Chương 814: Bằng bè gửi tới một thùng túi xách
Ôn Noãn đã phát tin trong vòng bằng hữu, chính thức tuyên bố thành lập phòng làm việc thiết kế trang sức của mình.
Cũng đăng tải một vài món trang sức chính bà đang dùng, trong đó có một món đặc biệt xuất sắc, sáng sớm nay đã tồn tại trong két sắt của bà, dùng ước chừng 108 viên kim cương để hoàn thành.
Mọi người Giản gia đều sôi nổi giúp Ôn Noãn chuyển phát vòng bằng hữu.
Giản Thư Hình: [Phòng làm việc thiết kế trang sức của phu nhân tôi khai trương, hàng mẫu như hình, đều là do chính tay phu nhân tôi tự thiết kế và chế tác.]
Giản Duẫn Thừa: [Phòng làm việc của mẹ.]
Giản Duẫn Mạch: [Phòng làm việc thiết kế trang sức của mẫu thân đại nhân.]
Giản Duẫn Náo: [Mẹ tôi nói muốn chính mình tự kiếm tiền, vì ba ba tôi cảm thấy lo lắng.]
Giản Nhất Lăng cũng chuyển phát, câu văn chỉ có hai chữ: [Rất đẹp.]
Bạn bè trong giới của Ôn Noãn đều có rất nhiều phu nhân, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái vòng cổ được làm từ 108 viên kim cương kia, sôi nổi dò hỏi giá cả.
Ôn Noãn trực tiếp trả lời: [Cái này không bán, đây là để lại cho con gái của tôi.]
Thái Thấm Nguyệt nhìn vòng bằng hữu của Ôn Noãn, khịt mũi coi thường, "Con gái của tôi làm cái gì bà cũng đi làm theo, tuổi đều lớn như vậy còn không an phận."
Ôn Trình sau khi trở về còn cao hứng phấn chấn mà cùng Thái Thấm Nguyệt nói chuyện này, "Bà không biết trước kia A Noãn còn đạt được giải thưởng lớn về thiết kế trang sức đâu, nếu không phải kết hôn quá sớm, nói không chừng hiện tại đã là nhà thiết kế trang sức nổi danh."
Thái Thấm Nguyệt không không dám cùng Ôn Trình trái ý, chỉ có thể nói, "Nhược Nhược hiện tại so ra cũng không kém với A Noãn năm đó."
Ôn Trình cười ha hả mà nói, "Đúng đúng đúng, Nhược Nhược cũng không kém, nữ hài Ôn gia chúng ta a, chính là có thiên phú ở phương diện này."
Thời điểm nói lời này, mặt Ôn Trình đều thật tự hào.
Mặc kệ là em gái hay là con gái, hai người đều làm ông cao hứng.
###
Địch Quân Thịnh thay Giản Nhất Lăng ký nhận một bưu kiện lớn được gửi từ nước ngoài.
Sau khi xé mở lớp nilon đóng gói ở bên ngoài, bên trong thùng giấy có in logo của Hương Đóa Lệ.
"Em thích đồ vật của nhãn hàng này sao?" Địch Quân Thịnh hỏi Giản Nhất Lăng.
"Không có." Giản Nhất Lăng nhìn thoáng qua cái thùng nói, "Bằng hữu đưa."
Sau đó Giản Nhất Lăng đi tới mở cái thùng ra.
Bên trong là một thùng tràn đầy túi xách cùng lễ phục.
Địch Quân Thịnh không hiểu túi xách của nữ nhân, cũng liền không để ý.
Giản Nhất Lăng đang lúc đi cất cái thùng, vừa vặn Hồ Kiều Kiều tới.
Nhìn thấy đồ vật trong thùng của Giản Nhất Lăng đều sợ đến ngây người.
"Này, này, này ai gửi cho cậu hai căn phòng lại đây a?" Hồ Kiều Kiều nhìn đồ vật trong thùng mà kinh hô ra tiếng.
"Hai căn phòng?" Giản Nhất Lăng không rõ ý tứ trong lời nói của Hồ Kiều Kiều.
"Đúng vậy, tất cả ở nơi này đều là túi xách cùng lễ phục cao cấp bản giới hạn số lượng của Hương Đóa Lệ! Liền giống như cái túi xách này, giá trên mạng đã bị xào đến hơn ba mươi vạn! Trong đó có vài món thuộc về thứ dù có tiền cũng đều mua không được! Đều bị nhóm phú bà cất giữ đi! Mua đều mua không được!"
Một cái thùng với túi xách cùng lễ phục này tổng giá trị vượt qua giá của hai căn phòng a!
Hồ Kiều Kiều đối với hàng hóa xa xỉ hiểu biết là từ mẹ của cô ấy.
Mẹ của cô ấy mỗi khi nhàn rỗi không có việc gì liền thích mua túi xách.
Câu cửa miệng la: Túi xách trị bách bệnh, lời này ở trên người mẹ cô ấy thập phần dùng được.
"Cậu thích cái nào nói liền cầm đi đi." Giản Nhất Lăng nói với Hồ Kiều Kiều.
"Nhất Lăng, những cái túi xách này thực quý!"
"Cậu là bạn mình." Giản Nhất Lăng nói.
Đưa cho bạn bè, quý bao nhiêu cũng đều không có quan hệ.
"Ô.. Nhất Lăng cậu đối với mình cũng thật tốt quá đi?"
"Cậu đối với mình cũng thực tốt."
Giản Nhất Lăng kỳ thật đều biết, khi cô bị người ta bôi đen bị người ta mắng nhiếc, Hồ Kiều Kiều luôn là người đứng ra giúp cô nói chuyện.