Edit: Mi tầnBeta: Ca quý tầnThi Phong không biết dùng từ gì diễn tả tâm trạng của mình giờ phút này.
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mạc Nghịch, nhắc nhở anh: “Em đang hỏi Nam Kiêu, anh đừng cướp câu trả lời chứ. Phải để Nam Kiêu tự suy nghĩ.”
Mạc Nghịch cái hiểu cái không gật đầu: “À, biết.”
Thi Phong thu ánh mắt về, chuyên tâm nhìn Mạc Nam Kiêu.
“Bố vừa trả lời hộ con, 3 cộng 7 là 10. Vậy con nghĩ thử xem, 3 cộng 8 là mấy?”
Mạc Nam Kiêu nhìn chằm chằm bài toán trên giấy, mày nhíu lại một chỗ.
Bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ của cậu, cực kì giống Mạc Nghịch.
Di truyền, thật là một thứ không thể chống cự.
Thi Phong nhìn hơi ngẩn ra.
Mạc Nam Kiêu suy nghĩ khoảng 1 phút, sau đó, cậu nhỏ giọng nói: “11…”
“Là 11.” Mạc Nghịch tiếp lời, “Tính đúng rồi.”
Thi Phong lại lần nữa nhìn về phía Mạc Nghịch, cô nhìn chằm chằm Mạc Nghịch vài giây, thăm dò hỏi: “Anh có muốn giúp Nam Kiêu làm toán một lúc không?”
Đúng lúc, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, Thi Phong cũng phải đi chuẩn bị nấu cơm.
Mạc Nghịch: “Ừ, giúp.”
Thi Phong đưa bút chì trong tay cho anh, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Mạc Nam Kiêu từ đằng sau.
“Nam Kiêu, mẹ đi nấu cơm. Để bố dạy con làm bài nhé. Bố con giỏi hơn mẹ nhiều.”
Nghe lời Thi Phong nói, Mạc Nam Kiêu vẫn cúi đầu, không đáp lại.
Có thể thấy, cậu không vui lắm.
Thi Phong đang do dự có nên đi hay không, Mạc Nghịch đã kéo cô ra.
“Đi đi. Để anh.” Anh ngồi lên ghế nhỏ.
“Vậy anh phải nói chuyện dịu dàng một chút, không nên cãi nhau với Nam Kiêu. Đừng có giống lần trước…” Thi Phong dặn Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch: “Biết rồi.”
Từ sau khi Thi Phong chuyển đến nhà Mạc Nghịch, cô thường xuyên có ảo giác là mình đang chăm sóc cho hai đứa trẻ.
Tuy nói Mạc Nghịch lớn hơn cô 11 tuổi, nhưng cô không cảm thấy Mạc Nghịch chín chắn chút nào.
Chuyện như tranh giành tình cảm với con trai mình, anh làm đến quên trời quên đất.
***
Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu không hẹn mà cùng nhìn bóng lưng Thi Phong, mãi đến khi cô bước vào phòng bếp, hai bố con mới thu ánh mắt lại.
Mạc Nghịch cúi đầu nhìn lướt qua đề toán Mạc Nam Kiêu đang đè dưới khuỷu tay.
Anh hỏi Mạc Nam Kiêu: “Biết làm?”
Mạc Nam Kiêu không nói lời nào, quay đầu đi không nhìn anh.
Mạc Nghịch đưa tay nắm đầu cậu, quay mạnh lại, lại hỏi một lần nữa.
“Có biết không.”
Mạc Nam Kiêu mở to hai mắt trừng anh, vẫn không chịu nói chuyện.
Sau khi có mẹ, Mạc Nam Kiêu liền không thích ở một mình cùng Mạc Nghịch.
Đứa bé tuy ít nói, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ.
Thi Phong dịu dàng hơn Mạc Nghịch, có kiên nhẫn hơn Mạc Nghịch, hơn nữa còn ôm cậu.
Con trẻ rất nhạy cảm với hương vị trên người mẹ, một khi dính vào là không thể xa rời.
Mạc Nam Kiêu luôn cảm thấy, Mạc Nghịch sẽ cướp Thi Phong khỏi cậu.
“Mẹ…” Môi Mạc Nam Kiêu khẽ mấp máy, nói từ này.
Mặt Mạc Nghịch không chút cảm xúc sửa đúng: “Bố.”
Mạc Nam Kiêu lại gọi: “Mẹ.”
Mạc Nghịch sửa lại: “Bố.”
Mạc Nam Kiêu: “Mẹ.”
Mạc Nghịch: “Bố.”
Mạc Nam Kiêu: “…”
Mạc Nghịch: “Mẹ đang nấu cơm. Đừng phiền mẹ.”
Nói xong, anh chỉ chỉ đề toán dưới cánh tay Mạc Nam Kiêu, “Làm đi.”
Mạc Nam Kiêu không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục làm bài. Mạc Nghịch vẫn ngồi cạnh nhìn cậu.
Lông mi Mạc Nam Kiêu rất dài, khi cụp mắt, lông mi sẽ tạo ra bóng râm.
Dài, đen, dày, cong. Điểm này cực kì giống Thi Phong.
Còn có cặp mắt hai mí vừa rộng vừa sâu, cũng giống Thi Phong.
Mạc Nghịch nhìn chằm chằm gò má của Mạc Nam Kiêu, nhưng trong đầu lại tràn đầy khuôn mặt của Thi Phong.
…
Chưa đến nửa tiếng, Mạc Nam Kiêu đã giải hết các đề toán còn lại.
Sau khi làm xong, cậu đẩy quyển vở sang chỗ Mạc Nghịch.
Cậu ngẩng đầu nhìn Mạc Nghịch, dùng ánh mắt nói với anh: Đến lúc bố kiểm tra bài tập cho con rồi.
Mạc Nghịch hiểu ý của Mạc Nam Kiêu, anh cầm lấy quyển vở, bắt đầu kiểm tra.
Thành tích học tập của Mạc Nghịch cũng không tệ lắm, tuy anh tốt nghiệp trung học không học tiếp nữa, nhưng thành tích khi đi học vẫn luôn thuộc loại khá giỏi, coi như ổn định.
Loại phép tính cộng trừ cơ bản nhất này, đối với anh hoàn toàn không phải vấn đề.
Mạc Nam Kiêu là tổng cộng 50 phép toán, sai 6 phép.
Mạc Nghịch gạch bỏ câu sai, đặt vở trở lại trước mặt Mạc Nam Kiêu.
“Sửa đi.” Mạc Nghịch nói với cậu.
Không giảng giải, Mạc Nam Kiêu tự nhiên không có sức lĩnh hội cao như vậy.
Cậu nhìn hồi lâu, cũng không biết mình sai chỗ nào.
Khi hai cha con còn đang giằng co, Thi Phong bước ra từ phòng bếp.
Cô đeo một chiếc tạp dề màu hồng nhạt, tùy ý buộc tóc lên, rất có phong thái của bà chủ gia đình.
Từ lúc Thi Phong xuất hiện, ánh mắt của Mạc Nghịch chưa từng rời khỏi cô.
Thi Phong đi đến, trước mặt Mạc Nam Kiêu, Mạc Nghịch đưa tay ôm lấy chân cô, mặt kề lên bụng cô.
Thi Phong chọc bả vai Mạc Nghịch một cái: “Anh làm gì thế? Nam Kiêu còn không như anh đâu.”
Mạc Nghịch không nói câu nào, đầu áp lên bụng cô cọ qua cọ lại.
Mạc Nam Kiêu nhìn họ, ném bút chì trong tay xuống đất.
Nghe thấy tiếng, Thi Phong nhanh chóng đẩy Mạc Nghịch ra, vòng qua bàn trà đi đến bên người Mạc Nam Kiêu.
Tâm tình Mạc Nam Kiêu rất nhạy cảm, Thi Phong sợ có chỗ nào sơ ý lơ là cảm nhận của cậu.
Thi Phong ngồi xổm xuống trước mặt Mạc Nam Kiêu, nắm bàn tay nhỏ bé của cậu, mềm nhẹ xoa xoa.
“Sao Nam Kiêu lại không vui? Nghe lời nhé, không vui cũng không thể ném đồ, biết không.”
Mạc Nam Kiêu nhìn Thi Phong, nặng nề gật đầu một cái.
Sau đó, cậu học động tác vừa rồi của Mạc Nghịch, vùi đầu vào ngực Thi Phong.
Tất nhiên Thi Phong sẽ không đẩy Mạc Nam Kiêu ra.
Không chỉ không có đẩy ra, cô còn giơ tay nhẹ nhàng vuốt lưng Mạc Nam Kiêu.
Nơi Mạc Nam Kiêu dựa vào, là ngực Thi Phong.
Hay là, đổi cách nói chính xác hơn: Giữa hai bầu ngực.
Nơi đó mềm mềm, trước kia Mạc Nghịch cũng đã dùng mặt chạm qua.
Anh rất thích cảm giác đó. Mềm, mà lại có tính đàn hồi. Tuy không to, nhưng cho người khác cảm giác rất thoải mái.
Còn có hương vị rất dễ ngửi, giống mùi sữa bò…
Trước đó vài ngày Thi Phong đã đồng ý với anh, sẽ không để người khác chạm vào nơi này.
Nam Kiêu cũng không thể. Bây giờ cô đang thất hứa, cô cho Nam Kiêu chạm vào chỗ đó.
Mặt Mạc Nghịch a ám, ngồi bên cạnh nhìn mẹ con hai người thân mật dựa vào nhau không kẽ hở.
***
Thi Phong dùng mấy phút an ủi tâm trạng của Mạc Nam Kiêu, lại dùng mười mấy phút giảng giải vài bài toán mà Mạc Nam Kiêu làm sai cho cậu.
Sau khi làm xong, cô liền dắt Mạc Nam Kiêu vào phòng bếp.
Toàn bộ quá trình, Thi Phong không hề nói câu nào với Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch ngồi bên cạnh, không có chút xíu cảm giác tồn tại nào.
Anh vẫn luôn đợi Thi Phong nói chuyện với anh, cuối cùng chờ đến bóng lưng Thi Phong dắt Mạc Nam Kiêu vào bếp.
Mạc Nghịch ngồi không yên, đứng lên đuổi kịp hai người, ba người cùng nhau vào phòng bếp.
Trình độ nấu cơm của Thi Phong vẫn không có gì tiến bộ, vài món xào nấu cho bữa trưa, hương vị rất bình thường.
Đáng được ăn mừng là, cả nhà ba người đều không có nhu cầu theo đuổi gì với việc ăn uống, Mạc Nam Kiêu cũng không kén ăn, Thi Phong làm món nào cậu ăn món đó.
Thi Phong xúc cơm cho Nam Kiêu, lại lấy một cái bát nhỏ gắp một ít thức ăn cho cậu.
Bận bịu làm xong, cô mới ngồi xuống ăn cơm.
Vừa ăn một miếng cơm, Thi Phong lập tức chú ý đến Mạc Nghịch đang ngồi đối diện.
Trước mặt anh không có bất cứ cái gì.
Thi Phong hỏi: “Anh không ăn à?”
Mạc Nghịch đáp: “Ăn.”
Thi Phong cười nói: “Vậy anh mau đi xúc cơm lấy đũa đi.”
Mạc Nghịch nhìn thoáng qua Mạc Nam Kiêu, có ý riêng nói: “Anh không biết. Em giúp anh.”
Thi Phong: “…”
Cô hiểu rồi. Mạc Nghịch đây là đang tranh giành tình cảm với con trai mình.
Quên đi. Thi Phong nghĩ, nếu quyết định ở cùng với anh, thì nên nhường anh nhiều hơn một chút.
“Vậy anh chờ một lát, em đi lấy cơm cho.”
Thi Phong đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, chỉ còn lại hai cha con mặt đối mặt với nhau.
Mạc Nghịch nhìn Mạc Nam Kiêu, nói: “Con có, bố cũng có.”
Mạc Nam Kiêu: “…”
Mạc Nghịch vừa dứt lời, Thi Phong liền bưng cơm đi đến.
Cô đặt bát và đũa xuống trước mặt Mạc Nghịch, “Bây giờ có thể ăn rồi.”
Mạc Nghịch cười với Thi Phong, sau đó dùng chiếc đũa xúc một miếng cơm ăn.
Hôm nay cơm thật thơm. Có lẽ là vì mang theo hương vị trên người cô.
Bởi vì được hưởng thụ đãi ngộ ngang nhau, trong lòng Mạc Nghịch hơi cân bằng một chút.
Ăn cơm xong, anh chủ động nói muốn đi rửa bát.
Thi Phong cũng không từ chối, cô nói: “Vậy anh nhớ rửa cho sạch, phải tráng thêm mấy lần.”
Mạc Nghịch: “Biết.” Thật ra, Mạc Nghịch rửa chén cũng không tệ lắm.
Anh một thân một mình chăm sóc Mạc Nam Kiêu, rửa chén giặt quần áo đều khỏi phải bàn.
***
Thi Phong dắt Mạc Nam Kiêu lên tầng, hai người ngồi trên giường trong phòng ngủ của cậu.
Cô ôm vai Mạc Nam Kiêu, lơ đãng hỏi cậu: “Nam Kiêu có thích bố không?”
Đầu tiên Mạc Nam Kiêu gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Thi Phong không hiểu: “Thích hay là không thích?”
Mạc Nam Kiêu cuối cùng vẫn gật đầu. Thích chứ, sao có thể không thích.
Chỉ cần Mạc Nghịch không cướp Thi Phong, cậu vẫn thích anh.
Thấy Mạc Nam Kiêu gật đầu, Thi Phong vui mừng cười cười.
Gần đây, cô luôn cảm thấy quan hệ cá nhân của hai cha con không đủ tốt. Dường như có chút cảm giác đang đối lập tranh đấu nhau.
Thi Phong lo lắng nhất là quan hệ gia đình không hòa thuận, cho nên mới cố ý nói chuyện với Mạc Nam Kiêu.
“Bố cũng rất thích con, nhưng Nam Kiêu à, con cũng phải nghe lời. Phải tôn trọng bố, bố rất siêu, là một anh hùng vĩ đại đó.”
Thi Phong thân mật búng mũi Mạc Nam Kiêu, “Mẹ không thể chỉ ở bên con được, còn phải ở bên bố nữa.”
Mạc Nam Kiêu tỏ rõ vẻ nghi ngờ nhìn Thi Phong, vẻ mặt đó như đang muốn hỏi cô tại sao.
Thi Phong giải thích: “Mẹ yêu con, nhưng cũng rất yêu bố. Bởi vì mẹ yêu bố, bố cũng yêu mẹ, nên mới có con.”
Lời này hơi vòng vo, nhưng Mạc Nam Kiêu lập tức nghe hiểu được.
Cậu cúi đầu, hai tay nhỏ quấn vào nhau, có chút xoắn quýt.
Thi Phong nói tiếp: “Vì vậy, mẹ không chỉ muốn ở cạnh con, còn muốn ở bên bố nữa. Nên về sau Nam Kiêu ngoan ngoãn hơn một chút, đừng tranh giành với bố, được không?”
Những chuyện như vầy, vẫn nên nói rõ từ sớm thì tốt hơn.
Thi Phong rất yêu Mạc Nam Kiêu, không sai, nhưng cô sẽ không vô điều kiện cưng cậu, chiều cậu.
Vài chuyện có tính nguyên tắc, nhất định phải giải thích rõ với cậu.
Mạc Nam Kiêu im lặng một lúc lâu, cuối cùng gian nan gật gật đầu.
Thi Phong cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, “Mẹ biết Nam Kiêu ngoan nhất mà. Nên ngủ thôi.”
Mạc Nam Kiêu tiếp tục gật đầu. Thi Phong lại hôn Mạc Nam Kiêu một cái, sau đó nói tạm biệt với cậu, rời khỏi phòng ngủ.
Vừa ra ngoài, liền đụng phải Mạc Nghịch.
Anh dựa trên tường hành lang, dường như đã chờ rất lâu.
Thi Phong đi qua, vỗ vào cánh tay anh một cái. “Chờ lâu lắm rồi nhỉ.”
Mạc Nghịch không nói chuyện, anh giơ tay lên trước mặt Thi Phong.
Trên tay anh vốn chồng chất thương tích, lúc này lại có thêm một vết thương mới, Thi Phong bị dọa sợ.
Cô nắm chặt lấy tay Mạc Nghịch, lo lắng hỏi: “Có phải lúc rửa bát không cẩn thận cắt phải không?”
Mạc Nghịch gật gật đầu.
Thi Phong: “Nhanh về phòng băng lại, bây giờ trời đang trở lạnh, miệng vết thương mà đông lại thì rất phiền.”
Mạc Nghịch tiếp tục gật gật đầu, rất nghe lời.
Trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, Thi Phong luống cuống tay chân cầm hòm thuốc ra, bôi chút thuốc lên miệng vết thương, sau đó cẩn thận từng tí dán băng urgo lên.
Vết thương trên tay hẳn là rất đau, nhưng Mạc Nghịch cười rất vui vẻ.
Thi Phong buồn bực, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh cười cái gì?”