Vương phu nhân cùng Tô Mạt nói chuyện thêm một hồi, cốt cũng chỉ muốn nàng an tâm rằng có phu
nhân ở đây nàng nhất định sẽ được sống yên ổn, bà ta còn khuyên nàng
không nên giống Tam tiểu thư, nghĩ bản thân được sủng ái mà kiêu ngạo,
tất sẽ không có kết cục tốt đẹp
Đỗ di nương vẫn đứng ngoài cửa sổ nghe trộm .
Đợi Vương phu nhân đi khỏi, bà ta liền tiến vào, nói với Tô Mạt:"Mạt Mạt,
ta thấy ngươi cũng nên đến thăm Tam tiểu thư một lát, nghe nói nàng ấy
bệnh rồi, dù sao ngươi cũng là muội muội của nàng ấy"
Tô Mạt mở to mắt nhìn bà ta, một đôi mắt long lanh to tròn, đồng tử đen
láy giãn rộng . Tuy chỉ mới năm, sáu tuổi nhưng sắc diện đã ẩn dấu nét
đẹp.
" Di nương, chẳng lẽ ta không có bệnh ?"
Đỗ di nương bễu môi :"Bệnh của ngươi cũng đâu có nặng”
Tô Mạt cười lạnh, kéo tấm chăn nằm xuống giường rồi kêu lên : " Trương mụ mụ, ta muốn ngủ, ngươi mau đến dỗ ta"
Đỗ di nương lập tức kéo nàng đứng dậy, Trương mụ mụ thấy vậy liền trách:"
Di nương sao lại đối với tiểu thư như vậy, đứng qua một bên đi!"
Nhìn theo lưng Đỗ di nương, Tô Mạt nhíu mày cảm thấy sự việc này có chút không đúng .
Qua vài ngày, nghe nói Tam tiểu thư bệnh nặng, Quốc công cũng không xuất
phủ nữa mà chỉ ở nhà chăm sóc nữ nhi, đã mời rất nhiều đại phu, mua rất
nhiều trân dược, ngân lượng tiêu như nước nhưng bệnh của Tam tiểu thư
vẫn không chuyển biến .
Nghe đâu Quốc công vì chuyện
này đã cãi nhau với phu nhân vài lần, đơn giản là nói phu phân không độ
lượng, đố kỵ gì đó, ngay cả nữ nhi cũng không quan tâm tới, làm phu
nhân buồn tức đến nỗi ngã bệnh không thể lo liệu việc gì cả .
Quốc công để Lâm di nương tạm thời trông coi mọi việc trong nhà.
Những ngày này Tô Mạt đã khoẻ hơn, liền đến viện của Đại phu nhân thăm hỏi .
Tô Nhân Vũ lúc này trách phạt:" Mời nhiều đại phu như vậy mà không ai chữa trị được, thật là vô dụng! Không thể để như vậy được, ta sẽ đưa Hinh
Nhi tới kinh thành ."
Vương phu nhân cười lạnh nhạt: “Kinh thành xa như vậy, Ninh châu chúng ta trước giờ có rất nhiều danh y, một nửa
số Thái y trong cung đều đến từ nơi này. Đi Kinh Thành sẽ tốt hơn ư ?"
Tô Nhân Vũ tức giân nói :"Vậy phải làm sao mới tốt ? Để ngươi trông coi
nhà, ngươi lại làm cho mấy nữ nhi của ta loạn bát nháo cả lên. Hinh Nhi
tuy rằng có chút kiêu kỳ nhưng bao nhiêu năm nay rồi không sao, bỗng
nhiên bây giờ lại trở nên như vậy! Vậy mới nói cái đứa cầm tinh Bạch hổ
kia, hại Cố di nương rồi giờ còn muốn hại Hinh Nhi nữa. Tốt hơn hết
ngươi nên sớm đuổi hai mẹ con nàng ta đi, đến vùng nông thôn nào đó thì
càng tốt ......"