Chương 607
Ngón tay Đinh Kiến Quốc đột nhiên run lên, anh nhẹ nhàng chạm vào tóc Đinh Cảnh Duy, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên mềm mại: “Không sai, mẹ thích Cảnh Duy nhất. Mẹ làm sao lại không muốn Cảnh Duy được? Cảnh Duy là đứa trẻ mà mẹ thích nhất.”
“Thật không?” Đinh Cảnh Duy nghe thấy, trong mắt có chút niềm vui. “Ừm, mẹ thích Cành Duy nhất” Đinh Kiến Quốc tiếp tục nói với một chút u sầu trong đáy mắt. “Mẹ nhất định sẽ quay lại tìm Cảnh Duy. Mẹ nói…mẹ sẽ không bỏ rơi Cảnh Duy… doi.” mẹ sẽ không nói “Cảnh Duy đứng đầu trong lớp. Sau khi mẹ về, chắc chắn sẽ rất vui”
Sau khi Đinh Cảnh Duy tự lầm bầm một mình, cậu bé nghiêng đầu dựa vào vòng tay của Đinh Kiến Quốc chim vào giác ngủ.
Nhìn Đinh Cảnh Duy đã ngủ say, trên mặt Đinh Kiến Quốc có một chút đau đớn. “Trần Thanh Thảo, con của chúng ta rất nhớ em, chẳng lẽ em đến con của chúng ta cũng không cần nữa sao?”
Màn đêm bên ngoài cửa sổ ngày càng dày, trong khi người đàn ông bên trong cô đơn buồn bã. “Bốp” Tiếng cốc nước vỡ đặc biệt rõ ràng và to.
Người phụ nữ ngồi xổm xuống đất, mò mẫm tìm vị trí của chiếc cốc, nhưng vô tình chạm phải mảnh vỡ và đứt ngón tay.
Người phụ nữ kêu lên một tiếng đau đớn rồi lập tức thu tay về. “Thanh Thảo.” Sau khi bật đèn, người đàn ông mặc thường phục màu trắng hoảng sợ bước vào.
Hoàng Mạnh Cường bị đánh thức khi nghe tin có một chiếc cốc bị vỡ trong phòng của Trần Thanh Thảo, anh ấy lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với Trấn Thanh Thảo không, khi bước vào, anh ấy thấy các ngón tay của Trần Thanh Thảo đang chảy máu,
Hoàng Mạnh Cường bị sốc, bước tới nằm lấy tay Trần Thanh Thảo, đưa ngón tay vào miệng anh.
Trần Thanh Thảo bối rối, sắc mặt tái nhợt nối: “Hoàng Mạnh Cường, em không sao.”
“Chẳng phải anh nói rồi sao, em muốn gì cứ nói trực tiếp với anh “Em…em chỉ không muốn làm phiền anh mà thôi. Trần Thanh Thảo nở một nụ cười gượng gạo, lác đầu với Hoàng Mạnh Cường.
Cô cho rằng những việc nhỏ này cô vẫn làm được, nhưng không ngờ lại làm vỡ cốc.
Hoàng Mạnh Cường thở dài, duỗi tay ra, nhẹ nhàng sở tóc Trần Thanh Thảo nói: “Làm sao anh có thể thấy em phiền phức được, chúng ta đã kết hôn rồi, anh hi vọng em có thể dựa vào anh, đừng từ chối anh.”
Trần Thanh Thảo cúi đầu, mái tóc dài che đi biểu cảm trên mặt.
Hoàng Mạnh Cường nói đúng, cô và Hoàng Mạnh Cường đã kết hôn, cô là vợ của Hoàng Mạnh Cường.
Hoàng Mạnh Cường luôn chăm sóc cho cô nên cô rất biết ơn Hoàng Mạnh Cường, nếu không có Hoàng Mạnh Cường thì cô đã chết từ lâu rồi.
Suy cho cùng, một người mù, nếu không có ai chăm sóc, sơ là sẽ chết thật. “Anh đã đưa em trở về Hà Nội theo ý muốn của em. Em có muốn gặp mấy người anh trai của mình không?” Hoàng Mạnh Cường ngồi xuống ôm Trần Thanh Thảo, vén tóc người có ra sau dấu và hỏi
Đôi mắt của Trấn Thanh Thảo cho đến nay vẫn chưa có cách nào để chữa lành.
Hoàng Mạnh Cường đã rất cố gắng để tìm ra cách chữa trị cho Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo rất nhớ Phan Huỳnh Bảo và Trấn Quân Phi, vì vậy Hoàng Mạnh Cường đã đưa Trần Thanh Thào trở lại Hà Nội.
Anh không sợ Trần Thanh Thảo gặp Đinh Kiến Quốc, vì Trần Thanh Thảo đã là vợ anh rồi nên anh không sợ gì cả. “Em muốn…gặp họ, anh giúp em…sắp xếp…em chỉ muốn nghe giọng nói của họ. Trần Thanh Thảo vốn định không gặp mấy người Trần Quân Phi trong suốt quãng đời còn lại, nhưng…cô rất nhớ họ, nhớ họ rất nhiều. “Được rồi, anh sẽ thu xếp, Thanh Thảo, chúng ta là vợ chồng, anh biết em chưa yêu anh, nhưng không sao cả, anh sẽ đợi em.” Hoàng Mạnh Cường nắm tay Trần Thanh Thảo, nói với Trần Thanh Thảo bằng một giọng cực kỷ xúc động.
Tâm trạng của Trần Thanh Thảo hơi phức tạp, cô muốn nói gì đó nhưng không nói lên lời. “Hoàng Mạnh Cường, cảm ơn anh em sẽ có gắng yêu anh.”
Hoàng Mạnh Cường có thể là điểm tựa vững chắc nhất của cô, không chỉ vì khuôn mặt của Hoàng Mạnh Cường giống Vũ Vĩnh Kỳ.
Hơn nữa từ sau khi Trần Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc ở bên nhau, họ đã trải qua một nỗi đau và sự bắt lực khó tả.
Cô không muốn đau khổ thế này, nếu có thể, cô thà rằng ngay từ đầu đã không quen biết hoặc yêu Đinh Kiến Quốc.
Đôi mắt Hoàng Mạnh Cường nhìn Trần Thanh Thào một cách âm trầm.
Anh sẽ đợi Trần Thanh Thào yêu anh, trên đời này không có người nào đối xử với Trần Thanh Thảo tốt hơn anh.
Đinh Kiến Quốc cũng đừng hòng đưa Trần Thanh Thảo đi
Hôm nay Đinh Cành Duy dậy rất sớm, yên lặng ngồi vào bàn và tự mình ăn sáng.
Thấy hôm nay Đinh Cảnh Duy dậy sớm như vậy, Hoàng Song Thư cười vò tóc Đình Cảnh Duy: “Hôm nay Cảnh Duy dậy sớm như vậy, thật hiểm thấy
Trước khi Đình Cảnh Duy phải đến trường Lê Châu Sa đều phải đến gọi dậy thì Đinh Cảnh Duy mới chịu dậy, hôm nay Đỉnh Cảnh Duy cư xử rất tốt. “Cảnh Duy phải ngoan ngoãn, bố nói, chỉ cần Cảnh Duy ngoan ngoãn, mẹ sẽ bằng lòng về nhà. Đinh Cảnh Duy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của mình lên nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư liếc nhau, đáy mặt có chút phức tạp.
Đinh Kiến Quốc xuống lầu và nhìn thấy Đinh Cảnh Duy đang ăn cơm một mình, thấy cậu bé hiểu chuyện như vậy, khuôn mặt Đinh Kiến Quốc trở nên dịu dàng.
Anh bước tới, ôm lấy cơ thể Đinh Cảnh Duy và hôn lên má Đinh Cảnh Duy. “Bố, nước miếng dính lên mặt con rồi.”
Đinh Cảnh Duy chu miệng, lau nước miếng trên là mặt một cách trẻ con và dễ thương.
Đinh Kiến Quốc dụi cắm vào mặt Đinh Cảnh Duy học và nói: “Hôm nay Cảnh Duy rất ngoan”
“Đợi lát nữa bố đưa Cảnh Duy đến trường, được không?”
“Vâng.” Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đứng ở một bên, nhìn tình cảm giữa hai cha con của Đỉnh Kiên – Quốc và Đình Cảnh Duy, trên mặt cả hai đều lộ ra vẻ dịu dàng.
Sau khi ăn sáng xong, Đinh Kiến Quốc đưa Đinh Cảnh Duy đến trường.
Đưa Đỉnh Cảnh Duy đến trường, Đinh Kiến Quốc trả lời một cuộc điện thoại của công ty rồi vội vàng rời di.
Đinh Cảnh Duy không vào trường mà bỏ đi một mình.
Cậu bé sẽ đi tìm mẹ, mẹ sẽ không nói dối cậu bé, mẹ đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu bé.
Đinh Cảnh Duy lang thang trên phố một mình, một mình lên xe buýt, nhìn ra bên ngoài, như thể đang tìm kiếm bóng dáng của Trần Thanh Thảo.
Cậu bé đi rất nhiều xe buýt, thậm chí không biết mình đã đi đâu.
Trước khi kịp nhận ra, Đinh Cảnh Duy đến khu biệt thu.
Sau khi đến nhà ga, Đinh Cảnh Duy xuống xe nhìn quanh khu biệt thự, đôi mắt to xinh đẹp của Đinh Cảnh Duy hiện lên vẻ sửng sở, không biết nơi này là nơi nào, chỉ có một mình cậu bé ở trong khu biệt thự. Cậu bé đi xung quanh cho đến khi nhìn thấy bóng của Trần Thanh Thảo. “Mẹ” Đinh Cảnh Duy kêu lên và lao về phía Trần Thanh Thảo, người đang chăm sóc hoa và cây cối trong vườn.
Giọng nói quen thuộc và dịu dàng đã kích thích trái tim của Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo không thể nhìn thấy Đinh Cảnh Duy, nhưng có thể nghe thấy giọng nói của Đinh Cảnh Duy.
Đinh Cảnh Duy…là Cảnh Duy?
Làm sao thằng bé có thể ở đây?
Trần Thanh Thảo không thể cử động tay vì quá phấn khích.
Đinh Cảnh Duy nắm lấy tay Trần Thanh Thảo và nói: “Mẹ…mẹ đã hứa với Cảnh Duy rằng mẹ sẽ không bỏ rơi Cảnh Duy. Cảnh Duy rất ngoan. Cành Duy đứng đầu trong lớp. Tại sao mẹ vẫn không về nhà?”
Trần Thanh Thảo thậm chí không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng.
Cô muốn ôm lấy cơ thể của Đinh Cảnh Duy, nhưng bây giờ cô không thể làm thế “Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy? Có phải mẹ không cần Cảnh Duy nữa không?”
“Ban nhỏ, tôi không phải là mẹ của cháu Trần Thanh Thảo tàn nhẫn kéo tay Đinh Cảnh Duy ra, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nói với Đình Cảnh Duy.
Đỉnh Cành Duy mở đôi mắt to trống rỗng, như thế câu bé không hiểu những gì Trần Thanh Thảo nói. “Mẹ. mẹ nói gì vậy? Mẹ là mẹ của con.
Tim của Trần Thanh Thảo như bị dao cắt, cô muốn ôm Đinh Cảnh Duy, cô muốn nói với Đinh Cảnh Duy, cô cũng nhớ Đình Cảnh Duy rất nhiều.
Tuy nhiên, cô không thể làm như thế này…bởi vì cô không muốn Đinh Cảnh Duy biết bây giờ cô trông như thế nào. “Tôi không phải là mẹ của cháu. Cháu nên về nhà sớm đi, nếu không mẹ cháu sẽ buồn đấy.”
“Có phải Cảnh Duy không nghe lời, vậy nên me không cần Cảnh Duy nữa không?” Đôi mắt Đinh Cảnh Duy đỏ hoe, giọng nói như nghẹn lại.
Trái tim của Trần Thanh Thảo như bị thứ gì đó đâm xuyên qua, cơn đau vô cùng dữ dội.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, quay đầu lóng ngóng bước ra khỏi vườn. “Cháu tốt nhất nên về nhà đi, tôi không phải mẹ cháu “Mẹ không cần Cảnh Duy nữa, đúng không?” Đinh Cảnh Duy năm chặt hai tay, nhìn bóng lừng Trần Thanh Thảo rời đi, hai mắt đỏ bừng.
Trần Thanh Thảo bối rối và buồn bã đến mức không nghe thấy lời thì thẩm của Đinh Cảnh Duy.
Lúc này cô chỉ muốn quay vào trong, không muốn nghe thấy giọng nói của Đinh Cảnh Duy nữa.
Trần Thanh Thảo rất sợ hãi, sợ không kìm được mà bước tới ôm lấy cơ thể Đinh Cảnh Duy.
Trần Thanh Thảo không biết, Đinh Cảnh Duy đã đứng trong vườn hoa nơi Trần Thanh Thảo vừa đến, cổ chấp đứng bên cạnh những bông hoa, không chịu rời di.
Cậu bé muốn đợi Trần Thanh Thảo ở đây, cậu bé tin rằng mẹ sẽ không bỏ rơi cậu bé.
Sau khi mẹ hết giận, mẹ sẽ trở về với cậu. “Không thấy Cảnh Duy sao?” Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư nhìn nhau đầy hoài nghi, không ai ngờ lại nghe được tin này. “Vâng, tôi đã hỏi những người ở trường, nhưng đều không tìm được cậu chủ Cành Duy” Người quản gia nói với vẻ lo lắng,
Hôm nay ông đến đón Đỉnh Cành Duy, người ở trường nói rằng Đình Cảnh Duy không có ở trường.
Nghe được tin này, quản gia thực sự rất sắc.
Người đưa Đinh Cảnh Duy đến trường hôm nay là Đinh Kiến Quốc, làm sao Đinh Cảnh Duy lại không có mặt ở trường.
Kết quả xác nhận rằng sau khi Đinh Kiến Quốc đưa cậu bé đến trường, Đinh Cảnh Duy đã bỏ đi một mình, đến giờ vẫn chưa tìm thấy. “Cành Duy đã đi đâu? Sao thằng bé có thể mất tích như thế này?” Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa với vẻ mặt lo lắng, Lê Châu Sa cũng rất lo lắng cho sự an toàn của Đinh Cảnh Duy.
Trần Thanh Thảo không còn ở đây, nếu có chuyện gì xảy ra với Đinh Cảnh Duy, Đinh Kiến Quốc e rằng sẽ không chịu nổi nữa.
Đinh Kiến Quốc trở lại vào lúc này, mọi người cầm thấy rất sợ hãi.
Khi Đinh Kiến Quốc bước vào phòng khách, anh nhận thấy không khí trong phòng khách hôm nay có phần khác lạ.
Anh nghi ngờ liếc nhìn toàn bộ phòng khách, sau đó nhìn về phía quản gia: “Cảnh Duy ở trên lầu sao?”
Đinh Kiến Quốc vẫn luôn sống ở nhà họ Trần, chắc là vì trong lòng có suy nghĩ, mong rằng Trần Thanh Thảo có thể sớm trở lại nhà họ Trần, để khi Trấn Thành Thảo về nhà họ Trần, có thể lập tức nhìn thấy anh.
Quân gia hoảng sợ, cúi đầu nhìn ngón chân, không dám nói lời nào, Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư cũng nhìn nhau không dám nói.
Nếu như biết Đinh Cảnh Duy đã biến mất khỏi trường học, anh sẽ rất tức giận, lúc này không nói chuyện là lựa chọn tốt nhất. “Sao vậy? Cảnh Duy không ở trên lầu sao?” Đinh Kiến Quốc nhạy cảm cảm nhận được những thay đổi cảm xúc kỳ lạ giữa Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư, đôi mắt anh tối sầm lại, hỏi Lê Châu Sa và Hoàng Song Thu.
Sau khi Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư nhìn nhau, họ nhếch miệng nói: “Không…Cảnh Duy ở trên lầu… “Mẹ, em họ của con còn chưa về sao?”
Ai biết, trước khi Lê Châu Sa nói xong, Lê Long đã từ trên lầu chạy xuống, nhìn Lê Châu Sa với vẻ mặt đáng thương. khỏe mắt Lê Châu Sa co giật, cô kéo Phan Lê Long, ngước nhìn Đinh Kiến Quốc có chút lo lắng, “Cảnh Duy vẫn chưa về sao? Tháng bé đi đầu Khuôn mặt tuấn tủ của Đinh Kiến Quốc căng thẳng, ánh mắt nhàn nhạt lạnh lùng nhìn Lê Châu Sa và Hoàng Song THƯ
Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư, Hoàng Sang Thư phải đứng dậy và chậm rãi nói với Đinh Kiến Quốc: “Kiến Quốc, bình tĩnh nghe chị nói trước đã
Đinh Kiến Quốc giễu cợt nhìn Hoàng Song Thư, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Bình tĩnh? Em làm sao bình tĩnh bây giờ? Chị dâu, chị đang giấu em chuyện gì vậy? Có phải thằng bé đã xảy ra chuyện gì không?”
Đôi mắt của anh tràn đẩy mũi nhọn nhìn Lê Châu Sa, ánh mắt sắc bén khiến trái tim của Lê Châu Sa run lên.
Lê Châu Sa liếc nhìn Đinh Kiến Quốc, lắp bắp: “Kiến Quốc. Kể từ khi em thả Cảnh Duy ở trường, thắng bé đã biến mất rồi. Chị đã đề Huỳnh Bảo dẫn người đi tìm nó. Đừng lo, chúng ta chắc chắn sẽ tìm thấy Cảnh Duy.”
Khi Đinh Kiến Quốc nghe thấy thế, đồng từ của anh co rút lại
Không nói một lời, anh xoay người rời khỏi biệt “Kiến Quốc Nhìn thấy Đinh Kiến Quốc quay thu người rời đi, Lê Châu Sa lo lắng đứng dậy, Hoàng Song Thư năm lấy tay Lê Châu Sa và lạc dầu.
Lúc này, tốt nhất là để cho Đinh Kiến Quốc tự mình bình tĩnh lại. “Mẹ có chuyện gì vậy?” Phan Lê Long không biết Lê Châu Sa đang nghĩ gì, cậu bé nắm lấy tay Lê Châu Sa và lắc nhẹ cánh tay của Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa ngồi xổm xuống, sở tóc của Phan Lê Long, giữa lông mày và mắt cô hiện lên một tia lo lắng, nói: “Không sao đâu, Lê Long nghỉ ngơi sớm đi, biết không?”
“Nhưng mà Lê Long muốn chơi trò chơi với em họ. Gần đây tâm trạng của em họ không tốt nên Lê Long muốn chơi với em ấy”
Lời nói của Phan Lê Long khiến tâm trạng của Lê Châu Sa trở nên phức tạp hơn.
Đinh Cảnh Duy không biết tại sao lại đột nhiên biến mất, Lê Châu Sa bây giờ chỉ có thể cầu nguyện rằng Phan Lê Long sẽ không xảy ra chuyện gì. “Mạnh Cường Cảnh Duy sao rồi.” Trần Thanh Thào chạm vào Đinh Cảnh Duy trên giường với vẻ mặt buon ba.
Sau khi Hoàng Mạnh Cường quay lại, anh thấy Đinh Cảnh Duy đã ngất đi trong vườn hoa, lúc đó Trấn Thanh Thảo không hề hay biết
Hoàng Mạnh Cường vốn muốn ném Đinh Cảnh Duy bên cạnh thùng rác bên ngoài, rốt cuộc đứa trẻ này thuộc về Đinh Kiến Quốc và Trần Thanh Thảo
Tuy nhiên, nhìn về mặt non nớt của đứa trẻ và nghĩ đến cảnh Đinh Cảnh Duy gọi mình là chủ Hoàng Mạnh Cường lúc trước, Hoàng Mạnh Cường cảm thấy mềm lòng.
Cuối cùng, anh đưa Đinh Cảnh Duy về biệt thự và nhờ bác sĩ khám cho cậu bé.
Sau khi Trần Thanh Thảo biết Đinh Cảnh Duy bị sốt, cô rất lo lắng.
Nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Trần Thanh Thảo, trong lòng Hoàng Mạnh Cường mơ hồ không thoải mái.
Anh ấy đưa tay ra, nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, nói với đôi mắt sâu thăm: “Đừng lo lắng, Cành Duy không sao đâu. “Thật không?” Trần Thanh Thảo nhìn Hoàng Mạnh Cường với đôi mắt trống rỗng.
Nếu người khác nhìn thấy đôi mắt đen lấy của Trần Thanh Thảo, họ chắc chắn sẽ cảm thấy kinh hãi, nhưng Hoàng Mạnh Cường thì không. Trong lòng Hoàng Mạnh Cường, không ai ở đây xinh đẹp và ưa nhìn hơn Trần Thanh Thảo, “Anh sẽ nói dối em sao? Tin anh đi, Cảnh Duy vẫn “Không sao không sao đâu.
Trần Thanh Thảo chạm vào khuôn mặt của Đinh Cảnh Duy, cảm thấy làn da hơi nóng trên khuôn mặt của đứa trẻ, Trần Thanh Thảo muốn khóc, nhưng không thể khóc. “Mạnh Cường.. em là một người mẹ rất thất bại… phải không?”
“Không, em là một người mẹ tuyệt vời, em không thất bại chút nào “Thằng bé đột nhiên chạy tới gọi mẹ, em không biết làm thế nào mà thằng bé lại đến đây một mình. Em muốn ôm thắng vẻ và nói với nó rằng mẹ không bỏ rơi nó, nhưng em không thể “
“Sao em lại để Cảnh Duy thấy em như thế này chứ? Cảnh Duy chắc chắn sẽ sợ hãi.” Trần Thanh Thảo lấy tay che mắt, vẻ mặt suy sụp nói.
Cô không thể nhìn thấy dáng vẻ của cô, nhưng cô biết rằng ánh mắt của cô rất đáng sợ.
Khi Lý Mộc Hoa phá hủy đôi mắt của cô, mắt cô đã không thể nhìn được nữa,
Cô không muốn Đỉnh Cành Duy sở
Nghĩ đến việc Định Cảnh Duy nói chuyện với chính mình bằng một giọng sợ hãi hoặc thậm chí là kinh hãi, tinh thần Trần Thanh Thảo như thể sụp đổ. “Cậu chủ, người của Đinh Kiến Quốc đến tìm Đinh Cảnh Duy. Người của Hoàng Mạnh Cường bước vào, sau khi nhìn Trần Thanh Thảo, họ đến gần nói với Hoàng Mạnh Cường.
Hoàng Mạnh Cường sau khi nghe xong, trong mắt phát ra ánh sáng mờ mịt. “Tôi biết rồi, anh xuống trước đi.”
“Có phải… Đinh Kiến Quốc… đến đây không?” Trần Thanh Thảo đã nghe thấy những gì Hoàng Mạnh Cường và người của anh ấy nói.
Cô cúi đầu, nói với giọng nhẹ bẫng.
Ba từ Đinh Kiến Quốc vẫn khơi dậy một làn sóng mở nhạt trong trái tim Trần Thanh Thảo.
Cô ép bản thân không nghĩ tới điều đó, nhưng mà khi cô nghe thấy ba chữ Đinh Kiến Quốc, trong lòng có bằng sôi trào. “Em muốn gặp Đinh Kiến Quốc sao?” Hoàng Mạnh Cường nhìn thấy phản ứng của Trần Thanh Thào, ánh mắt anh ấy bổng sắc bén.
Trái tim của Trần Thanh Thảo như bị thứ gì đó dâm xuyên qua
Cô sợ hải lắc đầu, cắn môi nói: “Anh giao Cảnh Duy cho Đinh Kiến Quốc đi, không thấy Cảnh Duy, Đinh Kiến Quốc có lẽ rất lo lắng.”
“Được.” Hoàng Mạnh Cường nhìn Trần Thanh Thảo, ôm Đinh Cảnh Duy trên giường.
Khi Hoàng Mạnh Cường ôm Đinh Cảnh Duy, Trần Thanh Thảo hoảng sợ nằm lấy cánh tay Hoàng Mạnh Cường. “Hoàng Mạnh Cường, để em…ôm thằng bé.
Hoàng Mạnh Cường cau mày, nhìn Trần Thanh Thảo, giữa lông mày anh hiện lên chút âm u.
Sau khi Trần Thanh Thảo dán mặt cô vào mặt Đinh Cảnh Duy, cô mới để Hoàng Mạnh Cường đưa Đinh Cảnh Duy đi.
Cô rất muốn nhìn Đinh Cảnh Duy…đã bao lâu rồi cô không gặp Đinh Cảnh Duy?
Đỉnh Cảnh Duy bây giờ chắc đã cao hơn rồi phải không? không biết có giống Đinh Kiến Quốc không nhi?
Đinh Kiến Quốc. em phải làm gì đây? Em cử tự nhà không được nghĩ đến anh, nhưng vẫn không thể kiềm lòng mà nghĩ đến anh.
Em như một con ngốc vậy.
Trần Thanh Thảo nằm trên chiếc giường nơi Đinh Cảnh Duy vừa ngủ, thu mình lại thành một quả bóng, vẻ mặt cô đơn thậm chỉ là bất lực.
Đinh Kiến Quốc nheo mắt nhìn Hoàng Mạnh Cường đang ôm Đinh Cảnh Duy đi tới.
Kể từ sau cái chết của Trần Thanh Thảo, anh đã không gặp Hoàng Mạnh Cường trong ba năm, không ngờ lại có thể gặp lại ở nơi này.
Sau khi Hoàng Mạnh Cường nhận thấy ánh mắt của Đinh Kiến Quốc, anh ấy mới trao Đinh Cảnh Duy trong vòng tay của mình cho Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc ôm chặt Cành Duy trong tay, trong mắt hiện lên sự âm u nhàn nhạt: “Hoàng Mạnh Cường, tại sao cậu lại ở đây?”
“Cành Duy đã và vào xe tôi, vì vậy tôi đã mang Cảnh Duy về nhà. Tôi vốn là muốn đưa Cảnh Duy trở về, nhưng bây giờ cậu đã ở đây, tôi sẽ trả Cảnh Duy cho cậu. Hoàng Mạnh Cường nói, khiến lông mày Đinh Kiến Quốc lộ ra sự nguy hiểm.
Anh cúi đầu, nhìn Đình Cảnh Duy trong tay, nhẹ nhàng hôn lên trán Đinh Cảnh Duy nói: “Lần này, cảm ơn cầu “Không, Đinh Cảnh Duy bị sốt cao. Tôi đã nhờ bác sĩ khám cho thằng bé rồi. Cậu có thể đưa thắng bé về
Sau khi Hoàng Mạnh Cường bỏ lại câu nói này, anh ấy liền rời khỏi đây.
Nhìn bóng lưng của Hoàng Mạnh Cường, đôi mắt của Đinh Kiến Quốc càng lúc càng tối. không hiểu sao anh luôn cảm thấy Hoàng Mạnh Cường đã thay đổi.
Hoàng Mạnh Cường đã thay đổi, làm sao mà anh không cảm nhận được chứ?
Đinh Kiến Quốc mạnh mẽ ôm Đinh Cảnh Duy trong tay và nhấc chân rời khỏi đây.
Sau khi Đinh Kiến Quốc rời đi, bước chân của Hoàng Mạnh Cường hơi khựng lại, quay đầu lại nhìn thấy bóng lưng Đinh Kiến Quốc, mỗi chậm rãi nhếch lên.
Đinh Kiến Quốc, cậu sẽ không biết cậu đã đánh mất cái gì đâu?
Khi Đỉnh Cảnh Duy tỉnh dậy, nghĩ rằng mình vẫn còn ở biệt thự của Hoàng Mạnh Cường, cậu bé đã gọi me.
Đinh Kiến Quốc đang ở phòng khách bên ngoài. anh nghe thấy Đinh Cảnh Duy gọi me, Đinh Kiến Quốc lập tức bước vào. Sau khi nhìn thấy Đinh Cảnh Duy mở to đôi mắt đẹp, Đinh Kiến Quốc bước tới và ôm Đinh Cảnh Duy trong vòng tay của mình. “Cảnh Duy, con thấy thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không? Nói cho bố biết đi
Đinh Cảnh Duy mở to đôi mắt đẹp, nhìn Đinh Kiến Quốc, sau đó kéo quần áo của Đinh Kiến Quốc cầu xin: “Bố Cảnh Duy muốn mẹ, bố dẫn Cảnh Duy đi tìm mẹ được không?”
Khi Đinh Kiến Quốc nghe thấy thế, tim anh bỗng nhỏi đau. “Cảnh Duy ngoan, mẹ sẽ quay về. “Cảnh Duy… đã nhìn thấy mẹ rồi.” Đỉnh Cành Duy thấy Đinh Kiến Quốc không tin mình, không khỏi năm lấy cánh tay Đình Kiến Quốc mà nói.
Đinh Kiến Quốc nghe vậy thì cau mày nói: “Cảnh Duy thấy mẹ ở đâu vậy?”
“Ở đó, là mẹ… nhưng, mẹ không để ý đến Cảnh Duy. Cảnh Duy liên tục gọi mẹ, nhưng mẹ nói không phải, đó rõ ràng là mẹ, là mẹ…
Đinh Cảnh Duy nói có chút không rõ ràng, nhưng
Đinh Kiến Quốc nghe rồi. Anh nắm chặt tay, gương mặt tuấn tú của anh sớm xuống.
Có phải là Hoàng Mạnh Cường không?
Đúng như dự đoán, Trần Thanh Thảo vẫn còn sống, và người giấu Trần Thanh Thảo là Hoàng Mạnh Cường.
Đinh Kiến Quốc đứng dậy khỏi giường của Đinh Cảnh Duy, lập tức rời khỏi đây.
Nhìn thấy Đinh Kiến Quốc rời đi, trong mắt Đinh Cảnh Duy hiện lên một tia kinh ngạc, cắn môi, đuổi theo Đinh Kiến Quốc. “Bố… Cảnh Duy cũng sẽ đi với bố. “Cảnh Duy ngoan ngoãn đợi bố ở nhà, bố đưa mẹ
Đinh Kiến Quốc quỳ xuống và chạm vào đầu Đinh ve.
Cảnh Duy.
Đinh Cảnh Duy chớp chớp mắt, lắc đầu nói: “Không sai, Cảnh Duy cũng sẽ cùng mẹ, bố và Cảnh Duy sẽ cùng mẹ đi, được không?”
Đinh Kiến Quốc bất lực nhìn Đinh Cảnh Duy, cuối cùng cũng bất đắc dĩ đưa Đinh Cảnh Duy rời khỏi biết thu.
Đình Cảnh Duy sẽ không nói dối. Vì Đinh Cảnh Duy nhìn thấy Trấn Thanh Thảo, có nghĩa là Trấn Thanh Thảo đang ở biệt thự của Hoàng Mạnh Cường.
Vừa nghĩ đến việc Trấn Thanh Thảo và Hoàng Mạnh Cường ở bên nhau, Đinh Kiến Quốc đã không kiềm chế được cảm xúc. “Kiến Quốc, em định đưa Cảnh Duy đi đâu vậy? Cảnh Duy không phải vừa mới về sao?” Lê Châu Sa đang nấu súp cho Đinh Cảnh Duy trong bếp, bối rối hỏi khi thấy Đinh Kiến Quốc ôm Đinh Cảnh Duy xuống lầu như thể đang đi ra ngoài.
Có một số việc em cần hỏi Hoàng Mạnh Cường.”
Đinh Kiến Quốc để lại những lời này và đưa Đinh Cảnh Duy đi.
Khi Lê Châu Sa nghe những lời của Đinh Kiến Quốc, cô ấy bối rối và chỉ có thể lắc đầu.
Đinh Kiến Quốc quay lại chỗ ở của Hoàng Mạnh Cường với tốc độ nhanh nhất, khi đi ngang qua, anh trực tiếp gõ cửa, không cho Hoàng Mạnh Cường một chút thời gian thở.
Hoàng Mạnh Cường không ngờ Đinh Kiến Quốc lại di chuyển nhanh như vậy, anh cũng lo lắng Đinh Cảnh Duy sẽ nói gì đó với Đinh Kiến Quốc, anh định rời khỏi đây cùng Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc đã đưa Đinh Cảnh Duy tới cửa rồi. “Đinh Kiến Quốc, cậu còn chuyện gì nữa?”
Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Đinh Kiến Quốc luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, Hoàng Mạnh Cường nói
Đinh Kiến Quốc không để ý tới Hoàng Mạnh Cường, ánh mắt thấm sâu nói: “Tôi muốn tìm Trần Thanh Thảo. Cậu chỉ cần nói cho tôi biết Trần Thanh Thảo ở đâu.”