Edit: Mi tầnBeta: Ca quý tầnThi Phong trải qua quãng thời gian khó khăn khi bị trầm cảm thế nào, Thi Vũ vĩnh viễn không quên.
Khi đó cô đã nghĩ, nếu như ông trời cho cô một cơ hội gặp được những kẻ làm tổn thương Thi Phong, cô nhất định không nể nang gì cho chúng mấy nhát.
Trong lòng Thi Vũ, Thi Phong vẫn luôn là một người chị kiên cường độc lập.
Trước kia, gần như cô chưa từng thấy chị cô khóc lần nào.
Nếu không xảy ra chuyện đó… cô sẽ không biết, Thi Phong cũng có khoàng khắc yếu ớt như vậy.
Trước giờ Thi Vũ chưa từng liên tưởng Mạc Nghịch tới kẻ kia. Cô tưởng, Mạc Nghịch sẽ là người cứu rỗi Thi Phong.
Nhớ tới hành vi lúc trước của mình, cô hối hận đến xanh ruột.
“Chị, chuyện này nhất định không thể nói cho bố mẹ biết. Em sẽ nghĩ cách, dù sao tuyệt đối không được dẫn họ sang bên kia.”
Thi Vũ nói, “Còn những chuyện khác, đợi chị về rồi chúng ta thương lượng tiếp.”
Thái độ của Thi Vũ thay đổi, Thi Phong đã sớm đoán được.
Cô mãi vẫn không nói chuyện này với Thi Vũ, cũng vì điều này.
Thi Phong hít sâu một hơi, nói với Thi Vũ: “Chuyện của chị, chị tự có chừng mực. Em cứ dẫn bố mẹ về là được. Chuyện khác chị sẽ tự về giải thích.”
Thi Vũ: “Chị! Chị tỉnh táo một chút, bố mẹ chắc chắn không bao giờ đồng ý chuyện của chị với anh ta.”
Thi Phong: “Bây giờ cãi nhau chuyện này đã không còn ý nghĩa nữa rồi. Thi Vũ, chị yêu anh ấy. Dù thế nào đi nữa, sự thật đó sẽ không thay đổi.”
Thi Vũ: “…”
Thi Phong: “Chị sẽ về sớm, cứ thế đi.”
Thi Phong và Thi Vũ không đồng nhất quan điểm, Thi Phong cũng không định cãi nhau với Thi Vũ vì chuyện này.
…
Sau khi cúp máy, Thi Phong mới phát hiện Mạc Nghịch đang đứng cạnh cô.
Cô cất di động vào túi, mỉm cười với Mạc Nghịch.
Cô không muốn Mạc Nghịch nhìn thấy cảm xúc tiêu cực của mình, cảm xúc tiêu cực hay tích cực đều giống nhau, đều lan toả.
Thi Phong không muốn truyền thứ năng lượng tiêu cực này sang anh.
Thi Phong đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo cho Mạc Nghịch, cười khen anh: “Khi nãy anh giỏi lắm. Em và Nam Kiêu đều rất vinh dự.”
Mạc Nghịch nắm chặt tay cô: “Điện thoại của ai.”
Thi Phong: “Thi Vũ gọi, bàn chuyện công việc với em ấy mà. Không phải chuyện gì to tát đâu.”
Mạc Nghịch: “Ừm.”
Thi Phong: “Khi nào chúng ta về? Chắc em phải về sớm một chút… Bên kia có chút việc đột xuất.”
Mạc Nghịch: “Chuyện gì.”
Thi Phong: “… Việc nhỏ thôi. Thật ra anh ở đây bận rộn cũng được. Em đưa Nam Kiêu về trước.”
Mạc Nghịch: “Ừ.”
***
Quay lại khách sạn, Thi Phong dùng di động của Mạc Nghịch chuyển chuyến bay của cô và Nam Kiêu sang ngày mai.
Làm xong, cô trả điện thoại cho Mạc Nghịch.
“Anh cứ ở đây, lúc công tác nghiêm túc một chút. Nếu nhớ em, gọi điện thoại hay gửi tin nhắn đều được.”
Vì để Mạc Nghịch yên tâm, Thi Phong lặp đi lặp lại nhiều lần, cam đoan, “Em sẽ không chạy trốn.”
Trong lòng cô rõ ràng, Mạc Nghịch là một người cực kì thiếu cảm giác an toàn, sợ bị vứt bỏ, sợ bị phản bội, nội tâm anh tự ti và nhạy cảm, nên mới mắc phải chứng tâm thần phân liệt.
Giờ vất vả lắm anh mới bình thường lại, Thi Phong rất quý trọng.
“Biết rồi.” Mạc Nghịch đáp lại hai chữ.
Suy nghĩ và logic của anh rất đơn giản, Thi Phong nói có việc muốn về trước, anh không chút nghi ngờ gì.
Bởi vì Thi Phong cam đoan sẽ không rời xa anh, cô đã nói đến thế rồi, anh sẽ tin.
Giờ bay của Thi Phong là hơn chín giờ sáng ngày thứ hai, Mạc Nghịch phải bận rộn với triển lãm tranh, không thể đi tiễn cô.
Một mình Thi Phong dẫn Mạc Nam Kiêu ra sân bay.
…
Lúc gần lên máy bay, Mạc Nam Kiêu kéo tay Thi Phong lại, chết sống không chịu đi, hốc mắt cậu hồng hồng, nước mắt ngân ngấn quanh hốc mắt.
Thi Phong ngồi xổm xuống ôm Nam Kiêu vào lòng, dịu dàng vỗ lưng cậu, trấn an tâm trạng của cậu.
“Nam Kiêu của chúng ta làm sao vậy? Không phải con rất thích ngồi máy bay còn gì?”
Mạc Nam Kiêu ngẩng đầu nhìn trần nhà, môi hơi hé.
Thi Phong nhìn động tác này mà xót xa một hồi.
Cô biết, khi muốn khóc, làm như vậy sẽ thấy đỡ hơn.
Thi Phong không biết tại sao Mạc Nam Kiêu lại đột nhiên như vậy, cô bắt đầu trách bản thân, buổi sáng hôm nay đi vội quá, không chú ý đến tâm trạng con nhỏ.
Thi Phong đang chuẩn bị hỏi lần nữa, Mạc Nam Kiêu đột nhiên lên tiếng.
Cậu nói: “Muốn bố.”
Nghe vậy, Thi Phong sửng sốt vài giây.
Trước kia cô toàn nghe Nam Kiêu nói “Muốn mẹ”, còn chưa từng nghe cậu chủ động nhắc đến muốn bố.
Cậu nói như vậy, Thi Phong đã hiểu ý của đứa bé rồi.
Cậu cảm thấy, đáng lẽ bố và mẹ phải về nhà cùng nhau.
Đối với trẻ tự kỉ, việc bồi dưỡng quan niệm về cộng đồng gần như được coi là một nhiệm vụ bất khả thi.
Rất nhiều trẻ tự kỉ không hiểu khái niệm thân phận của “bố mẹ”, trường hợp trẻ bị bệnh cả đời không gọi “bố” “mẹ” được đâu đâu cũng có.
Dù đang làm giáo viên đặc biệt, nhưng Thi Phong không có hi vọng lớn với việc tham gia trị liệu cho chứng tự kỉ.
Cô chỉ có thể làm hết sức, còn lại mặc cho số trời.
Nam Kiêu… Đúng là là sự ngạc nhiên đầy vui sướng.
Thi Phong vuốt mặt Nam Kiêu, giải thích với cậu: “Bố còn phải làm việc ở đây. Mẹ đưa con về trước, bố hết bận sẽ về sau.”
Mạc Nam Kiêu mím môi không đáp.
Thi Phong nói tiếp: “Mẹ dẫn con về gặp ông bà ngoại mà, không phải hồi trước con nói là muốn gặp còn gì?”
Lúc này Mạc Nam Kiêu mới hơi dao động.
Cậu nhìn chằm chằm Thi Phong mấy phút, nghiêm túc suy tư một chút, sau đó gật gật đầu.
Thi Phong hôn lên mặt cậu một cái, khen: “Nam Kiêu của chúng ta hiểu chuyện nhất.”
***
Bắc Kinh.
Thi Vũ nhìn hai vị phụ huynh ngồi trên ghế sofa, bó tay hoàn toàn.
Thi Vũ không ghét việc hai người đến thăm Bắc Kinh, có thể nói cô là người khá lưu luyến gia đình, trước đó còn luôn ngóng trông hai người có đến đây không.
Nhưng chuyện bây giờ lại khác… Chiều qua đột nhiên họ đánh úp, nói là muốn cho chị em cô một niềm vui bất ngờ, đón Tết ở Bắc Kinh với hai người.
Tim Thi Vũ vỡ tan, này sao gọi là niềm vui bất ngờ được, kinh ngạc hãi hùng còn tạm chấp nhận.
Biết hai chị em cô chuyển nhà, hai vị phụ huynh này cứ quấn lấy hỏi các cô chuyển đi đâu.
Thi Vũ không muốn nói đến chuyện Thi Phong ở cùng với Mạc Nghịch, vì thế đành nói dối là hai chị em mới chuyển ra khỏi chỗ kia, còn chưa tìm được nhà, cô đang ở tạm phòng triển lãm tranh của giáo sư, còn Thi Phong đang đi công tác không có mặt.
Thi Vũ giải thích vài câu như vậy họ liền tin.
Thi Vũ sắp xếp cho họ ở khách sạn, ở đây một đêm với hai người.
Lần này Thi Trù và Lâm Yến Phương đến, vấn đề quan tâm nhất chính là chuyện cả đời của Thi Phong.
Nhất là Lâm Yến Phương, từ tối hôm qua đã bắt đầu hỏi bóng hỏi gió tìm hiểu tin tức từ Thi Vũ.
Mấy vấn đề như thế, Thi Vũ đã trả lời năm sáu lần.
Khi nãy không sao, giờ lại bắt đầu.
“Bình thường chị con có gần gũi với anh nào không? Con có thấy không?” Lâm Yến Phương kéo Thi Vũ hỏi.
Thi Vũ khóc không ra nước mát: “Mẹ, không có thật mà, ngày nào chị con tan làm cũng về nhà, trong cơ quan toàn là nữ, người khác giới chị tiếp xúc nhiều nhất có lẽ là bác sĩ Lâm. Làm gì có bạn trai… Mẹ đừng sốt ruột quá.”
Lâm Yến Phương: “Lần trước gọi điện thoại với chị con, nghe ý thì hình như là có rồi mà.”
Thi Vũ: “Chị con cứ phải nói thế thôi, chị không muốn để bố mẹ phải lo lắng cho chị ấy mà.”
Lâm Yến Phương: “Haiz… Mẹ và bố con chỉ mong chị con gả được cho người đối tốt với nó, tuyệt đối không nên xuất hiện sự cố nào.”
Thi Vũ còn muốn nói gì đó, di động lại vang lên.
Cô cầm di động lên, ra hành lang nghe điện thoại.
“Giờ em đang ở cùng với bố mẹ à.”
Thi Vũ: “Vâng. Nhưng em không dẫn họ đến nhà Mạc Nghịch. Mấy ngày nay em sẽ tìm nhà, chúng ta chuyển ra ngoài.”
Thi Phong: “Bây giờ chị mới vừa lên máy bay, em nói địa chỉ khách sạn cho chị. Chờ chị đến tìm mọi người.”
Nói xong, Thi Phong lại bổ sung thêm: “Chỉ mình chị đến thôi.”
Thi Vũ: “Được.”
Có câu đảm bảo này của Thi Phong, cô mới dám nhắn địa chỉ khách sạn sang.
Thi Vũ rất hiểu Thi Phong, tính cách của cô, mang cả Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu đến gặp bố mẹ cũng không phải là không có khả năng.
Nói dễ nghe thì là bướng bỉnh, nói khó nghe thì là lì lợm.
…
Thi Vũ trở lại phòng khách sạn, nói với Thi Trù và Lâm Yến Phương: “Chị con đang trên đường về. Chờ lát nữa là có thể gặp.”
Khi Thi Phong dẫn theo Mạc Nam Kiêu xuất hiện trong phòng, Thi Trù, Lâm Yến Phương và Thi Vũ đều khiếp sợ.
Thi Trù và Lâm Yến Phương khiếp sợ sao cô lại mang theo một thằng bé lớn như vậy đến đây, Thi Vũ khiếp sợ là sao chị cô sẽ thực sự xúc động đến mức dẫn Mạc Nam Kiêu về gặp bố mẹ.
Điên rồi, đúng là điên.
Thi Trù nhìn lướt qua Mạc Nam Kiêu, phát hiện khuôn mặt cậu cực kỳ giống Thi Phong.
Dự cảm bất thường ùa lên trong lòng ông: “Đứa bé này là ——”
“Là con trai con, năm nay 5 tuổi rồi.” Thi Phong tiếp lời, thừa nhận rất thản nhiên.
Cô không định giấu, khoảnh khắc quyết định ở bên Mạc Nghịch, cô biết sẽ có ngày này, sớm muộn cũng phải đối mặt, trốn tránh không có ích lợi gì.
Những lời này của Thi Phong, khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Nhất là Lâm Yến Phương, bà khó tin nhìn Mạc Nam Kiêu, lại nhìn Thi Phong.
“Này… nó… Chẳng lẽ nó là…”
Vì kích động, giọng nói của bà vô cùng run rẩy, thậm chí không thể hỏi hoản chỉnh hết câu.
Thi Phong dắt Nam Kiêu đến trước mặt Thi Vũ, “Em đưa Nam Kiêu ra ngoài một lát trước đi. Chị có chuyện muốn nói với bố mẹ.”
Thi Vũ trừng cô, “Có gì đáng nói. Đừng nói nữa.”
“Nam Kiêu, con đi trước với dì đi. Mẹ có chuyện muốn nói với ông bà ngoại.”
Thi Phong không để ý đến lời từ chối của Thi Vũ, dịu dàng dỗ Mạc Nam Kiêu, sau đó giao Mạc Nam Kiêu cho Thi Vũ.
Chuyện đã đến bước này, Thi Vũ cũng không còn cách nào nữa.
Thi Phong quyết tâm nói chuyện này cho bố mẹ, cô có ngăn cản thế nào cũng vô dụng.
Cuối cùng, Thi Vũ chỉ đành dẫn theo Mạc Nam Kiêu rời khỏi phòng.
Sau khi Mạc Nam Kiêu rời khỏi, nước mắt Thi Phong tràn mi.
Cô đi đến trước mặt cha mẹ mình, quỳ xuống.
Thi Trù và Lâm Yến Phương nhìn nhau, chỉ tiếc sắt không thành thép nhìn cô.
“Con muốn làm gì?”
Thi Phong: “Bố, mẹ… Đầu tiên con muốn nói xin lỗi với bố mẹ. Bởi vì con giấu chuyện con đang hẹn hò. Lần này đi Thượng Hải, là đi với anh ấy. Con rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu con.”
Lâm Yến Phương: “Con tìm được đối tượng là chuyện tốt mà. Con quỳ xuống làm gì, chúng ta cùng ngồi lên nói cho đàng hoàng nào.”
“Đứa bé vừa rồi, được con sinh ra ở Chiết Giang sáu năm trước. Tên là Mạc Nam Kiêu, là con trai của con… Cũng là học sinh của con.”
Vài chữ cuối ấy, Thi Phong nói vô cùng gian nan.
Thi Trù và Lâm Yến Phương sửng sốt vài giây, sau khi phản ứng được, Thi Trù nhìn Thi Phong, vẻ mặt nghiêm túc.
“Thi Phong, con không phải trẻ con nữa. Không thể xúc động.”
Hiểu con sao bằng cha.
Thi Phong nói đến mức này, ông cũng đã hiểu ý cô.
Sở dĩ cô quỳ xuống, không phải do áy náy vì giấu diếm bọn họ hẹn hò, mà là đang trá hình cầu xin họ tác thành.
Đối tượng hẹn hò của cô, là bố đứa bé —— cũng là gã đàn ông năm đó xảy ra quan hệ rồi bỏ mặc cô.
“Thi Phong, mẹ cho con quyền tự do lựa chọn, bố mẹ không quan tâm người đó không xe không phòng, điều kiện tốt hay xấu, chỉ cần đối tốt với con. Con tìm người như vậy, sao bố và mẹ yên tâm được.”
Giọng điệu của Lâm Yến Phương coi như nhẹ nhàng, bà vẫn luôn khá dịu dàng với Thi Phong, không như những bà mẹ khác đe nẹt con cái.
Nhà họ rất dân chủ, Đại học và chuyên ngành đều do Thi Phong và Thi Vũ tự chọn, bố mẹ chưa từng can thiệp.
“Mẹ, anh ấy rất tốt với con.” Câu này, Thi Phong nói rất kiên định.
“Thi Phong…” Lâm Yến Phương bất đắc dĩ: “Coi như mẹ cầu xin con, đừng tùy hứng.”