Lọc Truyện

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Tô Nhiên đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Hai người đồng thời vươn một tay tóm lấy cần câu, tay còn lại vẫn đánh đánh đấm đấm. Động tác của hai người đều rất nhanh, người khác nhìn chỉ thấy bóng mờ, hoa cå måt. Hầu Hiểu Lương còn tạm, một mới nhất giỏi nhất của chủ tử gã ta cũng thấy rồi. Chỉ có Ngô Đồng là há to miệng mắt sắp trợn ra ngoài. Ngày thường lanh lợi nhanh nhẹn giờ lại như đứa ngốc.

Bọn họ ở một bên đánh nhau ầm ầm, Dư Tiểu Thảo ở một bên câu cá. Câu một lúc lâu vẫn không thấy con cá nào cắn câu, nàng tức giận ném cần câu, hai chân giậm đất hít một hơi thật sâu rồi thi triển ngón võ sư tử Hà Đông gầm: “Hai người các ngươi!! Dừng tay cho ta...”

Hai cao thủ tuyệt thế bị chiêu sư tử gầm dọa sợ, một tay nắm cần câu, tay còn lại vẫn duy trì động tác so chiêu, giống như bị nhấn nút tạm dừng vậy. Hai người nhìn về phía Dư Tiểu Thảo đang chống nạnh tức giận, cười cười xấu hổ.

“Hai ngươi muốn đánh nhau thì ra giữa sông mà đánh! Ảnh hưởng đến việc câu cá của ta thì thôi đi, nhỡ đâu hai ngươi lỡ tay đánh thủng thuyền, có phải muốn để tất cả chúng ta bơi sông bắt cá không?” Dư Tiểu Thảo hai tay chống eo, hầm hừ trừng mắt nhìn hai tên cộng tuổi lại cũng gần sáu mươi, nàng giống như đang dạy dỗ đám học sinh của mình vậy. Đừng nhìn nàng không lớn, người không cao nhưng lại rất có khí thế.

Người lái thuyền già nghe thấy tiếng động thì đi ra, thấy cảnh này thì không khỏi ngây người. Một người là thống lĩnh đại nội, tổng giáo đầu ám vệ thủ đoạn tàn độc khiến người khác sợ chết khiếp. Người còn lại là vương gia sát tinh mặt lạnh chiến công hiển hách thân thủ bất phàm. Lúc này cả hai lại bị tiểu cô nương tay trói gà không chặt đứng trước mặt dạy dỗ như cháu trai.

Húc vương thì thôi, dù sao cũng là chồng của Khâm sai đại nhân, ở Kinh thành ông ta cũng nghe nói sự tích cưng chiều vợ của hắn. Nhưng phản ứng của Tô tổng quản lại khiến ông ta há mồm. Người đàn ông mặc quần áo trắng mỉm cười xấu hổ ngoan ngoãn nghe mắng này thật sự là Tô tổng quản gian xảo lạnh lùng độc ác trong truyền thuyết sao?

“Vậy... xin hỏi Khâm sai đại nhân, đánh nhau trên sông là đánh kiểu gì?” Tô Nhiên khiêm nhường hỏi. Ở trong nước không lẽ so bơi lội, bắt cá à?

Dư Tiểu Thảo nhìn hai người, khoanh tay trước ngực, chân di trên mặt đất nói: “Không phải hai người rất giỏi sao? Hừ! Lấy hai miếng gỗ đạp lên trên, dùng võ công đạp nước đại chiến ba trăm hiệp. Ai không ướt giày người đó thắng!” Nói rồi tiện tay ném hai mảnh gỗ lớn bằng bàn tay rất mỏng manh ra sông, hất hàm tỏ ý hai người có thể bắt đầu rồi!

Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy dở khóc dở cười vì suy nghĩ không thực tế của nàng. Chu Tuấn Dương thả tay không giành cần câu với Tô Nhiên nữa, hắn đi đến bên cạnh nàng, chỉ vào tấm gỗ mỏng manh đang trôi nổi trên sông: “Nàng muốn mưu sát phu quân à! Miếng gỗ này dù là chim chóc đứng trên đó cũng sẽ chìm, được không?”

“Các người là người luyện võ, không phải đều thân nhẹ như chim yến sao?” Dư Tiểu Thảo ht hừ, tỏ vẻ khó chịu vì bị hai kẻ này ảnh hưởng việc câu cá. Vì muốn giải tỏa, không bắt nạt bọn họ thì bắt nạt ai?

Tô Nhiên cười ha ha, ngồi một bên nhận thua nói: “Bản lĩnh một bước qua sông là võ công cao thậm chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp mà thôi, ta tự nhận mình không có bản lĩnh này. Húc vương điện hạ, hay là... ngài thử đi?”

“Hừ! Ngươi là đệ nhất cao thủ đại nội cũng chỉ tu luyện đến trình độ này, sao bản vương dám tranh trước với ngươi?” Miệng lưỡi Chu Tuấn Dương cũng không phải dạng vừa đâu.

Dư Tiểu Thảo nhét cần câu vào tay chồng mình hừ nói: “Ta thấy hai người ai cũng không phục ai! Vừa nãy chưa phân thắng thua nên vẫn còn nghẹn phải không? Thể dùng cần câu phân thắng thua đi! Từ giờ trở đi ai câu được nhiều cá, cá to thì người đó thắng! Thua thì trưa rửa bát, bắt đầu!”

“So thì so, ai sợ ai?” Khả năng câu cá của hai người ngang ngửa nhau, không phải quá giỏi. Cầm cần câu, mắc mồi, nhìn chằm chằm mặt sông không chớp mắt. Trong nhất thời trên thuyền im ắng không một tiếng động.



Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, Dư Tiểu Thảo thở phào nhẹ nhõm, sai Hầu Hiểu Lượng đi lấy thêm cần câu đến. Chỉ dựa vào hai kẻ không đáng tin cậy này không biết bao giờ nàng mới có thể ăn được toàn ngư yến. Thôi thì nàng tự thân vận động, muốn ăn thì lăn vào bếp mà!

Hầu Hiểu Lượng méo mặt nói: “Vương phi nương nương, trên thuyền chỉ có hai cái cần câu, thuộc hạ đều mang ra hết rồi...” Ôi chao, chủ mẫu giỏi giang, nói mấy câu đã trấn áp được hai vị tôn đại Phật này. Một kẻ tép riu như gã ta lo việc không chu toàn không biết có bị phạt không?

“Hết rồi? Vậy tìm cây trúc và dây câu đến. Ngô Đồng, ngươi đi lấy kim khâu ra đi, chúng ta tự chế cần câu!” Cao thủ chân chính không bị dụng cụ ràng buộc!

Kim khâu bị Chu Tuấn Dương bẻ cong thành hình móc câu, xỏ dây câu qua đầu lỗ kim rồi cố định ở đầu cần câu to như cổ tay trẻ sơ sinh. Dư Tiểu Thảo lại dùng mồi câu tự chế từ bột và dầu mè, kéo chân mèo của Tiểu Bổ Thiên Thạch cọ ít linh khí của nó. Được rồi, mọi thứ đã chuẩn bị xong!

Nàng ngồi cách Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên không xa, cần câu cố định trên thân thuyền, vắt chân ngồi chờ cá cắn câu. Không lâu sau đó cần câu của nàng động đậy. Nàng vẫy tay với Hầu Hiểu Lượng rồi chỉ cần câu, ý bảo gã ta đến kéo cần. Không phải nàng ra vẻ mà là cây trúc này quá to, nàng tay chân yếu đuối không cầm nổi.

Hầu Hiểu Lượng cũng hiểu ra, phục vụ chủ mẫu thật tốt mới có thể sớm ngày ôm mỹ nhân về nhà. Gã ta rất nghe lời Tiểu Thảo, nhận được lệnh thì lập tức tiến đến dùng sức giật cần cây lên. Theo sau đó là một con cá chép khoảng hai ba cân đang giãy đành đạch.

Hầu Hiểu Lượng lập tức vung cần, cá chép rơi vào boong tàu, tiếng rơi khá nặng. Gã ta tiến lên cầm lấy con cá chép gỡ miệng nó ra khỏi móc câu, đưa đến trước mặt nàng nịnh nọt: “Vương phi nương nương vừa ra tay quả nhiên có thu hoạch! Con cá chép này nướng ăn cũng được một đĩa lớn!”

Dư Tiểu Thảo hài lòng gật đầu: “Không tệ, buổi trưa có món cá hấp sốt tỏi!”

Nàng mỉm cười chiến thắng với hai người ngồi gần đó, cúi người móc mồi câu rồi tiếp tục thả câu. Không lâu sau đó lại có cá cắn câu. Lần này là một con cá nheo to khoảng bốn cân. Lúc Hầu Hiểu Lượng xách nó lên nó vẫn đang giãy giụa kịch liệt, suýt chút nữa để nó chạy mất!

“Ha ha! Có món cá miếng hấp ớt rồi!” Dư Tiểu Thảo cổ ra vẻ lẩm bẩm nhưng biểu cảm khoe khoang trên mặt không lẫn vào đâu được!

Ngay sau đó Tiểu Thảo liên tiếp câu được cá mà hai người bên cạnh chẳng câu được con nào. Bọn họ chỉ có thể mỏi mắt nhìn nàng vung cần rồi lại vung cần, một cái thùng gỗ sắp không chứa nổi số cá nàng câu rồi.

“Hừm... không lẽ cá bên này đều chạy sang bên đó hết rồi nên mới không câu được gì?” Tô Nhiên tự nhủ. Y đứng dậy cầm cần câu và ghế đi đến boong tàu bên kia tiếp tục câu. Y không tin cả buổi sáng không câu được con cá nào!

Chu Tuấn Dương cũng tìm một vị trí cách xa vợ mình, cau mày tiếp tục nhìn chằm chằm cần câu. Ô? Dây câu động! Hắn đột ngột vung cần câu lên, phía dưới không có gì hết!!

Sau đó một là cá không cắn câu hai là mồi câu bị ăn mất. Tóm lại là tần suất câu được cá của hắn đã ít lại càng ít hơn, mồi câu lại hụt đi nhanh chóng. Xem ra không phải không có cá mà là kỹ thuật câu cá của hắn không đạt chuẩn rồi!

“Hiểu Lượng, nhanh nhanh! Mau tóm cần câu!! Còn chậm nữa cá chạy mất đó!!”



“Đừng gấp, đừng gấp!! Đó là do con cá đang thử thăm dò thôi... đúng lúc này rồi, mau giật cần!”

“Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, thấy chậm tay chưa? Mồi câu bị ăn sạch rồi! Bỏ đi, tiếp tục!”

Quay qua nhìn, chỉ thấy Tiểu Thảo đang thoải mái tựa lưng trên ghế, được Ngô Đồng phục vụ dâu tây tận miệng, nước quả hồng hồng dính trên đôi môi hồng hào, đầu lưỡi nhỏ xinh vươn ra liếm sạch.

Ôi! Đúng là mỗi người một mệnh mà! Vợ hắn có người bê dù chắn nắng, có người phục vụ hoa quả, còn có người phụ trách câu cá. Nàng chỉ cần nói vài câu, chỉ huy xem lúc nào giật cần là được. Mà hắn thì sao? Lẻ loi một mình nửa ngày cũng không câu được con cá nào.

Đúng rồi! Vì sao cá lại thích cắn câu bên vợ hắn như vậy? Nhất định là có liên quan tới mồi câu, mồi câu tự chế của nàng. Nàng giỏi giang như vậy mồi câu nàng làm nhất định có điểm đặc biệt. Không được, vì không muốn rửa bát vào buổi trưa, hắn phải qua đó lấy ít mồi câu của nàng.

Chu Tuấn Dương đứng dậy đi đến bên cạnh vợ mình, nhìn cái hộp nhỏ đựng mồi câu của nàng, lặng lẽ vươn tay ra. Đúng lúc này một bàn tay thon dài khỏe khoắn khác cũng đồng thời vươn tay đến. Quay đầu sang nhìn, lại là tên Tô Nhiên âm hồn bất tán này.

Hai người lại bắt đầu đọ mắt, không khí xung quanh nóng lên trong nháy mắt. Đúng lúc này Tiểu Thảo nói: “Đừng đánh nhau, mỗi người lấy mười viên, cạnh tranh công bằng!” Ngọn lửa chiến tranh nhanh chóng bị dập tắt.

“Hừ!” Lấy xong mồi câu hai người lại quay lưng đi. Lần này không lo cá không cắn câu nữa. Nhưng mà kỹ thuật câu cá của hai người đều rất kém, mồi câu toàn bị ăn hơn một nửa mà chỉ có thể câu được cá diếc lớn bằng bàn tay hoặc cá nhỏ không nặng quá một cân. Nào có giống bên Tiểu Thảo, câu được cá to còn đa dạng chủng loại, sắp mở được sạp bán cá rồi!

“A ui ui!! Một con cá to cắn câu!! Hiểu Lượng, người cẩn thận chút, đừng lấy cứng chọi cứng, cẩn thận đứt dây câu! Ngươi cứ cầm cần câu ghìm nó lại trước, chờ đến khi mài mòn sức lực của nó thì kéo lên!”

Cuối cùng Dư Tiểu Thảo cũng nhấc mông khỏi ghế, vô cùng phấn khích bám vào thành thuyền, chỉ huy Hầu Hiểu Lượng bắt con cá lớn này. Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên nghe thấy động tĩnh đều đến xem.

Hầu Hiểu Lượng vô cùng hưng phấn, ghìm lại con cá lớn đang bơi trong nước kia.

“Cẩn thận, căng dây!” Hầu Hiểu Lượng nhanh chóng làm theo!

“Sức lớn thế này nhất định là một con cá to béo! Vòng cần cầu qua đây, đúng rồi! Rẻ trái rẽ phải cho nó hoa mắt đi!!” Dư Tiểu Thảo khua tay múa chân chỉ huy.

“Chú ý, nó muốn chạy! Hầu Hiểu Lượng, ngươi cứ thuận theo nó đi, đúng rồi! Đúng thế!!” Dư Tiểu Thảo muốn bào mòn sức của nó. Lúc này nhất định không thể lấy cứng chọi cứng kéo cần được.
Danh sách truyện HOT