Lọc Truyện

Nông Gia Tiểu Phúc Nữ Úc Vũ Chúc

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 9: Đồng ý

Mãn Bảo sải bước chân nhỏ nhắn của mình chạy đi tìm đại tẩu, Khoa Khoa vẫn quan sát toàn bộ hành trình nhưng không nói gì.

Chu đại tẩu nghe nàng nói xong thì cũng giật nảy mình, hỏi đi hỏi lại Mãn Bảo những lời mà lúc ấy Trang tiên sinh nói, sau khi xác định là thật thì hơi suy nghĩ một chút rồi đặt đồ trong tay lên bếp lò, nói: “Đi, đại tẩu mang muội về nhà trước đã, lát nữa lại tới dọn.”

Trí nhớ của Mãn Bảo vốn rất tốt, lại là chuyện vừa mới xảy ra, đương nhiên nàng có thể kể lại rất rõ ràng rành mạch, nhưng Chu lão đầu vẫn hỏi đi hỏi lại ba lần, sau đó ngồi xuống bậc cửa, móc thuốc lá sợi từ trong túi bên hông ra, nhét vào trong tẩu thuốc chứ không nói gì.

Mọi người cũng không ai nói chuyện, Tiền thị nói với Tiểu Tiền thị: “Con cứ đi làm việc trước đi đã, việc này không nhỏ, phải đợi mấy đứa lão Đại trở về cùng nhau bàn bạc rồi mới có thể quyết định được.”

Tiểu Tiền thị đáp lời, sau đó đi tới học đường tiếp tục làm việc.

Tiền thị nhìn Chu lão đầu một chút, sau đó dắt tay Mãn Bảo đi vào nhà, cúi đầu nhìn nàng.

Thấy gương mặt bầu bĩnh của nàng vẫn đang lơ nga lơ ngơ, liền biết là nàng vẫn không hiểu ý nghĩa của việc này cho lắm.

Suy nghĩ một chút, Tiền thị mới hỏi: “Mãn Bảo, con có muốn đọc sách không?”

Mãn Bảo nói: “Trước giờ con vẫn luôn đọc sách mà, con đã học được “Thiên Tự Văn”, Trang tiên sinh nói có thể dạy con “Luận Ngữ”, con còn có thể đếm tới một trăm nữa đấy.”

Tiền thị xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, “Con thích đọc sách không?”

Mãn Bảo lần này gật đầu, vui vẻ nói: “Thích ạ, đọc sách rất thú vị, những lúc tâm tình của con tốt thì đọc “Thiên Tự Văn” như đang ca hát vậy, tâm tình càng tốt hơn; những lúc con không vui, cũng đọc “Thiên Tự Văn”, sau đó đọc một lúc là con vui vẻ trở lại.”

Ánh mắt Tiền thị hơi trống rỗng, cũng không biết nghĩ tới điều gì, một lúc sau mới nói: “Thật sự là quá đáng tiếc. . .”

Mãn Bảo bò lên giường, ngồi sát vào người mẫu thân mình, ngẩng cái đầu nho nhỏ lên hỏi: “Nương, đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc con không phải là con trai.”

Mãn Bảo chu môi nói: “Con chẳng thèm làm con trai ấy, con trai lúc nào cũng bẩn, còn hôi nữa, đâu có xinh đẹp như con gái.”

Tiền thị nhịn không được cười thành tiếng, “Đúng vậy, Mãn Bảo của chúng ta vừa sạch sẽ lại còn thơm tho nữa. . .”

Nhưng con trai lại có thể nối dõi tông đường.

Tiền thị tự nhận mình là người đủ cứng cỏi, nhưng lúc này lại nhịn không được rơi lệ.

Mãn Bảo thấy nương mình đau lòng như vậy, vội vàng lau nước mắt cho bà, hai mắt của nàng cũng nhịn không được đỏ lên, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Nương, sao người lại khóc, có phải nương không thích con đi học không? Vậy, vậy sau này con sẽ không đi nhiều nữa.”

Tiền thị nghe vậy thì nhịn không được cười thành tiếng, vừa lau nước mắt, vừa véo véo yêu cái mũi của nàng nói: “Đúng là một đứa bé miệng ngọt mà, giống hệt cha con, lúc nào cũng biết nói lời dễ nghe để dỗ dành người khác.”

Mãn Bảo há to miệng, thực sự khó có thể tưởng tượng cha nàng cũng có thể nói lời dễ nghe để dỗ nương.

Tiền thị cũng chỉ thương tâm một chút, ôm nàng nói: “Con đã có thể đi học, vậy đi đi, đi học có nhiều chỗ tốt lắm, mặc dù con là con gái, nhưng đi học cũng sẽ hiểu biết nhiều hơn so với những người không được đi học. Sau này cũng không sợ bị người lừa gạt, bị người hại, có thể khiến cho cuộc sống của mình càng tốt đẹp hơn.”

Mặc dù một chữ bẻ đôi Tiền thị cũng không biết, thậm chí bà cũng chỉ là thôn phụ, đến huyện thành còn chưa được đặt chân tới nhưng mà cũng có những suy nghĩ của riêng mình, bà thấp giọng nói: “Con nhìn những đàn ông kia, những người biết chữ có thể sống tốt hơn nhiều so với người không biết chữ, những người hiểu chuyện thì lúc nào cũng cơ linh nhanh trí hơn so với người không hiểu chuyện, đối với con gái cũng giống vậy.”

Mãn Bảo gật gật đầu, “Tiên sinh nói đọc sách có thể hiểu đạo lý, cái tên đầu đất Bạch Nhị kia, hắn nói hắn không thi khoa cử, sau này sẽ kế thừa cha hắn, thu tô là đủ sống rồi. Tiên sinh nói hắn, nói những người hiểu đạo lý mặc kệ đi đến chỗ nào đều không phải sợ hãi, làm việc gì cũng không sợ sai, có thể. . .”

Câu kế tiếp có hơi khó nhớ, Mãn Bảo dừng một chút, vẫn là nhờ có Khoa Khoa nhắc nhở, nàng mới có thể nói tiếp: “Có thể đứng ở thế bất bại, tâm bất bại, người bất bại.”

Mặc dù Mãn Bảo không hiểu rõ lắm ý nghĩa của câu nói này, nhưng nàng cảm thấy lúc Trang tiên sinh nói câu này thì nhìn ông ấy thật là vĩ đại thật là vĩ đại. Nàng nghe xong thì hào hứng đến mặt đỏ rần, hận không thể vòng quanh mấy vòng chỗ khúc sông ở cửa thôn, để hét to lên câu này, cho nên nàng nhớ rất kỹ.

Ánh mắt nàng sáng lấp lánh nhìn mẫu thân nói: “Nương, con muốn đọc sách và muốn hiểu đạo lý!”

Tiền thị nhìn gương mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn của nàng đang rất nghiêm túc, suýt chút nữa thì đã đồng ý với nàng rồi, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh khó khăn trong nhà vào lúc này, Tiền thị vẫn đặt tất cả lời muốn nói dưới đáy lòng, cứ nghe theo ý kiến của mọi người đi.

Đám Chu Đại Lang tới giờ ăn cơm cơm chiều mới trở về, lúc này mặt trời cũng đang chuẩn bị lặn xuống phía Tây, nhưng mọi người đã đói sắp chịu không được nữa rồi, dù sao thì bữa sáng bọn họ cũng chỉ được ăn mỗi chút cháo.

Mọi người rửa ráy qua loa đơn giản một cái liền ngồi vào bàn cơm, Chu lão đầu cũng không vội nói chính sự , chờ tất cả mọi người ăn xong, lúc này mới ngồi vào trong viện, gọi lão đại, lão nhị và lão tam vào nói chuyện.

Tiểu Tiền thị ở bên ngoài lén nhìn vào trong nhà, khẽ chau mày, cầm cái khăn lau không nói chuyện, Chu nhị tẩu Phùng thị cũng nhìn thoáng qua vào trong viện, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ cha chồng muốn để cô nhỏ đi học thật sao?”

Hà thị cau mày nói: “Không thể nào, vậy thì phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ, đại tẩu, chẳng lẽ nương cũng đồng ý sao?”

Tiểu Tiền thị nắm chặt cái khăn lau, trong lòng nàng cũng không muốn cho cô nhỏ đi học, nhưng lúc trưa nàng là người mang cô nhỏ về nhà để thông báo chuyện này.

Thật ra, lúc trưa lúc nàng nghe được tin tức này, cảm giác đầu tiên chính là vui mừng. Cô nhỏ có thể được Trang tiên sinh thu làm đồ đệ, tương lai chắc chắn sẽ có nhiều tiền đồ.

Nhưng lúc từ nhà trở lại học đường nàng lại nghĩ đến, đi học là phải bỏ tiền.

Cho dù là Trang tiên sinh tự mình nhận đồ đệ, không thu học phí của cô nhỏ, nhưng lễ bái sư cũng không thể thiếu được, ngày lễ ngày Tết cũng phải đi lễ, những cái này thì cũng không đáng là bao, nhưng đi học phải mua sách chứ, bút mực giấy nghiên nữa, cái nào mà không phải dùng tiền cơ chứ?

Thật ra học phí ở học đường của Trang tiên sinh cũng không phải là rất cao, bởi vì phần lớn chi phí xây dựng là do Bạch địa chủ chi trả, nhưng mà kể cả trước khi Chu Tứ Lang thua bạc, thì Chu gia cũng không thể chu cấp cho bất kỳ một đứa cháu trai nào đến học đường đọc sách, một nguyên nhân trong đó chính là, điều kiện nhà bọn họ còn quá thiếu thốn, không thể chu cấp nổi cho một người đi học.

Lúc trước không chu cấp nổi, bây giờ lại càng không.

Mà nhà bọn họ còn có mẹ chồng là một cái ấm sắc thuốc, tháng nào cũng phải uống thuốc, gánh nặng càng thêm nặng nề hơn.

Những suy nghĩ này đã khiến cho sự vui vẻ lúc ban đầu của Tiểu Tiền thị bay hết không còn một mảnh, bây giờ chỉ còn lại lo lắng.

Đương nhiên, Tiểu Tiền thị có thể nghĩ tới, thì những người đàn ông khác của Chu gia đương nhiên cũng có thể nghĩ được, nhất là người đương gia như Chu lão đầu, ông vốn cũng không quá đồng ý để cho Mãn Bảo đi học, nhưng buổi chiều nghe thê tử và Mãn Bảo nói chuyện với nhau ở trong phòng lại làm cho ông cảm thấy do dự.

Đợi đến lúc ăn cơm chiều, ông nhìn Mãn Bảo hai bàn tay nhỏ bé bưng lấy một cái chén lớn, cái đầu nhỏ cũng vùi vào trong cái chén luôn rồi, một bát cháo trắng loãng lếch mà con bé cũng ăn say sưa ngon lành.

Lại nhìn ba người con dâu bên kia, vừa buông bát đũa xuống liền phải thu dọn bàn, rửa chén, quét dọn vệ sinh, sự cân bằng trong lòng Chu lão đầu chậm rãi khuynh hướng nghiêng về một bên.

Mãn Bảo của ông thân thể yếu đuối, trắng trẻo mũm mĩm lại còn đáng yêu như thế, trong nhà có cha mẹ và mọi người sủng ái, nhưng mười năm sau, mười lăm năm sau thì sao?

Khi đó nàng cũng phải gả cho một nông phu giống như các ca ca của nàng vậy, trở thành một nông phụ như các tẩu tử của nàng sao?

Chu lão đầu đột nhiên hút hai hơi thuốc, bị sặc một cái mới cầm tẩu hút thuốc đập phần đầu xuống, ông nói: “Chuyện này các con cũng đều biết cả rồi, nói một chút xem các con có ý kiến gì?”

Chu Nhị Lang và Chu Tam Lang liếc nhau một cái, cúi đầu nói: “Chúng con đều nghe cha và đại ca.”

Chu lão đầu nhìn hai người bọn hắn một cái, lại nhìn về phía Chu Đại Lang, “Đại Lang, con nói đi.”

Chu Đại Lang khẽ cắn môi, nói: “Nếu Trang tiên sinh đã nguyện ý thu nàng làm đồ đệ, vậy thì chúng ta sẽ chu cấp. Chờ nàng lớn lên, nếu có thể gả tới trấn trên, cũng không cần phải cực khổ kiếm ăn trong đất giống như chúng ta.”

“Đúng!” Chu lão đầu vỗ đùi, “Ta cũng nghĩ như vậy, trên đời này có thể có bao nhiêu khuê nữ biết chữ đâu chứ, còn biết tính toán nữa. Các con thử nghĩ xem, mấy đứa bé trong nhà chúng ta làm gì có đứa nào thông minh như Mãn Bảo? Trứng gà trong nhà Đại Đầu tính toán kiểu gì cũng không ra, Mãn Bảo đếm một lượt là có thể đếm ra số lượng. Mãn Bảo của chúng ta dáng dấp lại tốt, sau này lớn lên khẳng định càng đẹp mắt, đừng nói trấn trên, khả năng trong huyện cũng có thể gả đến được.”

Chu Nhị Lang rầu rĩ nói: “Nói thì nói như thế, nhưng muốn đi học sẽ phải tốn không ít tiền, nàng lại là con gái, không thể đi thi làm quan. . .”

Dưới cái nhìn chằm chằm của cha mình, giọng nói của Chu Nhị Lang dần dần nhỏ dần xuống, chỉ có thể chọc chọc lão Tam.

Chu Tam Lang nói: “Con nghe theo cha và đại ca.”

Chu Đại Lang, Chu Nhị Lang: “. . .”

Chu lão đầu không nhịn được lại hút một hơi thuốc lá, nói: “Chắc chắn Trang tiên sinh sẽ không thu học phí của Mãn Bảo, chúng ta cũng chỉ cần chuẩn bị cái lễ bái sư là được.”

Chu Nhị Lang liền nói: “Thế sách rồi bút mực giấy nghiên cũng phải mua chứ, không thể để Trang tiên sinh thu Mãn Bảo làm đồ đệ, lại còn phải để Trang tiên sinh mua những vật này nữa, cha, những vật này không biết phải tốn bao nhiêu tiền nữa.”

Trong nhà không có ai từng đi học, bọn họ không biết giá tiền cụ thể. Phần sách này, bút này, mực này, giấy này, nghe thôi đã thấy rất đắt tiền rồi.

Mà đây cũng chính là nguyên nhân khiến Chu lão đầu do dự nhất, ông cúi đầu hút thuốc, không nói một lời.

Chu Đại Lang nắm chặt tay làm gân xanh nổi hết cả lên, cắn răng nói: “Cha, Mãn Bảo là đứa bé thông minh, Trang tiên sinh cũng biết tình huống của nhà chúng ta, chúng ta đi cầu ông ấy, xem bây giờ đang học cuốn sách nào, chúng ta mua một quyển ấy là được. Mãn Bảo bây giờ còn nhỏ, chắc vẫn chưa cần giấy mực để luyện chữ, chờ sau này nàng lại lớn hơn một chút nữa, thì đến lúc ấy trong nhà hẳn là cũng tích trữ được một chút tiền rồi.”

Chu lão đầu thấy trưởng tử mở miệng, thở phào một hơi, gật đầu nói: “Được, cứ làm như thế, ngày mốt con cùng ta mang Mãn Bảo đi bái sư, sau đó thương lượng với Trang tiên sinh một chút.”

Chu Nhị Lang ngập ngừng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng mà cuối cùng cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại sầu lo không thôi.

Lão Tứ năm nay đã mười sáu rồi, đã đến tuổi làm mai, vốn cả nhà còn định trong năm nay sẽ cưới cho hắn một cô vợ, sau khi ăn tết, đầu xuân có thể cùng nhau làm việc.

Nhưng hắn đánh bạc, đốt hết tiền bạc của cải trong nhà để trả nợ cho hắn, thanh danh của hắn cũng hỏng luôn rồi, đoán chừng trong vòng ba năm tới cũng không cưới nổi vợ.

Lão Tứ có thể phải lấy vợ muộn mấy năm, đó là đáng đời hắn, nhưng lão Ngũ thì sao đây?

Lão Ngũ năm nay cũng đã mười bốn, chừng hai năm nữa là phải làm mai rồi, mà thành thân cũng phải tiêu xài cũng không ít tiền, huống chi nương của bọn hắn còn phải uống thuốc nữa.

Trong nhà sáu huynh đệ, ba người chưa thành gia thì không tính, ba người đã thành gia, lão Đại mặc dù ổn trọng, nhưng lại không đủ thông minh, lão Tam càng khù khờ chất phác hơn nữa.

Cũng chỉ có mỗi lão Nhị là nhanh nhẹn hơn một chút, bởi vì thường đến phiên chợ trên trấn buôn bán vài thứ, cho nên những suy nghĩ và mong muốn cũng nhiều hơn một chút so với lão Đại.

Lúc đầu khi vừa xảy ra chuyện đánh bạc thua tiền, hắn tính toán kỹ trong lòng, qua hai ba năm nữa, trong nhà cũng có thể tích trữ được khoảng chừng ba bốn xâu tiền, đến lúc đó lại mượn thêm một tí để cưới vợ cho lão Ngũ.

Lão Ngũ xong thì đến phiên Lão Tứ và lão Lục, ba người đệ đệ này cưới vợ xong xuôi, thì cả nhà phải lại nghèo rớt mùng tơi ít nhất chừng mười năm nữa, sau đó Đại Đầu cũng phải bắt đầu làm mai.

Trong kế hoạch ban đầu của hắn thì cả nhà vẫn là cùng nhau làm lụng thì tốt hơn, phụ mẫu vẫn còn, huynh đệ cùng nhau chung sức làm lụng, kiếm tiền cũng sẽ nhanh hơn tự mình làm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT