội muội của Tứ ca. Tại sao hắn lại không thích ta chứ?”
Hệ thống im lặng một chút, sau đó nói: “Trên thế giới này, cha ghét con, nương ghét con, anh chị em ghét nhau là chuyện rất bình thường.”
“Ngươi nói linh tinh, trên thế giới này làm gì có chuyện cha mẹ không thích con cái của mình chứ? Không phải anh chị em luôn giúp đỡ nhau sao?”
“Đấy là mong muốn đơn phương của ký chủ.” Hệ thống cảm giác có thể do mình quá cô đơn nên mới phải đi nói mấy lời này với ký chủ. Nhưng nó cảm thấy cái này cũng là vì cơ sở phát triển trong tương lai của nó. Nếu ký chủ của nó quá ngây thơ, vậy thì sau này nó sẽ cực kỳ khổ sở.
Vì lẽ đó mà lục soát trong tiệm bách khoa toàn thư, nó tìm được một quyển sách “Mười người cha độc ác trong lịch sử” đưa cho Mãn Bảo, nói: “Ký chủ, quyển này ta cho ngươi mượn, mượn đọc sách là phải tốn điểm, sau này ngươi kiếm được điểm nhớ phải trả lại cho ta.”
Trong tay Mãn Bảo đột nhiên xuất hiện một quyển sách. Ánh mắt nàng lòe lòe tỏa sáng, nhanh chóng vất chuyện Tứ ca làm tổn thương nàng qua một bên, vui mừng hỏi: “Cái này là cho ta sao?’
Hệ thống nhấn mạnh: “Cái này cho ký chủ mượn, sau khi đọc xong thì phải trả.”
Mãn Bảo cảm động không ngớt: “Khoa Khoa, ngươi thật là tốt, đây chính là quyển sách đầu tiên của ta đấy.”
Hệ thống nhấn mạnh lần thứ hai: “Ký chủ, đọc xong thì phải trả, nếu không thì phải đổi bằng rất nhiều điểm.”
Mãn Bảo cực kỳ to giọng, vung tay nhỏ lên: “Vậy thì đổi đi, mua sách cũng phải tốn rất nhiều tiền.”
Hệ thống: “…..ký chủ, ngươi không có điểm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!