Chương 32
Mưa rơi suốt đêm, tôi nhìn ra ngoài ngắm mưa, tự nhiên lại càng thấy buồn ngủ. Tôi lim dim mắt liếc nhìn về phía Lê Minh Quang.
Lê Minh Quang chỉ cười cười nói: “Chờ một lát lên máy bay rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Ừ! Tôi gật đầu rồi lại nhắm nghiền mắt.
Lê Minh Quang lái xe rất êm, bên trong xe còn có nhạc nhẹ, tôi lại càng thấy buồn ngủ hơn. Mãi đến khi cả người lơ lửng trên máy bay, tôi mới choàng tỉnh, kinh ngạc nhìn Lê Minh Quang. “Tỉnh rồi à, có đói không?”Lê Minh Quang cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt má tôi. “Minh Quang, buông tay ra đi.” Tôi không khỏi rùng mình, cả người nóng ran lên, bất an đấy Lê Minh Quang cách xa một chút.
Tôi bị Lê Minh Quang bế lên máy bay lúc nào cũng không biết nữa? “Xấu hổ à?” Lê Minh Quang nhìn tôi cười giễu, nhưng vẫn tôn trọng buông tay ra.
Tôi tìm ghế của mình ngồi xuống, đưa tay lên che mắt vờ ngủ tiếp, không dám nói gì nữa. Giờ phút này mặt tôi đang nóng ran, tim đập thình thịch, thật sự không biết nói gì. “Anh đã bảo phục vụ hâm nóng sữa cho em rồi, uống sữa nóng sẽ tốt cho sức khỏe hơn” Lê Minh Quang ôn nhu nhìn tôi rồi đem ly sữa còn tỏa hơi nóng đặt trước mặt. Tôi cảm kích nhìn Lê Minh Quang, sờ bụng, quả thực mình cũng đang đói, thế là một hơi uống cạn.
Sau đó tôi và Lê Minh Quang thảo luận về bản thiết kế.
Không bao lâu thì dạ dày không chịu nổi nữa, tôi nhanh chóng đi tìm nhà vệ sinh.
Gần đến nhà vệ sinh, dường như tôi nhìn thấy một đôi mắt âm u đến lạnh người. Trần Thanh Vũ? Tôi hít một hơi thật sâu nhìn lại người ngồi cách đó không xa.
Trần Thanh Vũ từ từ ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tôi, trong mắt lại có một tia tức giận. Thật trùng hợp, tại sao Trần Thanh Vũ cũng đi chuyến bay này?
Anh ta nhìn tôi hồi lâu, mới chậm rãi dời mắt, chỉ để tôi thấy một nửa mặt lạnh lùng khiến người ta run sợ. Ánh mắt vừa rồi của Trần Thanh Vũ là có ý gì? Tôi đưa tay sờ sau gáy, thật sự không hiểu nổi.
Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, tôi vô thức liếc sang vị trí Trần Thanh Vũ vừa ngồi thì phát hiện không thấy anh ta đâu nữa.
Tôi mơ hồ quay về ghế của mình. “Sao thế? Sắc mặt nhìn thật khó coi!” Lê Minh Quang thấy tôi như vậy, không nhịn được liền hỏi một câu. Tôi chỉ miễn cưỡng lắc đầu nói: “Không sao!” Tôi không kể chuyện gặp Trần Thanh Vũ cho Lê Minh Quang nghe.
Không phải anh ta đang ở thủ đô sao? Tại sao lại có mặt trên chuyến bay này? Tôi ôm mối nghi ngờ đó, không thể nào ngủ tiếp được. 12 giờ 50 phút máy bay đáp xuống Paris. Trên đường đi, Lê Minh Quang luôn chú ý đến biểu hiện của tôi, mãi cho đến khi máy bay hạ cánh, đã có xe đón chúng tôi đến khách sạn, Lê Minh Quang lại dắt tay tôi đi đặt phòng trước.
Anh mở cửa phòng nói với tôi: “Nghỉ ngơi một chút đi, tối anh sẽ gọi em dậy ăn.” “Được.” Tôi vô cùng cảm động trước sự quan tâm của Lê Minh Quang. Anh ấy luôn biết cách tạo bầu không khí để không khiến người ta khó xử, tạo cho người khác một cảm giác vô cùng ấm áp.
Tôi nhìn Lê Minh Quang rời đi, định đóng cửa lại thì bất chợt một cánh tay đè lên cửa. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, một ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, khiến tôi rùng mình. “Trần Thanh Vũ, anh làm gì vậy?” Sao Trần Thanh Vũ lại xuất hiện ở khách sạn này? Anh ta vẫn luôn theo dõi tôi và Lê Minh Quang sao? “Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã nói rồi, đừng tới gần Lê Minh Quang Trần Thanh Vũ nắm lấy tay tôi, anh ta hét lên, âm thanh lạnh lùng đến đáng sợ.
Tôi như bị mất lý trí trước mặt anh ta, giáng cho anh ta một cái tát, lạnh lùng nói: “Tại sao tôi phải nghe lời anh? Tôi và anh chả liên quan gì đến nhau cả.” Tôi không muốn thấy anh ta ở đây, không muốn anh ta can thiệp vào chuyện của tôi. Rõ ràng là chúng tôi đã ly hôn, anh ta dựa vào đâu mà ngăn cấm tôi đi cùng ai? “Dựa vào cái gì? Chỉ bằng cái này.” Trần Thanh Vũ nâng cắm tôi lên, cúi đầu xuống nuốt tất cả những lời tôi muốn nói. Tôi trợn tròn hai mắt nhìn khuôn mặt phía trước, khốn kiếp Trần Thanh Vũ, anh ta có biết mình đang làm gì không? “Cút đi!” Tôi vừa giơ chân đá vào phía dưới của anh ta vừa hét lên.
Thế nhưng Trần Thanh Vũ đâu có yếu như vậy, anh ta đè lại tôi lên khung cửa, hôn khắp cơ thể một cách thô bạo, tôi hơi khó thở, một câu cũng không nói nên lời. “À… thật xin lỗi!” Cách đó không xa là một người phục vụ đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, anh ta thấy hai người chúng tôi đang dây dưa mập mờ nên giật mình xin lỗi rồi xoay người rời đi. Tôi không biết giấu mặt đi đâu, liền há to miệng cắn Trần Thanh Vũ. Ban đầu anh ta còn để cho tôi làm loạn, tôi lại càng cắn mạnh hơn. Mãi đến khi trong miệng toàn mùi máu, Trần Thanh Vũ mới chịu buông tôi ra.
Toàn thân anh ta toát ra khí lạnh khiến người khác run sợ, như loài quỷ đến từ địa ngục vậy. “Trần Thanh Vũ, anh thật quá đáng, anh có tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy?” Tôi lau vết máu trên miệng, khuôn mặt đầy giận dữ.
Trần Thanh Vũ chỉ nhếch môi cười nhẹ, đưa tay kéo tôi đến sát cửa phòng. Trong lúc tôi không kịp phòng bị, anh ta đã lấy được thẻ mở phòng, rồi đẩy tôi vào trong. “Trần Thanh Vũ, anh là tên khốn kiếp, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh không cần phải làm mấy chuyện này. Tôi đã nói lần này sẽ bỏ qua cho Nguyễn Mỹ, nhưng anh cứ làm vậy thì tôi không nể tình nữa đầu..” “Cô cho rằng tôi hôn cô là vì không muốn để cô tung chuyện này ra ngoài sao?” Âm thanh của Trần Thanh Vũ lạnh lùng thêm mấy phần, ánh mắt khô khốc nhìn tôi. “Chẳng lẽ không phải vậy sao? Nếu không anh đi theo tôi làm gì, bây giờ còn làm mấy chuyện này?” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ cười khẩy.
Khuôn mặt Trần Thanh Vũ vốn đã lạnh lắm rồi, nghe xong những lời này lại càng trở nên nguy hiểm vô cùng. Anh ta chậm rãi ép tôi vào góc tường. “Anh… anh muốn làm gì?” Tôi căng thẳng nhìn Trần Thanh Vũ, nuốt nước miếng để duy trì sự bình tĩnh. Trần Thanh Vũ nhìn tôi chằm chằm, đưa tay bóp cảm tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi muốn cô rời khỏi công ty anh ta, tới tập đoàn Trần Thăng của tôi làm việc”
Cái gì? Lời này của Trần Thanh Vũ thật sự khiến não của tôi ngừng hoạt động. “Tôi không thích cô làm việc ở công ty của Lê Minh Quang Thấy dáng vẻ ngơ ngác của tôi, Trần Thanh Vũ giải thích thêm.
Tôi tỉnh ngộ, nhìn vẻ mặt nghênh ngang của Trần Thanh Vũ, tôi cười khẩy: “Trần Thanh Vũ, anh có bị chập mạch không vậy?” Tôi muốn làm ở đâu thì có liên quan gì đến anh ta chứ? “Tôi sẽ trả lương gấp đôi cho cô.” Trần Thanh Vũ nghe tôi nói vậy, nhíu lông mày lại. “Không cần, tôi thích làm ở đây” Tôi dùng sức vừa đẩy cơ thể Trần Thanh Vũ vừa chỉ ra cửa, “Chắc sáng nay tổng giám đốc Trần quên uống thuốc rồi, anh có thể đi được rồi, cứ thong thả! Không tiễn!” Trần Thanh Vũ trầm mặc nhìn tôi, không rời đi mà ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ngồi vắt chân rất tao nhã: “Lúc ra ngoài tôi quên đem theo tiền, tạm thời nghỉ ở chỗ cô vậy.”
Tôi trợn mắt há mồm nhìn anh ta nói những lời vô liêm sỉ mà khuôn mặt vẫn rất nghiêm túc. Tôi nghiêm mặt nhìn Trần Thanh Vũ, hoài nghi biểu hiện này của anh ta là thật hay giả? Chắc chắn là giả. Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt thối tha của Trần Thanh Vũ lâu thêm một chút nào nữa. Tại sao đã ly hôn rồi mà anh ta vẫn cứ bám tôi như đĩa đói vậy? Chẳng lẽ đúng như câu nói kia, có không giữ mất rồi mới hối hận? Bọn đàn ông thật đáng khinh thường! “Chỗ tôi không còn phòng trống nữa!” Tôi lạnh lùng nói. “Tôi có thể ngủ trên ghế sofa cũng được.” Trần Thanh Vũ vừa nhìn tôi vừa sửa sang lại quần áo, thờ ơ nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!