Lọc Truyện

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Chu Tuấn Dương cảm thấy không thể để nàng chìm sâu vào trong chuyện này được, phải làm gì đó dời đi lực chú ý của nàng.

"Gia, giờ còn là ban ngày, chàng..." Dư Tiểu T Thảo ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Ở mặt kia hai người khá là hợp nhau, bản thân Tiểu Thảo lại không phải người cổ đại, sẽ không giống vài người lên giường chỉ nằm đơ như khúc gỗ, nàng sẽ phối hợp với đối phương, đồng thời khiến bản thân cảm thấy thoải mái.

Mà Chu Tuấn Dương cũng không phải chỉ để ý mỗi cảm giác của hắn mà từ việc quan sát qua biểu cảm và giọng của vợ mình, hắn có thể đạt được càng nhiều khoái cảm hơn. Hơn nữa vợ hắn da trắng noãn mềm mịn, lúc động tình tròng mắt hơi ướt, gò má đỏ bừng, tiếng kêu hút hồn... đều rung động tận sâu trong lòng hắn.

Nếu không phải ngày thường nàng quá bận rộn, hơn nữa bên cạnh còn có tên đáng ghét nào đó lượn lờ, Chu Tuấn Dương lúc nào cũng muốn trói nàng trên đầu giường, mỗi ngày đại chiến ba trăm hiệp.

Cuộc vui qua đi, Tiểu Thảo mệt mỏi nằm trên người hắn, lười biếng nằm trên bộ ngực lấm tấm mồ hôi của hắn, lười biếng không muốn nhúc nhích. Thể lực của hắn quá tốt, có đôi khi mang lại cảm giác vừa đau đớn vừa vui vẻ.

“Chờ thu hoạch vụ Thu xong, chúng ta về Kinh thành đi?” Từ tháng Ba đến bây giờ đã được nửa năm. Nửa năm này thời gian nàng ở ruộng thí nghiệm của Kim Lăng chỉ đạo sản xuất chẳng được một phần ba, đa số thời gian đều đi đây đi đó thăm thú núi sông và đến Tây Nam mua mỏ kiếm tiền.

Nói đến mua mỏ, Tiểu Thảo lại không nhịn được sờ cổ tay trống không của mình, Tiểu Bổ Thiên Thạch đã rời đi khoảng mười ngày. Tuy rằng phần lớn thời gian nó đều vùi đầu tu luyện trong đá ngũ sắc nhưng nó vừa mới rời đi nên nàng vẫn cảm thấy không quen.

Chu Tuấn Dương thấy được động tác của nàng, biết nàng lại nhớ Tiểu Bổ Thiên Thạch. Sau khi viên đá đó rời đi nàng lập tức thẳng thắn nói mọi chuyện cho hắn nghe. Nếu bảo hắn nói thật thì nàng quá phụ thuộc vào nước linh thạch, không có tự tin vào bản thân.

Cho dù không có nước linh thạch, đồ ăn nàng nấu vẫn ngon, điểm tâm nàng làm vẫn ngọt ngào thơm lừng, cách làm mỹ phẩm và đồ dùng hằng ngày của nàng vẫn có thể thay đổi chất da, cách chế thuốc của nàng vẫn tiên tiến hơn các tiệm thuốc khác rất nhiều, cách chưng cất rượu của nàng vẫn có thể ủ ra rượu mạnh thuần hương...

Nhưng mà hắn cũng hiểu, một khi đã quen với việc có người bên cạnh bầu bạn sẽ cần rất nhiều thời gian để quên đi. Vì không muốn nàng quá buồn, hắn vẫn tình nguyện tự mình giúp nàng di dời lực chú ý, khiến nàng không có thì giờ nghĩ linh tinh!

“Chàng... không phải vừa làm xong sao? Sao chàng lại...” Dư Tiểu Thảo phát hiện nơi nào đó của hắn lại thay đổi thì lực chú ý đúng là bị kéo lại thật.

Chu Tuấn Dương cười xấu xa: “Là một người đàn ông cường tráng, một lần sao đủ được? Gia sẽ cho nàng biết thế nào gọi là ‘Một đêm bảy lần.”

“Chàng bớt khoác lác đi! Cẩn thận tinh tẫn thân vong!” Tiểu Thảo đã phạm phải sai lầm trí mạng, nghi ngờ năng lực trong phương diện kia của một người đàn ông, kết quả khỏi cần nghĩ.



Tiểu Thảo giống con cá mặn bị lăn qua lăn lại rất nhiều lần, toàn thân mềm nhũn, mỏi eo nằm gí trên giường hầm hừ hưởng thụ mát xa đến từ chồng mình. Cái tên đáng chết này, lăn từ chiều đến khi trời tối hẳn, không hề tha cho nàng phút giây nào. Mặc kệ nàng xin tha kiểu gì hắn cũng không buông tha, còn dám nói “Người vất vả là hắn, nàng chỉ cần nằm yên hưởng thụ là được.”

Có cái quần què ấy! Chỉ nằm im cả nửa ngày cũng thấy mệt rồi, huống hồ còn có tên nào đó không ngừng lôi kéo nàng vận động. Ôi! Cái eo nhỏ của nàng…. không phải nói chuyện giường chiếu đều là người đàn ông mệt hơn sao? Vì sao tên đầu sỏ kia vẫn còn khỏe mạnh sung sức như vậy?

“ọt ọt...” Bụng của Tiểu Thảo lên tiếng biểu tình.

Chu Tuấn Dương khẽ cười hỏi: “Đói rồi à? Bữa tối đã chuẩn bị xong, ta sai đám nha hoàn bưng vào...”

“Khỏi! Ta không có mặt mũi gặp người khác, tất cả đều do chàng hại... Ta không muốn ăn cơm, kệ ta đói chết đi!” Dư Tiểu Thảo hầm hừ, quay người đi không để ý đến hắn.

Chu Tuấn Dương lại dỗ nàng như dỗ trẻ con: “Nàng không muốn gặp người khác thì gia sẽ lấy bữa tối mang vào cho nàng được không? Tiêu hao nhiều thể lực như vậy không bù lại sao được? Nhưng mà không cho phép nàng nói “Chết’ gì nữa hết, còn nói nữa gia sẽ đánh mông nàng!”

“Chàng dám! Bạo lực gia đình, chàng muốn đánh ta? Hứa yêu thương ta cả đời đâu? Bây giờ mới thành thân được nửa năm chàng đã lộ rõ bộ mặt thật! Trời ơi đất hỡi... ” Dư Tiểu Thảo tố khổ với trời với đất.

Chu Tuấn Dương dở khóc dở cười ôm nàng đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái cho nàng. Hắn ôm nàng đến bên bàn gỗ hoàng hoa lê ở gian ngoài, xoay người sai người bưng bữa tối đang ủ ấm lên.

Ngô Đồng nhận lấy khay đĩa do đám nha hoàn nhỏ bưng đến, vừa định đẩy cửa bước vào lại bị Chu Tuấn Dương chặn lại. Hắn nhận lấy bữa tối trong tay nàng ta rồi đóng cửa lại ngay trước mặt nàng ta. Tiểu Thảo còn đang muốn giả làm cá chết, nằm bò trên bàn không để ý hắn.

“Vương phi nương nương, tiểu nhân hầu hạ người dùng bữa tối!” Chu Tuấn Dương đặt mấy món cháo, canh bồi bổ thân thể lên trên bàn. Mấy món này đều là hắn căn dặn đầu bếp nấu.

Ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, bụng Tiểu Thảo càng biểu tình dữ dội hơn. Vừa quay đầu nhìn thấy mấy món canh bổ máu bổ khí này nàng lại đỏ mặt, xấu hổ quay sang chỗ khác, nằm bỏ ra bàn giả chết.

“Vương phi nương nương, mời dùng bữa, há miệng, a...” Chu Tuấn Dương bưng một bát cháo tổ yến đứng trước mặt nàng, múc một muôi đưa đến tận miệng.

“Hôm nay ta mất mặt như vậy đều tại chàng!” Dư Tiểu Thảo tiếp tục hầm hừ, quay đầu sang bên kia, từ chối sự cám dỗ của đồ ăn ngon. Cái tên này, không thể dung túng hắn được!

Chu Tuấn Dương lại đi sang bên kia, vẫn ngồi xổm xuống múc một thìa cháo nhẹ giọng dụ dỗ: “Đúng, đúng, đều tại gia! Lần sau gia sẽ không làm lâu như vậy được không? Được rồi, đừng giận nữa! Muốn giận cũng phải ăn xong cơm mới có sức chứ!”

“Hừ! Không có lần sau đâu đấy!” Dư Tiểu Thảo đói thật nên không làm giá nữa, ăn no trước rồi tình. Cuối cùng nàng cũng nhượng bộ há miệng để hắn bón hết bát cháo cho nàng. Một bát cháo tổ yến chẳng đủ để nàng lót dạ, nàng ăn thêm mấy cái sủi cảo tôm, xíu mại và canh ngó sen mới tạm coi là nạp đầy máu.



Thấy nàng ăn ngon như vậy Chu Tuấn Dương cũng ăn nhiều hơn. Hai người nhanh chóng quét sạch đồ ăn trên bàn. Đến khi Ngô Đồng và Xuân Hoa bước vào phòng thu dọn chén bát, nhìn thấy bát đũa ngổn ngang trên bàn cũng rất ngạc nhiên. Nhưng mà hai người biết chủ tử hay xấu hổ nên không để lộ phản ứng quá lớn, thu dọn xong lập tức lui xuống. Cho đến tận khi đi ra cửa phòng hai người mới nhìn nhau cười cười.

Sáng sớm ngày hôm sau Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên bị Tổng đốc mời đi giúp đỡ giải quyết một vụ án. Gần một tháng nay gần Kim Lăng xuất hiện một đám đạo tặc, chuyên ra tay với kẻ có tiền, không những cướp tiền mà còn diệt môn người ta, cách thức vô cùng tàn nhẫn. Người của nha môn đã từng giao chiến với đám người này, đối phương có nhiều cao thủ võ công cao cường, người của nha môn thương vong nghiêm trọng, mà đối phương vẫn an toàn rút lui, vậy mà còn để lại lời nói sỉ nhục “Người của nha môn toàn lũ ăn hại”.

Tổng đốc Phạm đại nhân điều binh phối hợp với phủ nha Kim Lăng truy bắt mấy kẻ ác ôn này, không ngờ rằng đã chuẩn bị cực kỳ cẩn thận mà vẫn thua thiệt lớn. Rơi vào bước đường cùng, Phạm đại nhân nghĩ đến hai vị cao thủ đang ở Kim Lăng bèn chạy đến xin bọn họ giúp đỡ. Lúc nào xung quanh Kim Lăng đã có ba vụ diệt môn, hơn hai mươi quan binh và nha dịch chết, người bị thương nhiều vô số.

Chu Tuấn Dương nghe thế chỉ cảm thấy sao lại có thể như vậy? Hắn cũng muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào dám ngang ngược như vậy, dám làm chuyện táng tận lương tâm dưới mắt hắn! Trước khi rời khỏi nơi ở hắn cố ý dặn dò Tiểu Thảo gần đây Kim Lăng không an ổn, trước khi hắn trở về không được tự tiện ra ngoài.

Đám người này cũng rất gian trá, hình như bọn chúng biết được quan phủ tìm được cứu viện nên mấy ngày liên tiếp không hề xuất hiện. Ngay lúc Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên buông lỏng một chút thì một hộ gia đình ngoài thành Kim Lăng lại xảy ra chuyện. Khi Chu Tuấn Dương vội vã chạy đến thì nơi đó chỉ còn một đống tro tàn.

Cả gia đình mười tám người, tính cả nha hoàn lẫn người làm, bọn họ khiêng ra bốn mươi hai cái xác bị đốt cháy đen thui, mùi khét tản ra trong gió khiến chu vi mười mấy dặm đều ngửi được. Chu Tuấn Dương nắm chặt tay, cảm giác đám người này đang cố ý khiêu khích hắn!

“Vương gia, ngài không cảm thấy đám người này đang cố ý nhằm vào chúng ta...” Khuôn mặt tuấn tú của Tô Nhiên đột nhiên nhăn lại.

“Không ổn!!” Trong lòng Chu Tuấn Dương có dự cảm không lành. Hắn nhảy lên lưng ngựa, nhanh chóng phóng như điên về biệt viện trong thành Kim Lăng.

Vị trí của gia đình này và biệt viện hắn ở hoàn toàn trái ngược nhau, phải đi hết toàn thành Kim Lăng mới đến được. Đám người này hành động lén lút lại cực kỳ hống hách, giống như cố tình hấp dẫn sự chú ý của họ. Mấy ngày trước cổ tình không hành động là vì muốn dụ họ thả lỏng cảnh giác. Hôm nay lựa chọn một gia đình ở xa thế này ra tay nhất định còn có ý khác.

Dù kỹ thuật của cưỡi ngựa của Chu Tuấn Dương tốt nhưng con ngựa hắn cưỡi lại kém xa Cuồng Phong, hơn nữa lúc này đường phố thành Kim Lăng người đến người đi tấp nập không thể phóng hết tốc độ. Thời gian càng kéo dài hắn càng lo lắng. Hắn có thể khẳng định, đám người này cố ý dẫn hắn và Tô tổng quan đi! Mục đích là dẫn hổ rời núi, ra tay với biệt viện...

Từ sau khi gặp nạn trên thuyền, hắn lập tức điều động mười mấy ám vệ trong phủ đến canh giữ xung quanh biệt viện. Mười mấy người này đều là cao thủ hạng một ở trong ám vệ, chỉ cần Tiểu Thảo không rời khỏi biệt viện, nhóm người kia muốn ra tay cũng không dễ dàng gì. Chỉ sợ...

Sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, không cần quay lại nhìn cũng biết là Tô Nhiên, y cũng lo cho Tiểu Thảo. Lúc này Chu Tuấn Dương chỉ biết cầu nguyện trong lòng, mong rằng hôm nay Tiểu Thảo nhớ lời hắn dặn, ngoan ngoãn ở trong biệt viện.

“Tránh ra! Tránh ra!!!” Người đi bộ trên phố rối rít tránh sang hai bên. Người gánh hàng rong không kịp tránh không thể không quăng bỏ hàng hóa bảo vệ cái mạng nhỏ của bản thân.

“Ai vậy chứ! Phóng ngựa trên đường phố như vậy, quan phủ không quản sao?” Chờ sau khi mấy con ngựa vọt qua, người đi đường xám mặt nhanh chóng sửa sang lại quần áo trên người, không nhịn được phàn nàn.
Danh sách truyện HOT