Edit: Mi tầnBeta: Ca quý tầnNhững lời Mạc Nghịch nói làm Thi Phong ngượng ngùng, mặt cô nóng bừng.
“Anh lau người đi, em cũng đi tắm đây.”
Thi Phong nhét khăn lông vào tay Mạc Nghịch, nhanh chóng vòng qua anh, vào phòng tắm.
Sau khi vào phòng tắm, tim Thi Phong vẫn cứ đập điên cuồng.
Cô là kiểu người bình tĩnh, nếu gặp phải biến cố hoàn toàn xử lý không sợ hãi, rất ít khi kích động khiến tim đập nhanh hơn.
Trải nghiệm như thế này, chỉ xuất hiện sau khi ở cùng với Mạc Nghịch.
Thi Phong đứng trước gương, nhìn hình dáng mình trong gương, giơ tay vỗ má vài cái, sau đó cởi quần áo tắm rửa.
…
Mạc Nghịch lau người xong liền vứt khăn lông lên tủ đầu giường, lấy áo ngủ từ tủ quần áo ra mặc.
Vừa nằm xuống, chuông điện thoại lại vang lên.
Là Đơn Vi gọi.
Mạc Nghịch nhận điện thoại, chờ cô báo cáo công tác.
Hình như Đơn Vi uống rượu, lúc nói chuyện hơi mơ hồ.
“Anh đã ngủ chưa? Vâng… Thứ 6 tuần này, để tôi đặt vé máy bay giúp anh hay để anh tự đặt?”
Mạc Nghịch: “Tôi đặt.”
Đơn Vi: “Vâng, được. Tôi hiểu rồi.”
Mạc Nghịch: “Ừ. Không sao.”
Đơn Vi: “Anh đừng cúp máy với tôi!”
Giọng cô hơi nóng nảy, còn mang theo chút nức nở, nghe rất rõ qua điện thoại.
Mạc Nghịch nhịn không được nhăn nhó. Anh không thích người khác khóc lóc sướt mướt trước mặt anh. Nhất là con gái.
Mạc Nghịch không cúp máy, Đơn Vi chuẩn bị một lát, cuối cùng mở miệng.
Cô hỏi anh: “Tôi ở bên anh ba năm, anh có bao giờ nghĩ tới lí do tại sao không?”
Mạc Nghịch: “Không.”
Một chữ lạnh lùng, kích thích nước mắt Đơn Vi chảy ra.
Lại nghĩ đến hình ảnh anh ở bên Thi Phong, sự không ngang hàng, ghen tị trong nội tâm cô càng nghiêm trọng.
Đơn Vi làm việc cho Mạc Nghịch ba năm, tiền lương đãi ngộ không có gì phải bàn, nhưng đó không phải thứ quan trọng nhất với cô.
Tính cách Mạc Nghịch như vậy, gần như không ai chịu được anh. Anh quá lập dị quá quái gở, rất khó hợp tác.
Trước Đơn Vi, anh cũng từng có người đại diện khác, nhưng đều bị anh hành đến mức bỏ đi.
Nếu không phải vì thích, có lẽ Đơn Vi đã từ bỏ công việc này từ rất sớm rồi.
“… Bởi vì em thích anh!” Cuối cùng Đơn Vi cũng nói ra lời đã bị cô giấu trong lòng suốt ba năm qua.
“Em thích anh, nên muốn ở cạnh anh.”
Mạc Nghịch bỏ di động xuống khỏi tai, nhấn phím ngắt cuộc gọi.
Anh không cho Đơn Vi bất kỳ câu trả lời nào. Có rất nhiều người nói thích anh, nhưng anh chỉ nghe lọt được mỗi mình lời Thi Phong.
Anh đã có Thi Phong, không cần người khác thích.
Có cô ở đây, cả thế giới chán ghét anh cũng không sao.
***
Thi Phong tắm rất nhanh, cô định sau khi tắm xong nên giải thích chuyện tuổi tác với Mạc Nghịch cho ổn thoả.
Vừa rồi cô nói như vậy, đơn thuần chỉ muốn nhắc nhở Thi Vũ, không hề có một chút ý nào ghét bỏ anh già.
Thi Phong mặc áo ngủ, sau đó trèo lên giường, ngồi xuống cạnh Mạc Nghịch.
Cô cuốn lấy cánh tay Mạc Nghịch, cười hỏi anh: “Hôm nay em tắm nhanh lắm phải không?”
Mạc Nghịch: “Ừm.”
Mặt không chút thay đổi đáp.
Thi Phong: “Chuyện em vừa nói với Thi Vũ ấy, anh đừng để trong lòng. Em không chê anh già, trong lòng em, anh còn rất trẻ.”
Cô vừa nói, vừa cố ý vô tình siết cánh tay Mạc Nghịch, lúc nhẹ lúc mạnh.
Mạc Nghịch nhìn chằm chằm tay Thi Phong, không nói lời nào.
Thấy anh không nói gì, Thi Phong lật người, cưỡi trên người anh.
Cô khom lưng xuống, ôm cổ Mạc Nghịch. Đầu Mạc Nghịch nóng lên, bắp thịt trên người căng ra, huyệt thái dương nhảy “thình thịch” mấy lần.
“Phía dưới lên rồi.” Mạc Nghịch khàn cả giọng nói với Thi Phong: “Tránh ra.”
Thi Phong thờ ơ không động lòng, nhìn chằm chằm anh.
“Anh không giận em sẽ tránh ra. Được không.”
Thi Phong ở trước mặt Mạc Nghịch có thể hoàn toàn phóng khoáng, chủ động trong ‘chuyện ấy’ không phải là vấn đề gì to tát với cô.
Tuy thỉnh thoảng sẽ ngại ngùng, nhưng cô sẽ không ưỡn ẹo nũng nịu.
Ví dụ như hiện tại, cô cưỡi trên người Mạc Nghịch, nhưng không hề có một chút ngượng ngùng.
Cổ họng Mạc Nghịch hoàn toàn nghẹn lại, nhưng anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi.
“Mười một tuổi nhiều lắm à.”Anh hỏi Thi Phong như vậy.
Thi Phong lắc đầu: “Không nhiều, không nhiều chút nào. Em rất thích kém mười một tuổi. Thật đấy.”
Mạc Nghịch: “Không giận.”
Thi Phong vui vẻ gật gật đầu, nhanh chóng đứng lên khỏi người Mạc Nghịch.
Hai người dựa vào đầu giường nửa nằm, ánh mắt chạm nhau, trong không khí như có pháo hoa nổ tung.
Nếu như dùng lửa hình dung ánh mắt của Mạc Nghịch, vậy Thi Phong chính là xăng. Sau cùng anh sẽ châm lửa cô, đốt hai người thành một cây đuốc.
Thi Phong biết cứ đối mặt như vậy sẽ dẫn đến kết quả như thế nào.
Cô đúng lúc nhắc nhở Mạc Nghịch: “Hôm nay em không được.”
Mạc Nghịch: “Anh được.”
Thi Phong: “… Chuyện này không thể làm quá nhiều. Cũng không tốt cho cơ thể của anh. Chúng ta nhịn một chút đi.”
Mạc Nghịch: “Em không thích thì không làm.”
Thi Phong: “Vâng, em không được. Chân mỏi. Eo cũng đau.”
Mạc Nghịch: “Ngủ đi.”
Dù phản ứng rất mãnh liệt, nhưng Mạc Nghịch vẫn nhịn. Thi Phong nói không được, anh liền không chạm.
Anh không biết tình yêu là cái gì, anh chỉ biết, anh không thể rời khỏi Thi Phong được, phải sống trọn đời bên cô.
***
Bởi vì phải đi triển lãm tranh với Mạc Nghịch, Thi Phong lại gặp Đơn Vi lần nữa.
Khi Thi Phong và Mạc Nghịch dắt Mạc Nam Kiêu đến sân bay thì Đơn Vi đã lấy vé sẵn cho họ.
Hôm nay Đơn Vi đi một đôi giày cao gót mười mấy cm, Thi Phong lại mang một đôi bốt đi tuyết. Chiều cao của hai người cuối cùng cũng coi như gần bằng nhau.
Đơn Vi đưa vé cho Mạc Nghịch, “Vé đây, tôi làm xong hết rồi. Đến thẳng chỗ hải quan là được.”
Bốn người cùng nhau xếp hàng hải quan.
Mạc Nghịch đứng đầu tiên, ba người nhà họ đứng theo trình tự, người đứng trước Đơn Vi trùng hợp lại là Thi Phong.
Cô liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá Thi Phong, không hề có cảm giác kinh diễm.
Hôm nay Thi Phong ăn mặc rất tùy ý, một chiếc áo khoác màu trắng, quần legging màu đen, đôi bốt đi tuyết màu xám.
Tóc của cô xoã trên vai, hơi rối. Theo Đơn Vi thấy, chính xác là dạng trang phục của người qua đường.
Đơn Vi không tin Mạc Nghịch lại thích loại hình như vậy. Đáng ra anh nên thích dạng phụ nữ gợi cảm quyến rũ mới đúng.
…
Đúng là Nam Kiêu rất hứng thú với máy bay, từ khi ở phòng chờ sân bay, cậu đã bắt đầu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm máy bay bên ngoài.
Đôi mắt to sáng ngời, lấp lánh, tràn đầy ước mơ và khát vọng.
Thi Phong quay đầu nói với Mạc Nghịch: “Nam Kiêu thật sự rất thích máy bay nhỉ.”
Mạc Nghịch: “Ừ.”
“Nếu Nam Kiêu có thể làm phi công, thì tốt biết bao.”
Nghĩ đến đây, Thi Phong có chút thương cảm. Đây, hẳn cũng coi như là thứ cô và Mạc Nghịch nợ Nam Kiêu.
Cha mẹ trải qua những việc như vậy, cậu lại là trẻ tự kỉ, căn bản không có khả năng làm loại công việc nhạy cảm như vậy.
Mạc Nghịch ôm Thi Phong, “Không sao. Như vậy quá nguy hiểm.”
Thi Phong luôn có cảm giác áy náy với Nam Kiêu, tất cả những việc làm hiện tại đều không bù đắp được sự áy náy ấy.
Là một người mẹ, cô bỏ lỡ 5 năm trưởng thành của con nhỏ, thật vô trách nhiệm.
…
“Uống cà phê không?” Đơn Vi vừa từ starbucks ra, đã thấy Thi Phong tình nồng ý mật dựa vào vai Mạc Nghịch.
Nụ cười trên mặt cô lập tức cứng lại, giọng nói cũng trở nên mất tự nhiên.
Đơn Vi có thói quen uống cà phê, mỗi buổi sáng đều uống một ly kiểu Mĩ.
Lúc nãy vừa đi mua, bèn mua ba ly.
Nghe thấy giọng nói của Đơn Vi, Thi Phong vẫn không rời khỏi lồng ngực của Mạc Nghịch.
Cô đưa tay ra, cười tươi rói với Đơn Vi. “Cảm ơn, đúng lúc hôm nay tôi hơi buồn ngủ.”
“Không cần. Hơi nóng đấy, lúc uống nhớ cẩn thận.” Đơn Vi đưa cà phê cho Thi Phong.
Ngay sau đó, cô đưa ly còn lại cho Mạc Nghịch. “Của anh đây.”
Mạc Nghịch nhìn lướt qua, không nhận.
Đơn Vi lúng túng, lại không muốn Thi Phong nhận ra, đành phải kiên trì nói tiếp.
“Là loại kiểu Mĩ anh thích nhất, không thêm gì cả.”
Mạc Nghịch vẫn thờ ơ.
Tay Đơn Vi cứng ở giữa không trung, đầu ngón tay phát lạnh.
“Đã bảo anh phải ga lăng một chút với phái nữ mà.” Thi Phong đập bả vai Mạc Nghịch một cái, sau đó đưa tay với Đơn Vi: “Cô đưa cho tôi được, để tôi bắt anh ấy uống hết.”
“…”
Đơn Vi không biết Thi Phong làm như vậy là cố ý, hay là vô tình.
Mỗi một câu của cô, đều gián tiếp nói cho Đơn Vi biết: Mạc Nghịch chỉ nghe một mình cô ấy.
Đơn Vi ghen tị sắp phát điên, lại không thể biểu hiện ra.
Đơn Vi đưa cà phê cho Thi Phong, sau đó ngồi xuống chỗ cạnh Mạc Nghịch.
Thi Phong đặt cà phê vào tay Mạc Nghịch, cười nói: “Uống đi. Người ta tốt bụng mua cho anh đó.”
Mạc Nghịch nhìn Thi Phong, hỏi: “Được à.”
Thi Phong: “Đương nhiên là được, một ly cà phê mà thôi. Em là người hẹp hòi như thế ư.”
Mạc Nghịch “Ừ” một tiếng, nghe thấy câu trả lời của Thi Phong, mới yên tâm uống ly cà phê này.
Rất nhanh liền lên máy bay, sau khi lên máy bay, Thi Phong ngồi một hàng ghế với Mạc Nam Kiêu, còn Mạc Nghịch ngồi một hàng với Đơn Vi.
Mạc Nam Kiêu cực kì bám Thi Phong, ngồi xuống xong, Thi Phong hoàn toàn không có thời gian nói chuyện với Mạc Nghịch.
Việc này lại cho Đơn Vi tạo cơ hội. Đơn Vi ngồi ghế cạnh cửa sổ, Mạc Nghịch gần chỗ đi lại.
Sau khi máy bay cất cánh, Đơn Vi nói với Mạc Nghịch: “Chuyện đêm đó… Xin lỗi anh.”
Mạc Nghịch: “Ừ. Chuyện gì?”
Đơn Vi cắn môi một cái, “Là chuyện… Tôi gọi điện thoại cho anh. Đêm hôm đó uống nhiều quá, hơi kích động.”
Mạc Nghịch: “Ừm.”
“Nhưng lời em nói đều là thật…”
Giọng nói của Đơn Vi run run. “Thích anh, là sự thật.”
Mạc Nghịch chỉ chỉ chỗ Thi Phong, “Tôi thích cô ấy.”
Đơn Vi không phục. “… Vì sao?”
Mạc Nghịch: “Cô ấy tốt.”
Đơn Vi: “…”
Nếu không phải sợ Mạc Nghịch cảm thấy cô phiền, cô thật sự rất muốn hỏi, Thi Phong tốt chỗ nào. Xinh đẹp ư, không, tính cách tốt ư, có vẻ cũng không.
Im ắng mấy phút, Mạc Nghịch đột nhiên mở miệng.
Anh nói với Đơn Vi: “Sau này đừng nói nữa.”
Đơn Vi: “Được, tôi hiểu rồi.”
Thời gian đi máy bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải không quá dài, trên đường Nam Kiêu cũng không ngủ, Thi Phong luôn miệng kể chuyện cho cậu nghe.
Thi thoảng cô lại nhìn về phía Mạc Nghịch vài lần, đến mấy lần đều thấy anh đang nói chuyện với Đơn Vi.
Thi Phong không phải người hay ghen, nhưng, nhìn thấy cảnh như vậy, trong lòng cô vẫn hơi không khó chịu.
Tâm tư của Đơn Vi với Mạc Nghịch, người sáng suốt đều nhìn ra được.
Thi Phong đặt sách kể chuyện xuống, nhỏ giọng hỏi Mạc Nam Kiêu: “Con biết dì kia không?”
Mạc Nam Kiêu gật gật đầu.
Thi Phong tiếp tục hỏi: “Trước kia bố thường xuyên gặp cô ấy à? Cô ấy có từng chăm con không?”
Mạc Nam Kiêu cẩn thận nhớ lại một lát, rất nghiêm túc gật đầu.
Trước kia Đơn Vi quả thật có chăm cậu, ví dụ như khi Mạc Nghịch mở triển lãm tranh.
Phòng triển lãm có quá nhiều người, anh thường giao Mạc Nghịch cho Đơn Vi chăm sóc.
“Dì đó có đối tốt với con không?”
Mạc Nam Kiêu nghĩ ngợi, sau đó mở miệng: “Mẹ tốt nhất.”
Ba chữ này, cậu nói không có tình cảm gì, nhưng ánh mắt Thi Phong lập tức ươn ướt.
Nam Kiêu không biết làm nũng, chơi xấu như những đứa trẻ khác, cậu luôn nói chuyện chỉ với một ngữ điệu.
Nhưng điều này không quan trọng, chỉ cần cậu có thể nói chuyện, Thi Phong đã rất vui vẻ, rất yên tâm rồi.
Cô đưa tay vuốt má Mạc Nam Kiêu, nhẹ giọng hỏi cậu: “Vài ngày nữa, mẹ dẫn con đi gặp bà ngoại và ông ngoại, được không?”
Mạc Nam Kiêu vẫn gật đầu.
Thi Phong cười nói: “Nam Kiêu của chúng ta ngoan như vậy, họ nhất định sẽ rất thích.”