Chương 609
Đã một tuần nay Đinh Kiến Quốc không trở lại nhà họ Trần, Phan Huỳnh Bảo thậm chí còn cử người đi tìm tung tích của Đinh Kiến Quốc, nhưng không tìm thấy gì.
Trần Thanh Thảo được mấy người Phan Huỳnh Bảo đón biệt thự. Còn về mắt của Trần Thanh Thảo, Phan Huỳnh Bảo đã gọi điện nhờ chuyên gia tư vấn, kết quả cuối cùng là đôi mắt của Trần Thanh Thảo có thể chữa được, nhưng rất phiền phức.
Trần Thanh Thảo khi nghe thấy đôi mắt của mình vẫn còn có thể chữa, trên mặt hiện lên một tia sáng, nhưng khi nghe bác sĩ nói xác suất không cao, sắc mặt của cô trầm xuống.
“Không cần biết xác suất thành công là bao nhiêu, chỉ cần có cơ hội, chúng tôi cũng sẽ thử. Ông nói xem, cần những dược liệu nào.”
Phan Huỳnh Bảo về mặt sầm xuống, đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm vị bác sĩ đang nói chuyện với ánh mắt lạnh lùng.
Bác sĩ liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo và giải thích: “Nó là như thế này. Nhân cầu của cô ấy bị tổn thương, nhưng không có vấn đề gì với thần kinh mắt. Nếu muốn cô ấy nhìn thấy ánh sáng trở lại, cần phải thay một đôi mắt. Loại phẫu thuật này rất rủi ro. Hiện tại, bác sĩ duy nhất có thể thực hiện ca phẫu thuật này là Pleko, một bác sĩ người Đức “Mời ông ấy đến Hà Nội đi” Trần Quân Phi nghe thấy thế, lập tức sai người của mình mới Pleko về Hà Nội.
Các bác sĩ nhìn nhau.
Với địa vị của nhà họ Phan và nhà họ Trần, mời Pleko đến Hà Nội không thành vấn đề, mà mấu chốt nằm ở nhãn cầu. “Có thể mất nhiều thời gian để tìm được một nhãn cầu phù hợp. “Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải lấy được
Phan Huỳnh Bảo cúi mặt, lạnh lùng nói.
Để cứu chữa Trần Thanh Thào, anh có thể hy sinh bất cứ thứ gì, bất cứ giá nào cũng phải chữa được mặt cô.
Trần Thanh Thảo là công chúa nhỏ của nhà họ Trần, việc Trần Thanh Thảo gặp phải những sự cổ này khiển Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo bị sắc. Hoàng Mạnh Cường luôn sống với Trần Thanh Thảo tại nhà họ Trần, dù gì thì Trấn Thanh Thảo và Hoàng Mạnh Cường đã kết hôn, mấy người Lê Châu Sa cũng không thể nói gì.
Hoàng Mạnh Cường đối xử với Trấn Thanh Thảo rất tốt và rất chu đáo, điều này khiến tâm trạng người nhà họ Trần cảm thấy phức tạp.
Nhãn cầu đã được kiểm tra trong hơn một tháng, một người đã được ghép thành công, khi bác sĩ nói với Phan Huỳnh Bảo về điều này, mọi người đều rất vui mừng.
Trần Thanh Thảo cũng rất vui, vì cô sắp có thể nhìn lại được rồi.
Tiếp theo là giai đoạn điều trị của Trần Thanh Thảo, trước khi thay mắt, Trần Thanh Thảo vẫn cần điều trị một thời gian.
Đinh Kiến Quốc không bao giờ xuất hiện trước mặt Trần Thanh Thảo nữa.
Đinh Cảnh Duy dường như rất nhớ Đinh Kiến Quốc, cậu bé ngồi trên ngực Trần Thanh Thảo, ngà đầu vào vòng tay của Trần Thanh Thảo và hỏi: “Mẹ, bố đầu rồi
Trấn Thành Thào nghe xong, tay cầm đũa không khỏi hơi không lại. Khi Hoàng Mạnh Cường đang ngồi canh Trấn Thanh Thảo thấy có không bình thường thì cầm lấy đôi đùa trong tay Trần Thanh Thảo một cách tự nhiên.
Anh ấy lấy tay bóp nhẹ lên má Đinh Cảnh Duy cười tủm tim nói: “Cành Duy có nhớ bố không?”
Đinh Cảnh Duy chớp mắt, nghiêm túc nhìn Hoàng Mạnh Cường. “Bố đã nhiều ngày không về nhà, Cảnh Duy rất nhớ bố.”
Trong mắt Hoàng Mạnh Cường hơi u ám, vừa định nói chuyện thì Lê Châu Sa đã bước vào.
Cô ấy liếc nhìn Hoàng Mạnh Cường, sau đó đến gần Trần Thanh Thảo và nói vào tại Trần Thanh Thảo: “Gạo Tẻ, Đinh Kiến Quốc đã trở lại. Cậu ấy muốn gặp em.”
Đinh Kiến Quốc đã mất tích nhiều ngày như vậy, không ai biết Đinh Kiến Quốc đã đi đâu.
Mọi người đều nghĩ rằng có lẽ Đinh Kiến Quốc không thể chấp nhận việc Trần Thanh Thảo và Hoàng Mạnh Cường ở bên nhau nên đã bỏ đi.
Hoàng Mạnh Cường cũng nghe thấy Lê Châu Sa nói, anh ấy ghé đầu vào, muốn nghe rõ hơn.
Trần Thanh Thảo khẽ nhếch lông mày, cô không trả lời nhưng Đình Cảnh Duy đã nghe thấy, cậu bé bắt tay Trần Thanh Thảo và nói với cô: “Mẹ. Bố về rồi. Con đi gặp bồ nhé, có được không?”
Trần Thanh Thảo lắng nghe giọng nói của Đinh Cảnh Duy đẩy khẩn cầu, cô biết rằng Đinh Cảnh Duy muốn cô làm hòa với Đinh Kiến Quốc. “Được rồi, mẹ sẽ đi gặp bố con.” Trần Thanh Thảo đồng ý. Đinh Cảnh Duy rất vui, thậm chí còn ngoan ngoãn rời khỏi người cô.
Lê Châu Sa đỡ Trần Thanh Thảo rời đi, Hoàng Mạnh Cường không nói gì, vẫn yên lặng ăn.
Đinh Kiến Quốc đang ngồi trong phòng ngủ của Trần Thanh Thảo, trên mặt anh có vài vết thương, trên cánh tay đẩy vết bầm. Nhìn có vẻ anh đã đến sản đầu quyền anh để trút giận.
Trần Thanh Thảo không thể nhìn thấy, vì vậy cô không biết rằng trên người Đinh Kiến Quốc có vết thương.
Khi Lê Châu Sa dẫn Trần Thanh Thảo đến, Đinh Kiến Quốc đã rất xúc động.
Anh đứng dậy và đi về phía Trần Thanh Thảo, anh đến gần khiến tâm trạng Trần Thanh Thảo rung động. Cô rất nhạy cảm, có thể cảm nhận được Đình Kiến Quốc đang đến gần. “Trấn Thanh Thảo, anh sẽ thay đổi” Đinh Kiến Quốc đưa tay ra, đôi tay bị thương gần như run rẩy áp vào má Trần Thanh Thảo.
Mũi Trần Thanh Thảo bị kích thích bởi mùi máu tanh trên người anh.
Lông mi của cô run lên một chút, cô bất động, để cho Đinh Kiến Quốc chạm vào cô cho đến khi Đinh Kiến Quốc ôm cô vào lòng, Trần Thanh Thảo nghe thấy tiếng thở của Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc nói: “Trần Thanh Thảo, anh yêu em rất nhiều. Nếu anh sai điều gì thì anh sẽ sửa. Em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Tay Trần Thanh Thảo vô thức véo vào lòng bàn tay.
Đinh Kiến Quốc tiếp tục: “Anh sẽ thay đổi. Nếu em thích Vũ Vĩnh Kỳ, anh sẽ trở thành giống như anh ta. Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Vì anh mà em không còn nhìn thấy nữa, em có đồng ý cho anh cơ hội không?”
Anh nói một cách thận trọng, trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu và cô đơn, thậm chỉ có một chút đau đớn.
Những gì Đình Kiến Quốc nói đã kích thích trái tim của Trần Thanh Thảo, thậm chí cô muốn nói với Đinh Kiến Quốc rằng cô đồng ý.
Nhưng vừa nghĩ đến Hoàng Mạnh Cường, Trấn
Thanh Thảo không thể nói gì.
Cô không muốn làm Hoàng Mạnh Cường thất vọng, cô nợ Hoàng Mạnh Cường. “Tôi xin lỗi, tôi và Hoàng Mạnh Cường đã kết hôn rồi, Đinh Kiến Quốc, anh nên biết điều này.”
“Vậy nên em không muốn… ở bên anh đúng không?” Đinh Kiến Quốc nhưởng mi nhìn Trần Thanh Thảo với giọng nói khàn khàn.
Trần Thanh Thảo giả vờ bình tĩnh, như thể cô không nghe thấy sự buồn bã và đau đớn trong lời nói của anh, ép bản thân bình tĩnh lại. “Đúng vậy, chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi, từ khi anh không tin tôi đến lúc anh hại tôi trở nên thế này, nếu không có anh, làm sao tôi có thể mù mắt được? Tôi hận anh, Đinh Kiến Quốc
Trần Thanh Thảo…nói cô hận anh?
Trần Thanh Thảo…
Toàn bộ sức lực trên cơ thể Đinh Kiến Quốc đường như lập tức mất hết.
Anh chà rai du vào tường, một đôi mắt xám có chấp nhìn Trần Thanh Thảo. “Gao Tề” Lê Châu Sa đứng ở một bên, nhìn hai người Trấn Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu,
Nhìn thấy Đinh Kiến Quốc như vậy, cô ấy cảm thấy hơi khó chịu, lần trước. Đinh Kiến Quốc làm sai cũng là do Lý Mộc Hoa bày mưu tính kế, bây giờ nhìn thấy Đinh Kiến Quốc như vậy, tâm trạng của cô ấy rất phức tap.
Trần Thanh Thảo quay đầu lại, đưa tay ra dò xét con đường phía trước. “Chị ba, em không muốn nhìn thấy Đinh Kiến Quốc. Chỉ cần nhìn thấy Đinh Kiến Quốc, mắt em lại đau nhói.” Trần Thanh Thảo kiềm chế hết mức có thể cảm xúc của mình, khàn giọng nói.
Lê Châu Sa đưa tay ra đỡ lấy cánh tay của Trần Thanh Thảo, trầm giọng nói: “Được rồi, tôi đưa em ra khỏi đây.”
Trần Thanh Thảo khẳng định rằng cô không muốn gặp Đinh Kiến Quốc, Lê Châu Sa không còn cách nào khác ngoài việc rời đi cùng Trần Thanh Thảo.
Căn phòng tràn ngập hơi thở của Trần Thanh Tháo, những mùi đó quyền rũ đến nói Đình Kiển Quốc ôm lấy cơ thể gần như mê đắm Anh ngã xuống sàn, khóc như một đứa trẻ bất lực. “Nếu cậu đã biết điều này từ lâu, sao còn có chấp đến vậy làm gì?” Giọng nói trầm ấm của Phan Huỳnh Bào vang lên trên đầu Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc mở mắt ra, đôi mắt anh đỏ ngầu.
Anh nhìn Phan Huỳnh Bảo và nói với giọng khán khàn: “Đó là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt”
Anh sẽ chuộc lỗi, để Trần Thanh Thảo không hận anh, cũng không buồn nữa…Vì dù sao cũng là anh hại Trần Thanh Thảo chịu quá nhiều tổn thương.
Đinh Kiến Quốc đứng dậy và loạng choạng bước ra khỏi phòng của Trần Thanh Thảo.
Phan Huỳnh Bảo nhìn theo bóng lưng rời đi của Đinh Kiến Quốc, ánh mắt càng ngày càng tối tăm.
Cuộc phẫu thuật của Trần Thanh Thảo dự kiến trong ba ngày tới, trong ba ngày này, Đinh Cảnh Duy đã ở cùng Trần Thanh Thảo, tâm trạng của Trần Thanh Thảo không được tốt lắm.
Mọi người đều quan tâm đến cảm xúc của Trần Thanh Thảo, đặc biệt là Hoàng Mạnh Cường. Anh mỗi ngày đều ở cùng với Trần Thanh. Khi Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư chứng kiến Hoàng Mạnh Cường chăm sóc cho Trấn Thành Thào, mỗi người đều có cảm giác phức tạp và thoải mái.
Đinh Kiến Quốc vẫn luôn không đến gặp Trấn Thanh Thào kể từ ngày đó.
Đôi khi Đỉnh Cành Duy nhớ Đinh Kiến Quốc, câu bé sẽ gọi điện cho anh và thậm chí nói với Đinh Kiến Quốc rằng cậu bé sẽ chăm sóc tốt cho Trấn Thành Thảo và để Trần Thanh Thảo chấp nhận Đinh Kiến Quốc.
Sau khi Đinh Kiến Quốc nghe thấy, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng. “Bố, đừng lo lắng, mẹ sẽ về với chúng ta, Cảnh Duy sẽ không bao giờ để mẹ bị người khác giật mất”
Một lần nữa, Định Cảnh Duy lấy điện thoại và gọi cho Đinh Kiến Quốc khi mọi người không chú ý. Đinh Kiến Quốc nghe thấy Đinh Cảnh Duy ở đầu bên kia điện thoại, trên mặt anh đầy dịu dàng. “Cảnh Duy phải ngoan ngoãn và chăm sóc mẹ thật tốt, biết không?”
“Cảnh Duy đã ngoan ngoãn chăm sóc mẹ rồi, khi nào bố sẽ quay lại tìm mẹ?”
“Bổ sau khi mẹ tha thứ, bố sẽ quay lại, được không?”
“Vâng, vây bố phải nhanh lên, nếu không, mẹ sẽ bị người khác cướp mất đầy” Đinh Cảnh Duy nói xong liền cúp điện thoại.
Nghe tiếng bíp ở đầu dây bên kia, Đinh Kiến Quốc đặt điện thoại sang một bên và nói với bác sĩ đứng trước mặt mình: “Tôi không muốn nói với ai về chuyện này, hãy giữ bí mật cho tôi. Nếu họ muốn tìm địa chỉ người hiến tặng, ông chỉ cần nói rằng người đó không muốn tiết lộ. “Vâng, tôi biết rồi.” Bác sĩ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đinh Kiến Quốc, do dự một chút, không khỏi nói lại: “Anh Kiến Quốc thật sự quyết định rồi? “Đúng vậy, tôi đã quyết định làm theo cách này, miễn là cô ấy cảm thấy hạnh phúc.” Đinh Kiến Quốc nhìn bác sĩ, trên mặt đẩy sự dịu dàng.
Bác sĩ thấy Đinh Kiến Quốc làm như vậy thì thở dài ngao ngán.
Chính là như thế, đôi khi tình yêu là chuyện rất phiền phức, chỉ cần nhìn vào bộ dạng của Đinh Kiến Quốc là biết.
Một ngày trước cuộc phẫu thuật của Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc xuất hiện bên cạnh Trần Thanh Thảo.
Anh không nói gì, khi không ai nhìn thấy anh, anh ôm chặt lấy cơ thể của Trần Thanh Thảo, hôn lên môi Trần Thanh Thảo, nói: “Trần Thanh Thảo, cảm ơn em đã sinh ra Cảnh Duy
Đối với Đinh Kiến Quốc, việc Trấn Thành Thảo giúp anh sinh ra Đinh Cảnh Duy đã là ân huệ lớn nhất đời anh.
Trong tương lai, anh sẽ không ở bên Trấn Thành Thảo, mong rằng Trần Thanh Thảo có thể hạnh phúc.
Mặc dù anh rất không muốn để Trần Thanh Thảo và Hoàng Mạnh Cường ở bên nhau.
Tuy nhiên, Hoàng Mạnh Cường dịu dàng và chu đảo hơn anh, hơn nữa Hoàng Mạnh Cường trông giống hiệt Vũ Vĩnh Kỳ.
Người thực sự có chút liên hệ với Vũ Vĩnh Kỳ không phải là Đinh Kiến Quốc, mà là Hoàng Mạnh Cường?
Anh từng nghĩ mình có được trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, nhưng sau đó lại phát hiện ra mình không có gì…
Tâm trạng Trần Thanh Thảo bị kích động bởi những lời nói của Đinh Kiến Quốc, cô cảm thấy có họng như bị cái gì đó chặn lại, rất khó chịu…
Cô cố gắng trả lời Đinh Kiến Quốc, nhưng không thể nói một lời.
Cuối cùng thì…Trần Thanh Thảo không nói, Đinh Kiến Quốc đã sớm rời di
Giống như khi anh đến, lặng lẽ, khi anh rời đi, cũng lặng lẽ.
Không ai để ý rằng trước khi đi, anh nhìn Trần Thanh Thảo rất sâu, như thể anh muốn khắc sâu Trần Thanh Thảo vào sâu thẳm tâm hồn.
Nơi khỏe mắt, một giọt nước mắt rơi xuống.
Ngày hôm sau là ngày Trần Thanh Thảo thực hiện cuộc phẫu thuật, Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi gác lại công việc của công ty mà đi cùng Trần Thanh Thảo trong bệnh viện.
Nhìn Trần Thanh Thảo đang nằm trên giường bệnh, trên mặt hai người đều tràn đầy sự dịu dàng, họ nắm tay Trần Thanh Thảo an ủi: “Gạo Tẻ, đừng sợ, anh sẽ đợi em ở bên ngoài, rất nhanh thôi em sẽ có thể nhìn thấy lại được rồi.”
“Vâng.” Trần Thanh Thảo khẽ gật đầu, được đầy vào phòng phẫu thuật.
Nhìn Trần Thanh Thảo bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi nhìn nhau.
Mà Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư không ngừng cầu nguyện rằng chiến dịch của Trần Thanh Thảo sẽ thành công. Đinh Cảnh Duy được Hoàng Mạnh Cường ôm trong lòng, cậu bé rất ngoan, bởi vì cậu bé biết hôm nay rất quan trọng với Trần Thanh Thảo, nên đã không gây rắc rối.
Sáu tiếng sau ca mổ kết thúc lúc bốn giờ chiếu, mắt Trần Thanh Thảo được dài vài trắng che kin, vì thuốc mê nên Trần Thanh Thảo vẫn chưa tỉnh lại,
Bác sĩ nói với mấy người Phan Huỳnh Bảo rằng ca phẫu thuật của Trần Thanh Thảo lần này rất thành công, nghe thấy thể mọi người đều rất nhẹ nhõm.
Ca phẫu thuật thành công đồng nghĩa với việc Trần Thanh Thảo sẽ sớm được nhìn thấy ánh sáng trở lại. Tin tức này khiến mọi người rất vui mừng. “Có phải mẹ sắp có thể nhìn thấy Cảnh Duy rồi hay không?” Đinh Cảnh Duy ôm cổ Hoàng Mạnh Cường, nghiêng đầu nghiêm túc hỏi anh.
Sau khi nghe Đinh Cảnh Duy hỏi, Hoàng Mạnh Cường chỉ nhẹ nhàng sở lên tóc Đinh Cảnh Duy, nhẹ nói: “Ừm “Nếu bố biết, bố sẽ rất vui, Cảnh Duy phải nói cho bố biết chuyện này”
Đinh Cảnh Duy vặn vẹo người, nhảy khỏi người Hoàng Mạnh Cường, vui vẻ cầm điện thoại gọi cho Đinh Kiến Quốc. Hoàng Mạnh Cường thấy Đinh Cảnh Duy gọi Đình Kiến Quốc, trên mặt anh ấy lộ ra chút u ám.
Anh min môi, lờ đi và đi đến phòng bệnh của Trấn Thanh Thảo. Một tháng sau sẽ gỡ dải băng gạc trên mắt Trần
Thanh Thảo, đây cũng là thời khắc quan trọng nhất khi Trần Thanh Thảo có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại.
Mọi người đã tập trung tại phòng bệnh của Trần Thanh Thảo để chứng kiến khoảnh khắc này. Khi miếng gạc bị bong ra từng lớp, bác sĩ yêu cầu
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!