Chương 32: Anna khiếp sợ “Trung-Hàn quyết đầu?”
Lâm Dương hơi sửng sốt, sờ sờ cằm nói: “Hình như trước đó tôi đã nhìn thấy trong tin tức, nhưng không nhìn kỹ, sao lại như vậy?”
“Một tháng trước vài thành viên của hiệp hội y khoa Hàn Quốc đã lập một đoàn giao lưu học hỏi, lấy lý do là tham khảo giao lưu kiến thức y học, tiền vào Trung Quốc khiêu chiến khắp nơi, bọn họ đến vài tỉnh, công khai khiêu khích Trung Y, cũng chỉ rõ rằng khiêu chiến với các bác sĩ nổi tiếng ở nơi đó, những lão tiền bối đó sao có thể chịu đựng được sự khiêu khích của Hàn Y chứ? Sôi nổi chấp nhận khiêu chiến, kết quả đều bị thua toàn bộ, bây giờ, sau ba ngày nữa đội ngũ Hàn Y này sẽ đến Giang Thành, đồng thời tiến hành một trận quyết đấu y thuật Trung- Hàn với ông nội, bởi vì Hàn Y đã thắng năm trận, nếu trận này tiếp tục thua, bọn họ sẽ trở về nộp đơn gửi lên Quốc Tế và xin xác nhập Trung Y có nguồn gốc từ Hàn Y và tuyên bố với thế giới rằng Trung Y chúng ta lấy cắp ý tưởng của Hàn Y bọn ha) “Thật không biết xấu hổ.” Lâm Dương hừ nói: “Người đời đều biết Hàn Y có nguồn gốc từ Trung Y, đến miệng của bọn họ, ngược lại thành chúng ta ăn cắp ý tưởng của bọn họ? Cái này có tính là khi sư diệt tổ không?”
“Một trận chiến này rất quan trọng, nghe nói hiệp hội y học Trung Quốc và hiệp hội y học Quốc Tế sẽ có người đến, vả lại các bác sĩ nỗi tiếng ở khắp nơi, chuyên gia y học Trung Quốc và Phương Tây có uy tín đều sẽ có mặt, ngay cả Yến Kinh bên kia…Cũng có người đang chú ý.”
“Đó là đương nhiên, một khi thua, Trung Y của Trung Quốc sẽ trở thành trò cười cho cả thế giới, ảnh hưởng rất lớn. Làm sao Yến Kinh bên kia có thể không chú ý?”
“Nhưng với trình độ y thuật của ông nội, ông ấy sẽ không thua.”
Lạc Thiên thở dài nói: “Tuy rằng hành vi của ông nội rất quá đáng, nhưng về trình độ Trung Y, người có thể cạnh tranh y thuật với ông ây không nhiều lắm, tỉnh Giang Nam bên này, cũng chỉ có ông Tần Bách Tùng có thể đọ sức với ông ấy.”
“Phải không?”
“Ba ngày sau sẽ tiến hành quyết đấu ở sân vận động Giang Thành, Lâm Dương, anh muốn đi xem không?”
“Tôi không có hứng thú đối với loại kỹ xảo mèo ba chân chẳng đâu vào đâu của y học Hàn Quốc, nhưng nếu có rảnh, tôi cũng có thể đi xem thử.”
“Nghe nói là không mở cửa cho công chúng, người bình thường không vào được, anh muốn đi thì cứ nói, tôi sẽ tới đón anh.”
“Được”
Lâm Dương gật đầu, sau đó cúp điện thoại.
Thật vất vả mới có công việc, kết quả lại nảy sinh sự việc này, đúng là xui xẻo.
Nhưng bây giò Tô Nhan cũng không kêu anh đi tìm công việc, cô cũng không phải muốn Lâm Dương ra bên ngoài kiếm nhiều tiền, chỉ là không hy vọng Lâm Dương tiếp tục làm ỗ trong nhà làm một tên vô dụng, cô hy vọng Lâm Dương sẽ thay đổi.
Mà bây giờ Lâm Dương đã bắt đầu thay đổi.
Mặc dù không phải việc lớn lắm.
Lâm Dương nhìn thời gian, khi gần đến giờ, anh xuống lầu lái xe đến nhà họ Ninh.
Mỗi ngày vào giờ này anh đều đến xoa bóp cho Ninh Tiểu Uyễn.
Đây cũng là chuyện mà mỗi ngày Ninh Tiểu Uyển chờ mong nhất hạnh phúc nhất.
Cô bé nhẹ nhàng nằm yên, bàn tay to của Lâm Dương qua loa ấn lên chân của cô bé vài cái, cô bé sế chìm vào giấc ngủ.
Giống như bàn tay của Lâm Dương có một luồng ma lực.
Bây giò Ninh Tiểu Uyển đã không chướng ngại gì về vận động, có thể chạy nhảy, điều này làm cho cả nhà Ninh Long vô cùng xúc động.
Trên khuôn mặt của Ninh Tiểu Uyễn cũng càng lúc càng cười nhiều hơn.
Ròi khỏi nhà họ Ninh, rảnh rỗi không có việc gì làm, Lâm Dương lại đi dạo trên con đường lớn.
Nhưng không bao lâu, một cuộc điện thoại đã đánh vỡ sự nhàn hạ của anh.
“Ông Tê?”
Lâm Dương nhăn mày lại.
“Cậu Lâm, cậu đang ở đâu?”
Ông Tề ở đầu dây bên kia có vẻ vô cùng nôn nóng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Dương vội vàng hỏi.
“Nếu cậu có rảnh, xin lập tức đến khoa cấp cứu của bệnh viện thành phố, vô cùng khẩn cấp!”
“Bệnh viện thành phố? Không phải ông làm ở bệnh viện Trung Y sao?”
“Ở bệnh viện thành phố có một người bệnh rất khó giải quyết, bây giờ toàn bộ những người có tay nghề giỏi đều tới, nhưng không có cách nào nắm bắt được tình hình của bệnh nhân này, hiện tại tất cả lãnh đạo và chuyên gia của bệnh viện đều đang lo lắng, thân phận của người bệnh này rất đặc biệt, nếu ông ta xảy ra chuyện gì, nhân viên y tế của toàn bộ Giang Thành chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, lão già này đã hết bản lĩnh rồi, chuyện tới bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào cậu Lâm thôi!”
Ông Tề giống như sắp khóc đến nơi.
Ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Lâm Dương hơi sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Chờ tôi.”
Nói xong anh liền cúp điện thoại, chui vào Porsche 918 Spyder, h đạp chân ga chạy đến bệnh viện thành phô.
Bệnh viện thành phố là bệnh viện tốt nhất Giang Thành, nơi này không chỉ có toàn bộ thiết bị chữa bệnh tiên tiến nhất Giang Thành, còn hội tụ các nhân viên y tế số một tỉnh Giang Nam.
Mỗi ngày người đến đăng ký xem bệnh ở bệnh viện thành phố có thể xếp hàng ra đến cổng lớn.
Lâm Dương đỗ xe xong, vội vàng chạy tới khoa cắp cứu.
Giờ phút này bên ngoài khoa cấp cứu đứng đầy người.
Ngoại trừ các bác sĩ ở bệnh viện khác của Giang Thành, còn có vài người tóc vàng mắt xanh.
Vẻ mặt của mọi người nôn nóng, bàn bạc đối sách, mà vài người tóc vàng mắt xanh kia lại tức giận chửi bậy bằng tiếng anh.
Không ít bác sĩ nghe hiểu được những lời chửi bậy đó, sắc mặt không được tự nhiên, nhưng cũng không chấp nhặt với bọn họ.
Lâm Dương nhăn mày lại, nhìn thấy ông Tề đang đi về phía anh.
“Những người này là sao vậy?” Lâm Dương dò hỏi.
“Bọn họ là người của hiệp hội y học Quốc Tế.” Ông Tề khổ tâm nói.
“Hiệp hội y học Quốc Tế?” Lâm Dương hơi sửng sốt.
“Đúng vậy, chắc là cậu cũng nghe nói trận quyết đấu y thuật Trung-Hàn vào ba ngày sau đúng không?” Ông Tề bát đắc dĩ nói: “Những người này đúng là đến xem trận quyết đấu này.”
“Vậy bọn họ là…”
“Người ở bên trong là ông Jesse hội phó của hiệp hội y học, vào buổi sáng hôm nay, ông ta cùng với nhóm phụ tá của mình mới vừa xuống máy bay, đã được cục trưởng Hách của Sở Y Tế mời đến một số bệnh viện thành phố ở Giang Thành chúng ta, đây là nhiệm vụ mà cấp trên dặn dò, nhưng khi tham quan đến bệnh viện Nhân Dân, ông Jesse đột nhiên ngất xỉu, mê man không tỉnh, sau khi chúng tôi kiểm tra, huyết áp và mạch đập của ông ta vô cùng không ổn, tứ chỉ xuất hiện sự xơ cứng, hơn nữa hô hấp và ý thức càng lúc càng yếu đi, gần như sắp tiến vào trạng thái chết giả, chúng tôi chưa từng gặp qua loại triệu chứng này, hiện tại toàn bộ bác sĩ của Giang Thành đều bó tay không có biện pháp, dựa theo loại bệnh này càng tiếp tục phát triển, chỉ sợ là ông Jesse sẽ chết ở đây.”
“Ông ta là hội phó của hiệp hội y tế, nghe nói ông ta cũng có liên hệ với Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), nếu ông ta xảy ra chuyện gì ở đây, những người như chúng ta chỉ gánh trách nhiệm nhỏ, còn danh dự trong giới y học của Giang Thành chúng ta, danh dự của Trung Quốc…E rằng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề hơn!”
Ông Tề thở dài liên tục, khuôn mặt già nua tràn đầy sự đau khổ.
Ông đã đạt đến tuổi này, danh tiếng và tài sản cá nhân ông đã không còn để bụng từ lâu.
Có lẽ so ra thì y thuật của ông vẫn kém Tần Bách Tùng và Lạc Bắc Minh, nhưng tắm lòng vì nước vì dân của ông nhất định không thể kém hơn bọn họ.
Lâm Dương không nói gì, sờ cằm.
Mê man? Tứ chỉ cứng đờ? Chết giả? Đúng là triệu chứng kỳ là “Tề! Người ông tìm đã đến chưa?” Thời gian không còn nhiều đâu!”
“Lúc này, một người đàn ông tóc vàng mũi chim ưng đi tới, dùng tiếng Trung không được tốt la to.
“Đã tìm được rồi, ông Smith.”
“Ở đâu? Thần y trong miệng của ông đâu!” Người đàn ông kia nhìn xung quanh.
“Cậu Lâm Dương này chính là người tôi nói là thần y với ông.”
Ông Tề nói.
“Cậu ta?”
Smith sửng sốt, sau đó sự tức giận trên mặt càng tăng lên.
“Trời ạ, Tè! Đến lúc này ông còn nói giỡn với tôi à? Người này còn không lớn bằng em trai của tôi!”
*Ông Smith, tôi không nói giỡn với ông!”
_ Ông Tê lười để ý tên quỷ ngoại bang này, trực tiếp dẫn Lâm Dương đến phòng cấp cứu.
“Ông Tè, đây là người ông tìm tới sao?”
Viện trưởng Hồ Dũng của bệnh viện thành phố kinh ngạc nhìn Lâm Dương.
“Đúng vậy viện trưởng!”
“Nhưng…”
“Viện trưởng, Tề Trọng Quốc tôi bằng lòng dùng y đức của mình để đảm bảo! Bác sĩ Lâm Dương nhất định có thể chữa khỏi cho ông Jesse!” Không đợi Hồ Dũng nói hết lời, ông Tề trực tiếp la to.
Những người đang hô hấp căng thẳng ở bốn phía, nháy mắt không có tiếng động nào.
Ai cũng biết, ông Tề xem y đức của chính mình còn quan trọng hơn tính mạng.
Lâm Dương dở khóc dở cười.
Anh còn chưa nói lời nào, đã được ông Tề bảo đảm cho rồi?
Ngộ nhỡ chữa không khỏi, chẳng phải là xong đời rồi sao?
“Ông Tè, tôi không nghỉ ngờ ý tứ của ông, nhưng hiện tại bác sĩ Anna đã tiền hành chữa trị cho ông Jesse, dường như đã thu được kết quả không tồi, nếu không…Để bác sĩ Lâm về trước đI: ..
Hồ Dũng do dự nói.
Hiễn nhiên, ông ta vẫn không tin Lâm Dương.
Ông Tề tức giận thổi râu trừng mắt.
“Viện trưởng Hồ, ông có ý gì? Là ông kêu tôi tìm người đến, tôi tìm được người rồi thì ông lại muốn cậu ta đi về? Ông khinh thường lão già này sao?”
“Ông Tề đừng nóng giận, tôi không phải có ý đó.”
Viện trưởng Hồ vội vàng giải thích.
Đột nhiên.
Tích!
Đèn của phòng cấp cứu vụt tắt, sau đó cửa bị kéo ra, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng tóc vàng vô cùng xinh đẹp bỗng nhiên kéo cửa ra, vội vàng nói: “Máu! Mau lên! Mau chuẩn bị máu! Ông Jesse xuất huyết nhiều, cần lập tức truyền máu!”
Mọi người đều hoảng sợ.
“Bác sĩ Anna, bác sĩ Jesse bị suy hô hấp, một số chức năng của não ông ấy cũng bị ngừng hoạt động! Bác sĩ Anna, làm sao bây giờ?”
Lúc này, tiếng kêu của bác sĩ phụ tá bên trong vang lên gần như thét chói tai.
Sắc mặt của Anna trở nên sợ hãi.
Những bác sĩ bên ngoài phòng cấp cứu cũng vô cùng hoảng SỢ.
Sắc mặt của Lâm Dương trầm xuống, trực tiếp đẩy Anna ở trước mặt ra, đi nhanh vào bên trong.
“Ông Tè, chuẩn bị châm!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ông Tề rất vui mừng, vội vàng chạy đi.
“Anh là ai?”
Anna sửng sốt, sau đó giận dữ: “Anh mau ra ngoài, không được làm ảnh hưởng đến ca mỗi”
Lâm Dương không nói gì, quét mắt nhìn người nằm trên bàn giải phẫu, nhìn vết thương bị cắt ra của ông chảy máu không ngừng, anh giơ một ngón tay lên, ấn vào dưới cổ ba tắc, hơi dùng sức.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!