Lọc Truyện

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
T rong lòng Mai Hương lại hơi có chút thấp thỏm: Dẫu sao bản thân nàng ta cũng là người của Tĩnh vương phi, tương lai có thể được chủ tử trọng dụng sao? Hơn nữa, bên người Dư cô nương lại không phải không có người có thể dùng được. Mấy năm gần đây nha đầu Ngô Đồng kia càng ngày càng ổn trọng, đối với Dư cô nương vẫn luôn bảo vệ nhất mực, lại là thân tín nhất bên người Dư cô nương. Bây giờ nàng ta đã chừng hai mươi, vẫn còn chưa đính hôn với nhà nào.

Nghe ý, tương lai khẳng định nàng ta muốn đi theo bên người tiểu thư nhà mình làm quản sự cho phu nhân... Đến lúc đó, công việc quản sự cho phu nhân trong nội viện còn không biết rơi vào nhà ai đâu.

“Tam công tử đã trở lại! Tam công tử đã về rồi!” Bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân nhốn nháo, giọng nói hơi mang chút kích động của tiểu nha đầu truyền vào trong tai Tĩnh vương phi.

Mai Hương hơi điều chỉnh sắc mặt một chút, xốc mành đi ra ngoài trách mắng: “Hô lớn cái gì? Không quy củ! Kinh động Vương phi nương nương, cẩn thận lột da ngươi!”

“Được rồi! Hôm nay là ngày tốt của Dương Nhi, cũng đừng tính toán chi li như vậy. Những tiểu nha đầu kia sau này dạy dỗ là được!” Hôm nay tâm tình Tĩnh vương phi không tồi, khoát tay về phía Mai Hương một cái.

Trong lúc đang nói chuyện, một bóng người cao lớn mặc khôi giáp màu bạc đi đến, khom lưng thỉnh an Vương phi nương nương. Tĩnh vương phi định thần vừa nhìn một cái, con trai thứ ba của bà vừa đen vừa gầy, cả người nhìn qua lại chín chắn hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đứa con trai mình thương yêu nhất khẳng định đã phải chịu không ít khổ cực trong hơn một năm ở biên quan, hốc mắt bà hơi nóng lên, nghẹn ngào nói: “Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi! Nhìn xem làn da đen xạm của con này, mau bảo phu nhân con phối chút mỹ phẩm trắng da, dưỡng trở lại đi!”

“Mẫu phi, nam nhân đen một chút thì sợ cái gì! Ngài không cảm thấy con trai rất có khí khái nam tử sao?” Chu Tuấn Dương làm động tác gồng cánh tay như vận động viên thể hình, có chút đùa giỡn nói.

Tĩnh vương phi hơi hơi mỉm cười, vỗ một cái lên cánh tay hắn, nói: “Mẹ không chê con xấu! Dù cho con có đen hơn nữa, xấu xí hơn nữa cũng vẫn là con trai của ta. Nhưng mà tiểu phu nhân tương lai của con lại trắng đến mức gần như trong suốt. Nếu con và con bé đứng chung một chỗ, sự tương phản hoàn toàn rõ ràng như ban ngày nha!! Con cũng không sợ con bé ghét bỏ con vừa đen vừa xấu, thay đổi chủ ý không gả cho con nữa sao!”

Tĩnh vương phi vốn dĩ chỉ là cảm thấy buồn cười, cố ý chọc ghẹo con trai nhà mình. Nhưng Chu Tuấn Dương lại nghe rất cẩn thận. Tính nết của cô vợ nhỏ nhà mình, hắn đương nhiên hiểu được. Nha đầu kia thật sự nông cạn, từ trước đến nay đều không có năng lực chống cự gì đối với nam nhân trông đẹp mặt.

Nhớ nhóc con kia, ở một số lúc vẫn bày ra vẻ mặt ngạc nhiên thảng thốt trước gương mặt này của hắn. Trước khi đính hôn nàng thỉnh thoảng còn phát ngốc chảy nước miếng nhìn về phía hắn nữa! Hắn đánh giá, nha đầu kia sở dĩ đồng ý đính hôn với hắn, ngoại trừ bị sự chân thành của hắn cảm động, còn có một phần lớn nguyên nhân vì ngoại hình và giá trị dung nhan của hắn nữa.

Chu Tuấn Dương không tự giác sờ sờ gương mặt của mình, ừm... Dường như làn da thật sự thô ráp hơn rất nhiều, nhìn lại làn da lộ ra ngoài bộ khôi giáp của mình một chút, quả nhiên đen thêm vài phần. Tuy rằng hắn đã hơn một năm chưa soi gương, nhưng không cần nghĩ cũng biết, gương mặt của mình bây giờ so với trước kia khẳng định giá trị nhan sắc giảm xuống không ít!



Tiểu nha đầu bảo hắn ngày mai qua đó, sẽ làm món “Phật nhảy tường” đãi hắn. Không chỉ mời hắn qua đó, còn có cha con Triệu thị, cùng với tên Tô Nhiên kia nữa! Cha con Triệu thị cũng coi như thôi đi, hằng năm trấn giữ Tây Bắc, màu da không thể trắng bằng hắn. Nhưng tên Tô Nhiên kia không biết làm sao mà một chút cũng không đen đi, nhìn qua không có gì thay đổi cả, vẫn là một bộ sắc mặt lừa người chết không đền mạng.

Tiểu cô nương vẫn luôn nói tên kia giống như “Trích tiên nhân”, có loại khí chất xuất trần thoát tục, không dính bụi trần. Còn nói bề ngoài y lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng ở sâu trong nội tâm lại bao quanh bởi ấm áp và thiện lương. Hừ hừ, tiểu nha đầu bị bề ngoài của tên kia lừa rồi. Tên kia giết người như ma, thủ đoạn tàn nhẫn. Chẳng qua bộ mặt lừa người tàn nhẫn không biểu hiện ra ở trước mặt Tiểu Thảo mà thôi!

Không được! Nếu so với tên kia, bản thân hắn vừa đen lại vừa thô, xác định chắc chắn bị thua thiệt! Cho dù hắn cảm thấy bản thân của bây giờ mới là bộ dạng nam tử hán nên có. Nhưng khiếu thẩm mỹ không chịu nổi của tiểu nha đầu kia lại không giống nhau người bình thường. Được rồi, mẫu phi nói không sai, phải để tiểu nha đầu phối chút mỹ phẩm dưỡng trắng mềm da thoa một chút. Bằng không, thật sự có nguy cơ bị vứt bỏ mất!

Tĩnh vương phi thấy đứa con trai ngốc kia của bà coi làm thật, nghẹn cười nói: “Đến lúc đó, bảo tiểu phu nhân của con phối nhiều loại chút, trắng da, chống nhăn, đều làm một ít!” Trong lòng Chu Tuấn Dương cả kinh, vuốt khóe mắt của mình, không bình tĩnh nổi truy hỏi: “Mẫu phi, trên mặt con có nếp nhăn ư? Nhất định là do trong hơn một năm này, con chỉ nghĩ làm sao kết thúc chiến đấu sớm chút, nhọc lòng lo lắng! Xong đời, tiểu nha đầu nhẹ nhàng tinh tế giống như nụ hoa vậy. Bây giờ con và nàng ấy đứng cùng một chỗ chẳng phải nhìn qua giống cha nàng sao?”

Tĩnh vương phi chưa bao giờ thấy con trai mình quan tâm đến ngoại hình như vậy. Trước kia, nếu như ai nói hắn đẹp mắt, hắn còn không vui nữa. Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, vậy mà còn quan tâm bản thân mình có trắng hay không, có nếp nhăn hay không.

Trong lòng bà cảm thấy buồn cười, lại an ủi nói: “Không sao, không sao, nhiều lắm... Chỉ giống thúc thúc con bé. Phụt... để ta cười một lát! Kỳ thật, con lớn hơn con bé tới bảy tám tuổi mà. Rất nhiều nhà, thúc thúc và chất nữ cũng có khoảng cách tuổi tác tương tự. Không cần quá để ý!”

Sao có thể không đặt trong lòng chứ? Tiểu nha đầu khẳng định sẽ không thích hắn vừa già vừa xấu, ừm... Chuyện mỹ phẩm dưỡng da vẫn tương đối quan trọng, phải thúc giục tiểu nha đầu chút, tranh thủ kỳ nghỉ mấy tháng này dưỡng lại làn da trở về như cũ.

“Đúng rồi, con bảo tiểu nha đầu cũng phối chút mỹ phẩm dưỡng da cho phụ vương con. Khuôn mặt già kia của ông ấy cũng nên bảo dưỡng chút rồi! Chớ không tin, bảo dưỡng và không bảo dưỡng chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn. Giống như mẫu phi của con đây, trông không giống người sắp năm mươi đúng chứ?” Tĩnh vương phi vui vẻ đến rạo rực phô ra làn da non mịn của mình trước mắt con trai, những mệnh phụ kia đều phải đến hỏi thăm xem bà dùng mỹ phẩm dưỡng da gì nữa đó! Đây chính là đồ con dâu tương lai hiếu kính bà, bên ngoài không thể mua được!

Chu Tuấn Dương so sánh tự chênh lệch giữa phụ vương và mẫu phi. Đã hơn một năm nay, mẫu phi giống như phát triển ngược, nói cải lão hoàn đồng thì có chút khoa trương nhưng thật sự trẻ hơn rất nhiều so với trước kia. Xem ra, nhân sâm nghìn năm tiểu nha đầu hái được ở Đông Bắc có tác dụng tương đối rõ ràng!

Phụ vương và mẫu hậu cũng chỉ cách nhau có hai tuổi. Bây giờ nhìn qua lại chẳng khác như cách nhau tới mười tuổi. Bản thân hắn còn lớn hơn tiểu nha đầu bảy tám tuổi nữa, nếu hắn thật sự không chú ý bảo dưỡng, chỉ sợ tương lai bản thân hắn tóc trắng xoá mặt đầy nếp nhăn, người ta vẫn còn dáng vẻ như một tiểu cô nương. Mang nàng ra ngoài, nói không chừng sẽ bị nói thành tổ phụ mang cháu gái. Không được! Nhất định phải sớm bảo dưỡng! Tuy rằng nam nhân dùng mỹ phẩm dưỡng da, nói ra có chút giống nữ tử. Nhưng hắn dùng trong nhà, bên ngoài ai biết được?

“Vậy con trai đi Dư phủ một chuyến, chỗ của nha đầu khẳng định có thành phẩm tốt!” Chu Tuấn Dương ngồi không yên, đứng dậy vội vàng rời đi.



Tĩnh vương phi không quên dặn dò một câu: “Nhớ kĩ mỹ phẩm dưỡng da cho phụ vương con... Còn có, con không mệt à, còn mặc khôi giáp nặng nề thế? Thay bộ đồ khác rồi đi, cũng không vội vàng.”

Bà còn chưa nói xong đâu, bóng dáng Chu Tuấn Dương đã biến mất ở trong viện. Tĩnh vương phi không nhịn được cười: “Thằng nhóc thúi này, chỉ cần nhắc đến nha đầu Tiểu Thảo kia, lập tức giống như trẻ con nông nổi, lo được lo mất. Giống hệt với dáng vẻ cha thằng bé lúc còn trẻ!” Nói xong, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt mơ màng, tựa như trở lại thời gian lúc bà còn ở lứa tuổi thanh xuân tươi trẻ...

Chu Tuấn Dương vẫn nghe lọt lời Tĩnh vương phi nói, hắn quay lại viện của mình trước, cởi bộ chiến giáp nặng nề ra, thay một bộ áo gấm màu đen, tóc cũng chải đến không chút cẩu thả. Suy nghĩ, lại rửa mặt, còn để hạ nhân cạo râu giúp hắn. Soi mình trước kinh Tây Dương, nhìn thấy nam tử ngũ quan yêu mị nhưng làn da lại hơn đen. Kỳ thật, vẫn rất đẹp trai nha! Nhưng mà không nhất định phù hợp với thẩm mỹ tiểu nha đầu!

Lúc Chu Tuấn Dương chạy tới Dư phủ, Tiểu Thảo cũng vừa mới thay quan bào không bao lâu, lúc này đang thích ý nằm trên ghế bập bênh ở trong viện bồ đào, vui vẻ nhấm nháp quả nho ngọt thanh!

Vườn trái cây sau núi Hoàng trang là nàng nhận thầu. Mấy năm nay lại mở rộng quy mô gieo trồng lần nữa, lúc này vườn trái cây đã đạt tới hơn ba trăm mẫu, các loại cây ăn quả cộng lại cũng có đến năm sáu nghìn cây. Năm nay, đại đa số cây ăn quả đều bội thu.

Thanh danh vườn trái cây trái cây Du Ký càng ngày càng lan xa, căn bản không lo bán! Gần như toàn bộ châu phủ phía Bắc, đều không quản cách xa nghìn dặm tới vườn trái cây Dư gia mua trái cây tươi ngon. Nhưng các châu phủ có chút đường sá xa xôi, lúc chọn mua trái cây, trên đường vận chuyển về khó tránh khỏi sẽ có chút hao tổn.

Vì thế, Dư Tiểu Thảo bèn thành lập đội vận chuyển đặc biệt giao hàng tới tận nhà. Giá cả căn cứ đường sá xa gần, sẽ cao hơn một hai phần nhưng tổn thất hao mòn trên đường lại được loại bỏ. Bởi vậy so với việc bản thân mình tốn thời gian phí sức đến tận cửa hàng để mua vẫn có lợi hơn chút. Dần dà, ngoại trừ mấy châu phủ ở gần, những châu phủ ở xa khác đều bỏ ra giá cao để Dư Ký giao hàng tận nhà.

Đội vận chuyển Dư Ký bây giờ đã có hơn tám mươi chiếc xe ngựa, hơn hai trăm công nhân. Đám công nhân này đều do Tiểu Thảo để Đổng Đại Lực trước đây làm tùy hầu bên người Chu Tuấn Dương- giờ là Đổng thống lĩnh tìm giúp, rất nhiều người đều là thương binh từ trên chiến trường lui về. Tuy nói bọn họ là thương binh nhưng bình thường không hề trễ nải công việc. Khi còn tham gia quân ngũ bọn họ vô cùng dũng mãnh, đối diện với kẻ địch lấy một địch ba tuyệt đối không thành vấn đề.

Phần lớn những người này vốn dĩ là binh lính thủ hạ của Dương Quận vương, cho nên bọn họ đối với chủ mẫu tương lai, tự nhiên cung kính có thừa. Hơn nữa, phúc lợi nhân viên của đội vận chuyển không tồi, những loại thuốc bên ngoài dùng nhiều tiền cũng khó mua tới, bọn họ ngắm một bình được phát một bình.

Trước khi nhậm chức, chủ mẫu tương lai còn mời Đồng Nhân Đường đến chữa bệnh chữa thương cho bọn hắn, những bệnh tật và vết thương cũ triền miên lâu năm trên người, không bao lâu đã được trị liệu khỏi.

Ví dụ như đội trưởng đội vận chuyển bây giờ, trước kia bị gãy cánh tay trên chiến trường, ngay lúc đó điều kiện chữa bệnh không cho phép, không sơ cứu tốt, cánh tay trái không duỗi thẳng được, cũng không dùng lực. Sau khi về quê, trồng trọt cũng không làm nổi, tìm việc làm người ta cũng không thuê, đã hai bảy hai tám tuổi mà ngay cả phu nhân cũng chưa thể cưới được.

Khi Đổng thống lĩnh tìm được, hắn đã gần như kiên trì nổi trong cảnh khốn cùng thất vọng nữa. Sau khi chẩn trị xong, Dư cô nương trưng cầu ý hắn, tiếp tục nối lại xương cánh tay kia một lần nữa. Tuy rằng quá trình rất đau đớn, nhưng dùng cốt cao tốt nhất, xương cốt nối liền rất nhanh, thương thế cũng khôi phục tốt. Chỉ sau hơn hai tháng hắn ta đã không khác gì người bình thường. Hiện tại, hắn một tay bê một sọt trái cây hơn năm mươi cân lên cũng không có vấn đề gì!
Danh sách truyện HOT