Lọc Truyện

Nông Gia Tiểu Phúc Nữ Úc Vũ Chúc

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 8: Thu đồ đệ

Mặc dù Mãn Bảo nhận ra được không ít chữ, nhưng nếu như chữ quá phức tạp thì nàng lại không nhìn ra được, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác để giải thích những câu truyện cũ này.

Cũng may quyển sách này không giống như những quyển trên giá sách của Trang tiên sinh, bởi vì nó là tiếng thông thường, chỉ cần nhận ra mặt chữ thì có thể đọc được, dù không đến mức có thể giải thích được hết tất cả, nhưng mà hiểu đại khái mấy truyện này vẫn là có thể.

Mãn Bảo hưng phấn hẳn, say sưa cầm sách lên đọc ngon lành.

Mặc dù là đều là viết về đám cặn bã, nhưng ngay từ đầu cũng không có đến mức thảm như vậy, truyện cũ đầu tiên lại xếp hạng thứ mười, gọi là Hoàng đế Khang Hy.

Nội dung chính là nói về việc ông ta nuôi các con của mình giống như nuôi cổ, vì để bảo đảm quyền lợi của chính mình, ông ta cố ý để các con của ông ta xảy ra tranh chấp, làm kẻ giữ cân bằng.

Ngay từ lúc đầu Mãn Bảo không nhìn ra người làm cha sao xấu xa đến thế, chỉ chú ý xem truyện cũ mà thôi, hệ thống vội nhắc nhở nàng: “Ngươi nhìn kết cục những đứa con của ông ta, có phải là đều rất thảm hại hay không?”

Mãn Bảo sửng sốt một chút, hỏi lại: “Bọn hắn đều là vương gia và Hoàng đế, có cái gì mà thảm hại chứ?”

Khoa Khoa liền phân tích cho nàng, “Ngươi nhìn xem, bọn hắn tuy là vương gia, nhưng hầu hết cuối cùng đều bị nhốt hoặc lưu đày, có biết cái gì là nhốt và lưu vong không?”

Mãn Bảo cực kỳ chính trực đáp lại: “Không biết.”

Hệ thống nghẹn họng một chút, giải thích kỹ càng hơn cho nàng hiểu nhốt và lưu vong, nói cho cùng, chính là ngồi tù và bị đầy đi tù.

Mãn Bảo sợ đến ngây người, “Cha của bản thân là Hoàng đế, huynh đệ là Hoàng đế, tại sao bọn hắn còn phải ngồi tù chứ?”

Khoa Khoa nói: “Cho nên mới nói đây là một kẻ làm cha cặn bã mà.”

Mãn Bảo chu mỏ, cảm thấy kẻ làm cha đúng thật là không hề tốt, lúc quay về nàng có xem lại hai lần nữa, cuối cùng cũng hiểu ra được hàm ý của câu truyện cũ này.

Người này thật ra chỉ muốn bảo vệ quyền làm cha của mình, vì để cân bằng cho nên cố ý khiến cho các con của mình đấu đá với nhau. Cuối cùng sau khi nhốt ba người con trai, ông ta mới chọn một đứa con trai làm hoàng đế, vị hoàng đế kia lại lưu đày thêm vài người người nữa, thế là các con trai của ông ta đều rất thảm.

Mãn Bảo không quá mức yêu thích truyện cũ này, hơn nữa đọc truyện cũ này khiến cho nàng bị đau đầu, tên tuổi của mấy người trong đó nàng còn không nhận ra được, thế là chỉ hỏi Khoa Khoa.

Khoa Khoa đáp lại, không chỉ dạy nàng chữ này đọc như thế nào, còn thuận tiện giải thích một chút về ý nghĩa của chữ cái này.

Mãn Bảo lật đến truyện cũ tiếp theo sau đó khóc luôn.

Người cha này còn xấu xa hơn rất nhiều so với người cha kia, bởi vì ông ta còn để cho con gái của mình đang còn sống sờ sờ bị chết đói, cũng chỉ là bởi vì nữ nhi của ông ta nhận một khối bánh từ hàng xóm.

Mãn Bảo vẫn là đứa nhỏ lương thiện, nàng khóc bù lu bù loa, tức giận quát lên với Khoa Khoa: “Người cha này thật là quá xấu, làm sao vẫn là một vị quan thanh liêm được?”

Khoa Khoa: “Ông ta là một vị quan thanh liêm hoàn toàn không xung đột gì với việc ông ta là một người cha cặn bã.”

Mặc dù hình như quan thanh liêm là tốt, nhưng Mãn Bảo vẫn là kiên quyết chán ghét ông ta, cô bé kia không hề chênh lệch lắm với nàng, nàng ta cứ thế đang sống mà bị bỏ đến chết đói, hẳn là rất khó chịu.

Mãn Bảo khóc đến mắt đỏ ngầu cả lên.

Sau khi Trang tiên sinh tan học quay về, hệ thống quét được có người đang đến cổng, lập tức tịch thu quyển sách mà Mãn Bảo đang cầm trên tay xem. Cho nên khi Trang tiên sinh nhìn thấy chỉ thấy được một mình Mãn Bảo đang ngồi ở trên bậc cửa khóc, con mắt đỏ lên.

Cháu trai của Trang tiên sinh lớn hơn một chút so với Mãn Bảo, hơn nữa ngày thường ông lại thích nàng nhất, nhất thời đau lòng vô cùng, vội vàng bước hai bước đến ân cần hỏi thăm: “Mãn Bảo, là ai khi dễ con?”

Mãn Bảo đầy nước mắt níu lấy ống tay áo của Trang tiên sinh, ngửa đầu hỏi: “Tiên sinh, ngài là một người cha tốt đúng không?”

Trang tiên sinh hơi sửng sốt, suy tư một lát sau rồi mới đáp: “Mãn Bảo, cháu của ta lớn hơn con một chút thôi, coi như luận theo bối phận, con cũng nên gọi ta là gia gia.”

“Hu hu hu, tiên sinh, trên đời này có phải là có rất nhiều người cha xấu xa đúng không, chính là người chuyên môn bắt nạt trẻ nhỏ?”

Trang tiên sinh hỏi: “Là phụ thân con mắng con sao?”

Mãn Bão lắc đầu: “Cha đối xử với con rất tốt, ông ấy không phải người cha xấu xa.”

Trang tiên sinh thở dài một hơi, nhìn Mãn bảo một chút, biết tuổi của nàng vẫn còn nhỏ, cho nên ngồi xuống bên cạnh nàng kiên nhẫn hỏi: “Vậy sao con lại hỏi thế như vậy?”

“Con có đọc một cuốn truyện cũ, nói có một vị quan thanh liêm, đồ ăn trong nhà hắn ta rất ít, nữ nhi của hắn vì đói bụng, hàng xóm thấy nên đã cho nàng một miếng bánh, nữ nhi của hắn ăn xong, sau khi ông ta biết đã rất tức giận, bỏ đói nữ nhi của mình cho đến chết.”

Khuôn mặt của Trang tiên sinh co lại hỏi: “Làm gì có vị quan viên nào như thế chứ?”

Mãn bảo rất là tin tưởng sách mà Khoa Khoa đưa cho, kiên trì nói: “Thật sự có mà, chính mắt con đã nhìn thấy.”

Trang tiên sinh biết không thể so đo với tiểu hài nhi, nhân tiện nói: “Cho dù là có, loại quan viên đó cũng là kẻ mua danh tiếng mà thôi, để người đời ca ngợi mình là quan thanh liêm, hữu danh vô thực. Chỉ là một miếng bánh mà thôi, làm sao cần làm ra chuyện kia chứ, nếu như thật sự là quan thanh liêm, còn thiếu mất hai miếng thôi.”

“A?” Mãn Bảo nháy mắt mấy cái, cố gắng nhớ lại những gì viết ở trên sách, gãi gãi đầu: “Hình như cũng không chỉ là bởi vì ăn một miếng bánh, đúng rồi, ông ta nói bởi vì nữ nhi của ông ta tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, tiên sinh, cái gì là nam nhân bên ngoài?”

Trang tiên sinh bật cười, “Đó càng là lời nói vô căn cứ, nam nhân bên ngoài chính là chỉ ta, trong học đường chính là đám học trò. Mặc dù nam nữ khác nhau, nhưng cũng không có mức trở nên nghiêm trọng như thế này, nếu có, nếu không phải là kẻ điên, chính là ma quỷ.”

Trang tiên sinh lại nói: “Kẻ giả là điên, nếu như trước đó cho rằng, dùng mạng của nữ nhi mình có thể đổi lại thanh danh cả đời, kẻ như thế, sau này nếu con có gặp phải thì càng phải trốn đi thật xa. Nhưng mà ta chưa từng nghe nói truyện cũ này, con đọc được ở đâu?”

Mãn Bảo lập tức đáp lại: “Là một quyển sách, gọi “Mười người cha độc ác trong lịch sử.”

“Nếu đã là lịch sử, vậy khẳng định là có ghi chép, vị thanh quan mà con mới nói kia là người của triều đại nào vậy?”

“Người ở giữa năm Gia Tĩnh của Đại Minh.”

Trang tiên sinh không nhịn được cười lớn, sờ đầu nhỏ của nàng: “Nếu vậy có thể thấy được tất cả đều là bịa đặt về những nhân vật đó, trên đời này làm gì có triều Đại Minh?”

Mãn Bảo nháy mắt mấy cái, nhưng vẫn tin tưởng Khoa Khoa, ở trong lòng hỏi nó: “Khoa Khoa, ngươi gạt ta?”

Khoa Khoa vẫn luôn một mực trầm mặc vậy mà sinh ra cảm xúc vui vẻ, nó nói: “Không có, ký chủ, ở không gian này của ngươi không có Đại Minh, không có nghĩa là ở không gian khác không có, hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có. Giống như là ta, hiện tại không gian này ở thời đại này cũng chỉ có ngươi có được mà thôi, nhưng mà ở thời đại phát minh ra ta, ta cũng không phải là thứ hiếm có gì, tuy rằng không dám nói trong tay mỗi người đều sẽ có một cái, nhưng chỉ cần có tiền, lại muốn mua, mọi người đều có thể mua được.”

Mãn Bảo cái hiểu cái không, nhưng tổng kết lại vẫn có thể giải thích, đó chính là, Khoa Khoa không có nói láo, nhưng mà lời Trang tiên sinh nói cũng đúng, thế là nàng quyết định đều nghe cả hai người.

Nàng ngẩng đầu nhìn Trang tiên sinh, hỏi: “Vậy tiên sinh ngài có biết trong lịch sử của chúng ta có người ta nào xấu xa hay không?”

Trang tiên sinh hỏi lại, “Sao con lại hứng thú với chuyện này? Con phải biết, con cái phải tin tưởng cha mình, cho dù phụ thân có chỗ không bình thường, cũng sẽ có rất ít người sẽ kể chuyện này cho người ngoài biết được, để phụ thân mình vị vứt đi, gia tộc cũng bị mất mặt, với bản thân sẽ có ích lợi gì chứ?”

Mãn Bảo ngẩn ngơ, Trang tiên sinh dứt khoát dựa vào đó cho dạy cho nàng lễ nghĩa: “Mãn Bảo, con là đứa trẻ thông minh, ta biết con thích đọc sách, nếu đã như vậy thì phải học tập cho tốt, “Thiên tự văn” con đã học xong, vậy thì hiện tại nên học “Luận Ngữ”, chờ học xong “Luận Ngữ”, lão sư sẽ kể cho con về “Lễ”.”

Mãn Bảo sững sờ, hệ thống không nhịn được nhắc nhở nàng nói: “Ký chủ, còn không mau cám ơn lão sư của ngươi?”

Mãn Bảo lập tức hoàn hồn, quỳ ở dưới đất: “Tiên sinh, lão sư!”

Mãn Bảo dập đầu một cái với Trang tiên sinh.

Lời mà Trang tiên sinh vừa nói ra khỏi miệng trong nháy mắt hơi hối hận, nhưng thấy nàng quỳ trên mặt đất vẻ mặt vui vẻ gọi ông lão sư, một tia hối hận kia cứ thế biến mất.

Bỏ đi, mặc dù là một đồ đệ nữ, nhưng mà nàng lại thông minh, đáng yêu, còn có thể cùng mình trò chuyện an ủi.

Trang tiên sinh đỡ hài tử dậy: “Con quay về nhớ nói chuyện ngày hôm nay nói cho cha mẹ con biết.”

“Vì sao ạ, không phải lão sư không cho con nói chuyện ngài dạy con cho cha mẹ sao?”

Trang tiên sinh sờ đầu Mãn bảo: “Nếu đã để con quỳ lạy, đương nhiên phải cho con danh chính ngôn thuận.”

Trang tiên sinh sờ đầu của nàng yếu ớt thở dài.

Lần đầu tiên nhìn thấy Mãn Bảo, nàng vẫn chỉ là tiểu cô nương chỉ có thể vịn tường để đứng dậy, dường như mấy tháng trôi qua, đứng lên, miễn cưỡng mới có thể vịn tường đứng vững được.

Tiểu Tiền thị tới đây nấu cơm, bởi vì lúc đầu mới nhận được công việc này, nàng ta rất quý trọng, cho tới bây giờ đều là đến cực sớm, không chỉ có quét dọn hai phía sạch sẽ, còn chẻ củi nhóm lửa nấu cơm, nấu đồ ăn.

Cho nên không khỏi bỏ qua đứa nhỏ này, lúc ấy Mãn Bảo leo đến bên cửa phòng học, lật người cứ thế nghe ông giảng bài.

Lúc mới bắt đầu Trang tiên sinh là có hơi không vui, cảm thấy Tiểu Tiền thị không làm tròn bổn phận, cho nên xách nàng đi gặp Tiểu Tiền thị.

Vốn là muốn Tiểu Tiền thị phải trông coi tốt hài tử của chính mình, lại thấy nàng đang đầu đầy mồ hôi mà chẻ củi.

Trang tiên sinh là do vị địa chủ trong thôn mời đến dạy học, trong nhà đương nhiên cũng không phú quý gì, kỳ thật ông cũng là nghèo đói mà thôi.

Trong trí nhớ của ông, mẫu thân của ông cũng dẫn ông như vậy, cho nên Trang tiên sinh do dự một lát, không để cho Tiểu Tiền thị biết được, quay người ôm Mãn Bảo trở về, để nàng ngồi ở ngưỡng cửa.

Cũng may đứa nhỏ này cũng ngoan, nàng yên tĩnh ngồi ở ngưỡng cửa, không khóc không nháo, cho đồ thì ăn, thấy các học trò mặt mày sáng sủa đọc sách, nàng cũng đi theo bập bệ tự nói chuyện với chính mình.

Sau này, từ đầu tiên mà nàng nói chính là tiên sinh, Trang tiên sinh càng kiên trì giảng dạy.

Đứa nhỏ này thật ra rất thông minh, một tiểu hài tử mới nhiều hơn một vừa biết nói chuyện, nàng đã theo các học trò khác cùng một chỗ đọc Thiên Địa Huyền Hoàng……

Học trò mà ông dạy, nhỏ nhất cũng phải sáu tuổi, đọc phải trên mười lần mới có thể nhớ kỹ, chuyển sang chuyện khác sẽ lập tức quên ngày, chỉ có hài tử này lại nhớ rất rõ ràng.

Đương nhiên, nàng cũng chỉ là đọc lẻo theo, cũng không nhận ra được mặt chữ.

Cho nên Trang tiên sinh dò xét mà đưa một bản thiên tự văn đưa cho nàng.

Về sau, Trang tiên sinh càng thích nàng hơn, bởi vì ông phát hiện, Mãn Bảo không chỉ có học thuộc lòng lại còn đọc được nhanh, một khi đã nghe qua sẽ không quên, chữ cũng nhận được rất nhanh.

Nha đầu này mới nhìn qua mấy lần đã có thể nhớ kỹ chữ cái kia.

Một hài tử thông minh, đáng yêu, hiền lành như thế, sao lại không phải nam hài chứ?

Trang tiên sinh không chỉ một lần tiếc hận.

Sau đó ông sẽ nhịn không được mà dạy nàng, dạy nàng biết chữ, dạy nàng đạo lý, còn cố ý tìm một vài quyển sách luyện chữ, sau đó đưa bản thảo cho nàng, để nàng cất giữ.

Lời nói nhận nàng làm đồ đệ tuy là đột nhiên mở miệng, nhưng loại tâm tư này cũng không phải là một ngày hai ngày, chỉ là bởi vì nàng là nữ hài tử, cho nên do dự mà thôi.

Kỳ thật ông cũng chỉ là một thư sinh bị thôi học ở thủ phủ, học thức cũng cùng có hạn, cần gì phải quá mức để ý đến những hư danh kia làm gì?

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT