Lọc Truyện

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Mạc Linh không đề chuyện này trong lòng.

Nhưng Tạ Phong ngay sau đó đã phát hiện tin tức.

Hắn không ngờ ông bà nội mình lại đến nhanh như vậy.

Lúc hắn đuổi đến nơi, ông bà nội đang ngồi uống trà cùng bố mẹ hắn.

"Ông, bà", Tạ Phong vội vã hỏi.

Hắn cảm thấy Mạc Linh không phải là người lo sợ trong trường hợp này mà là hắn thì đúng hơn.hắn sợ bất cứ ai, bất cứ thứ gì tác động khiến Mạc Linh rời bỏ hắn.

Hắn không muốn.Hắn phải có được cô bằng bất cứ giá nào.

"Đang giờ làm mà cháu bỏ về à?" Ông Long nghiêm khắc hỏi hắn.

Tạ Phong im lặng, đứng ngẩn người không biết nên làm gì.

"Cấp dưới của nó cũng không phải để trưng cho đẹp", bà Quyên bênh cháu, "Hơn nữa, năm đó ông nghe tin còn sốt sắng hơn nó."

Ông Long nghe vậy liền không nói gì nữa.Vợ ông chỉ được cái chiều cháu trai.

Năm đó, con trai lớn ông cũng xử sự y như thằng Phong.Nhưng ông còn chưa nói gì, vợ ông đã đuổi thẳng cổ nó ra khỏi nhà rồi.

"Con cứ ngồi xuống trước đi", bà Tuyết nhẹ nhàng bảo.

Tạ Phong thấy vậy chẳng còn cách nào khác ngoại trừ việc ngồi xuống.

Nhà họ Tạ ở thành phố này đương nhiên cũng có nhà.

Thành phố P vốn là nơi sinh sống nhiều năm của nhà họ Tạ, từ đời cụ kị của Tạ Phong cũng đã ở đây rồi.

Hiện giờ, nhà chính của họ Tạ do bà trẻ hắn quản lý.

Năm đó, ông hắn và các ông trẻ đều di cư, chỉ có bà trẻ ở đây.Do đó, bà trẻ dọn vào nhà chính để ở.

"Hai đứa định tính chuyện như thế nào?" Ông Long hỏi.

Mọi người khác trong nhà đều im lặng.

Tạ Phong bình tĩnh nói: "Đợi Mạc Linh thi xong, cháu sẽ nói với cô ấy chuyện cưới xin.Tháng năm năm sau cô ấy thi"

Hắn nói sẽ đợi.Đương nhiên hắn sẽ làm.

Cô nói đợi khi sự nghiệp của cô ổn định, hắn sẽ đợi.

Mà lúc ấy với hắn chắc chắn sẽ còn không xa nữa.

Ông Long nghe vậy cũng gật đầu.

Ông biết thằng Phong sẽ không buông tay.

Nhưng ông cũng không muốn thời gian chờ đợi quá lâu.

Dù sao, ông bà cũng lớn tuổi rồi, rất muốn được ôm chắt.

"Cháu liên hệ với nhà Mạc Linh đi.Chúng ta cần gặp nhau", ông Long nhắc nhở, "Còn chuyện cưới xin hai đứa cũng bàn kĩ đi."

Tạ Phong thấy mọi người không phản đổi thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thực, hắn cũng quá lo lắng rồi.

Tính cách mọi người trong nhà chẳng nhẽ hắn còn không rõ? Ông bà hay bố mẹ đều chưa bao giờ ép buộc hắn cả.

Ngay cả việc mấy năm nay xung quanh hắn không có ai cũng không bị thúc gicuj gì.

Chẳng qua những chuyện liên quan đến mạc Linh với hắn đều quá quan trọng.

Hắn yêu cô quá nhiều nên lo được lo mất.

Hắn luôn sợ, luôn không có cảm giác an toàn nên mới vậy.

Tạ Phong ngôi nói chuyện với mọi người một lúc liền xin phép rời đi.

Ông bà nội cũng không giữ cháu lại.

Bọn họ biết có giữ lại cũng không có tác dụng gì.Tâm hồn của thằng bé hiện giờ cũng không ở đây rồi.

"Bố mẹ gặp con bé rồi ạ?" Tạ Phong rời đi, bà Tuyết liền hỏi.

Bà đoán với tính cách của bố mẹ chồng điều này rất có thể xảy ra.

Bà Tuyết biết việc bố mẹ chồng sẽ đến đây.

Nhưng bà cũng không ngờ bọn họ lại gấp rút lên đường như vậy.

Nên đừng nói là Tạ Phong, ngay cả vợ chồng bà cũng trở tay không kịp nữa là.

"Không đến anh chị còn định giấu chúng tôi đến bao giờ?" Bà Quyên hỏi lại.

Câu hỏi này bà không có ý trách mắng cũng chỉ là hờn giận thôi.

Nếu không phải ông nhà bà có người bên này, không biết bao giờ ông bà mới được thông báo nữa.

"Bọn con cũng đang định báo cho bố mẹ ạ", bà Tuyết nhẹ nhàng đáp.

Bà cũng biết mẹ chồng mình không có ý trách móc.

Mẹ chồng cũng nhiều tuổi rồi, bà chỉ đang hờn giận thôi.

"Con cũng mới gặp con bé.Hôm trước, con vừa gọi điện hỏi chuyện cô Phương xong", bà Tuyết nói thêm, "Mạc Linh là nghệ nhân của Mạc Y Phường.Con bé cũng là cháu ông Mạc.Vì vậy, con gọi điện hỏi cô Phương.Hiện giờ, con bé cũng làm ở Dr & Jess Veste, Hồng Đoan đang là thợ chính.Cô Phương rõ mọi chuyện hơn."

Bà Tuyết giải thích.

Bố mẹ chồng đến quá gấp nên bà chưa kịp nói gì.

Chứ chuyện này bà cũng chẳng định giấu diếm gì hai cụ cả.

Bà Quyên nghe vậy hơi ngạc nhiên hỏi: "Con bé là nghệ nhân của Mạc Y Phường sao?"

"Con bé họ Mạc", ông Long nhắc nhở.

Mấy chuyện này ông cũng chưa kịp nói với vợ nữa.

Bản thân ông thấy thực ra cũng không quá cần thiết.

Không sớm thì muộn bà nhà cũng biết thôi.

Bà Quyên nghe thế gật đầu.

Bà cũng chỉ hơi bất ngờ mà thôi.

Nghĩ vậy, bà nói: "Hôm nay bảo cả người nhà cô đi nữa.Họ hàng gần lại quen biết cả hai bên"

Bà Tuyết gật đầu đồng ý.

Chuyện này cũng nên nói với cô Phương một tiếng mới phải phép.

Nghĩ vậy, bà liền xin phép đứng dậy gọi điện thoại.

Chuyện này con dâu như bà nói dễ hơn mẹ chồng, Tạ Phong ra khỏi nhà liền định đến luôn chỗ Mạc Linh.

Nhưng giờ này cô vẫn chưa tan ca.

Do vậy, hắn vòng xe về công ty xử lý vài chuyện.

Đến hơn tám giờ, xử lý mọi chuyện xong, hắn liền phóng xe đến chỗ Mạc Linh.

Hắn vừa mở cửa phòng liền thấy cô đang bận bịu trong bếp.

Tạ Phong mỉm cười, thay giày liền tiến vào bếp ôm lấy cô.

Mạc Linh thấy hắn ôm mình liền hơi mỉm cười, con dao thoáng dừng lại lại tiếp tục di chuyển trên thớt.

Tạ Phong dụi dụi vào cổ cô hỏi: "Hôm nay cửa hàng em có đón tiếp vị khách nào là hai ông bà lớn tuổi không?"

Không cần hỏi ông bà nội, hắn cũng đoán được bọn họ đã đến gặp Mạc Linh rồi.

Cách hành động trực tiếp như vậy là gen của nhà hắn rồi.Ngay đến mẹ vào nhà họ Tạ cũng bị lây nữa là ông bà nội.

"Sao thế anh?"

Mạc Linh có chút ngạc nhiên hỏi.Cô không nghĩ ra lý do tại sao hắn lại biết.

"Là ông bà nội anh", Tạ Phong nhẹ giọng nói.

Lúc này, con dao trên tay Mạc Linh dừng hẳn lại.

Cô không ngờ tới đó là ông bà nội của hắn.

Cô cũng đang nhớ lại xem mình có hành động lỗ mãng nào không nữa.

Lúc này, cô thấy hoang mang, lo sợ lại thêm chút không biết làm thế nào.

Người nhà của hắn hình như rất quan tâm hắn.

Tạ Phong có quan hệ với cô.Bọn họ liền tìm cách đến xem cô là người như thế nào.

Thực ra, Mạc Linh không thấy phiên cũng không thấy ác cảm.Cô đoán bọn họ chắc cũng biết chuyện của mình mấy năm nay cũng như tình cảm của Tạ Phong dành cho cô.

"Em giận sao?" Tạ Phong hỏi.

Mạc Linh sợ hắn hiểu nhầm vội lắc đầu mỉm cười nói: "Em chỉ hơi bất ngờ thôi."

"Còn chuyện này nữa", Tạ Phong thành thật, "Gia đình anh muốn gặp gia đình em.Lúc ông nội hỏi chuyện chúng mình, anh cũng nói đợi em thi xong anh sẽ nói chuyện cưới xin."

Mạc Linh có chút giật mình khi nghe những lời này.Nhưng nghĩ lại suy nghĩ của hắn cô có thể hiểu được.

Cô nói bản thân cần thời gian để phát triển sự nghiệp.

Hắn sẽ chờ.

Nhưng gân đây cô nhận ra, hắn lúc nào cũng có cảm giác không an toàn cả.

Hắn yêu cô quá nhiều nên lúc nào cũng lo được lo mất cả.

Mạc Linh đặt dao xuống, dựa hẳn vào người hắn mỉm cười trêu chọc: "Tạ Phong, anh còn chưa có cầu hôn em đâu"

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT