Chương 4: Ai nói mẹ của anh chết?
Tô Nhan ngây người.
Cô lại cho rằng bản thân đã nghe lầm.
Nhưng lý trí nói với cô là không.
Lâm Dương…Dám từ chối cô?
Ba năm qua, anh hầu như luôn tuân theo mệnh lệnh của cô, chưa bao giờ từ chối cô bất cứ chuyện gì, cho dù những chuyện đó phần lớn anh đều không làm được…Nhưng vì sao lúc này, anh từ chối cô dứt khoát như vậy?
“Anh có ý gì?” Tô Nhan hồi phục lại từ sự chấn động và kinh ngạc trong lòng, trầm giọng hỏi.
“Ý trên mặt chữ.”
“Anh muốn bà nội chết sao?”
“Bà ta có chết hay không cũng không liên quan đến tôi.”
“Nhưng dù sao bà ấy cũng là bà nội mà! Hơn nữa, nếu bà ấy xảy ra chuyện gì, với thái độ bác hai và bác ba, nhà họ Tô còn chỗ cho chúng ta sống sao?” Cảm xúc của Tô Nhan hơi kích động.
Cô vì cái nhà này mà dồn hết tâm sức, vậy mà người đàn ông này lại đứng ngoài cuộc.
Lâm Dương trầm mặc một lát, đột nhiên vô cùng nghiêm túc hỏi: “Em muốn anh cứu bà ta?”
“Đương nhiên là muốn.”
“Được, anh cứu. Nhưng em phải đi cùng anh, vì bác hai và bác ba chắc chắn không cho anh vào phòng cấp cứu, em tới thuyết phục bọn họ đi.”
“Anh đang ở đâu?”
“Cửa phòng cấp cứu.” Lâm Dương nói.
Tô Nhan hơi choáng, vội vàng đến phòng cấp cứu.
Lâm Dương đứng ở đó, giống như đã sớm đoán trước được việc đó.
Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lâm Dương, trong lòng Tô Nhan liền bốc hỏa.
“Này!” Khuôn mặt nhỏ của Tô Nhan lạnh như băng: “Anh thật sự có thể cứu bà nội sao?”
Lâm Dương lấy di động ra nhìn thời gian: “Còn ba phút.”
“Ba phút gì?”
“Trong ba phút, em không để anh vào cứu bà nội thì qua mấy ngày nữa tất cả bạn bè thân thích của chúng ta đều phải đến nhà họ Tô ăn cơm.”
Tô Nhan khẽ giật mình, mới hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của anh.
Thành thật mà nói, cô cũng không quá tin tưởng Lâm Dương.
Kết hôn ba năm rồi, tuy rằng hai người không có quan hệ vợ chồng, nhưng Lâm Dương là dạng đàn ông gì trong lòng của cô biết rõ.
Ngay cả bác hai Tô Cối cũng không có cách nào cứu bà nội, kẻ vô dụng này cứu sao?
“Quên đi, không có sự lựa chọn nào khác, tin tưởng anh một lần!” Tô Nhan cắn răng, kéo tay của Lâm Dương đi đến phòng cấp cứu.
Giờ phút này, một số chuyên gia giỏi trong bệnh đều đến.
Trung Y có hiệu quả chậm, loại bệnh trạng đột phát này chỉ có thể dựa vào Tây Y.
Nhưng sau khi cứu chữa cũng bắt lực, tình hình đã không thể kiểm soát được.
Sắc mặt của Tô Gối trắng bệch, hai chân mềm nhữn ra khỏi phòng cấp cứu.
“Anh hai, mẹ sao rồi?”
Toàn bộ người của nhà họ Tô vây quanh.
“Cút hết đi!” Tô Cối bực bội quát.
Mọi người đều hoảng sợ.
Tô Cối lầy di động ra bắm một dãy só.
“Tiểu Cối, tôi biết rõ tình hình rồi, tôi đang trên đường đến, bất kể thế nào các người cũng phải nghĩ cách ổn định cho bà cụ Tô.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói thở hồn hễn.
Đó là giọng nói của ông Tề viện Trung Y.
Ông Tề là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới Trung Y ở Giang Thành, ông không chỉ thâm niên trong nghề, hơn nữa còn có xuất thân tốt, ông từng giáo sư của học viên Trung Y Yến Đại, sau đó con trai của ông được phân công đến Giang Thành làm việc, ông cũng đi cùng đến đây.
“Ông cụ Tề, mẹ tôi đột nhiên phát bệnh, chủ nhiệm của mấy khoa cũng không tìm ra chứng bệnh, người của khoa cấp cứu đã cố gắng hết sức để ồn định tình trạng bệnh của bà, nhưng hiệu quả rất thấp, chỉ sợ mẹ của tôi..Không chờ được ông đến…” Tô Cối khóc không ra nước mắt.
“Tình hình xấu như vậy sao?” Ông Tề cũng sửng sốt.
“Ông cụ Tè, ông đến đây trước đi, tôi sẽ cố gắng chống đỡ, bây giờ ông là hy vọng duy nhất của tôi.”
“Anh tiếp tục kiên trì đi!” Nói xong ông liền cúp điện thoại.
Tô Cối thở dài liên tục, xoay người muốn quay về phòng cấp cứu.
Lúc này, một bàn tay kéo ông ta lại.
Tô Cối sửng sốt, quay đầu lại mới nhìn thấy Tô Nhan đứng phía sau.
“Tô Nhan, con làm gì vậy?” Tâm trạng của Tô Cối không tốt, giọng điệu cũng không khách sáo cho lắm.
“Bác hai…Việc đó…Lâm Dương nói anh ấy có cách cứu bà nội!”
Tô Nhan dè dặt nói.
“Thật là hồ đồ! Tô Nhan! Lúc này các con còn muốn làm bậy à?
Các con mong bà nội chết sao?” Tô Cối giận dữ.
“Bác hai, con không hồ đồ, không chừng Lâm Dương thật sự có cách.” Tô Nhan nóng nảy.
“Ngay cả bác còn không cách nào năm bắt được chứng bệnh của bà con, một tên vô dụng ngay cả nấu cơm cũng không biết nấu thì có cách gì? Ý con là bác không bằng nó sao?” Tô Cối vô cùng tức giận cười, chỉ vào mũi của Tô Nhan nói: “Tô Nhan, bác nói cho con biết, bây giờ bà nội của con nằm ở trong sống chết chưa biết, nếu bà ấy xảy ra chuyện gì thì cả nhà con là người đầu tiên cút ra khỏi nhà họ Tô cho bác!”
Nói xong, Tô Cối muốn đẩy cửa đi vào.
Bên cạnh không có người nào của nhà họ Tô không trừng mắt nhìn Tô Nhan và Lâm Dương.
“Đến lúc nào rồi mà còn ở đây nói bậy bại”
“Gia đình này thật không hiểu chuyện.”
Tiếng trách mắng vang lên.
Sắc mặt của Tô Nhan tái nhợt, cả người của cô run lên, nhưng vào lúc này, cô vẫn lấy hết can đảm kêu lên: “Bác hai, lẽ nào bác quên rồi sao? Trước đó chính Lâm Dương nói bà nội sẽ xảy ra chuyện! Mọi thứ không phải đều bị anh ấy nói trúng rồi sao?”
Giọng nói rơi xuống, nhịp bước của Tô Gối lập tức dựng lại.
Tiếng trách mắng xung quanh cũng đột nhiên im bặt.
Đúng vậy!
Bọn họ mới nhớ tới lời nói gọi là “Nguyền rủa” bà cụ Tô của Lâm Dương trước đó.
Đây không phải là “Ứng nghiệm” rồi sao?
Là trùng hợp?
Nhưng… Việc này cũng trùng hợp quá nhỉ?
Sắc mặt của Tô Gối lúc đỏ lúc trắng.
“Trước đó tôi nói ông châm thiếu một cây châm, ông không tin, bây giờ một cây châm thiếu đó đang cướp lấy sinh mệnh của bà nội đấy, tình hình của bà nội đang rất khẩn cấp, nếu ông không để tôi vào, bà nội sẽ không thể cứu được.” Lâm Dương nói rất phù hợp.
“Đồ vô dụng! Cậu nói gì? Cậu đang trách tôi sao? Cậu là đồ không biết lớn nhỏ!” Tô Cối tức giận, muốn xông lên dạy dỗ Lâm Dương, nhưng bị Tô Bắc ngăn lại.
“Anh hai, đừng kích động!” Tô Bắc vội khuyên nhủ: “Bây giờ tình hình của mẹ rất không ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi, nếu các anh bó tay không có cách, không bằng để thằng nhóc này thử xem.”
“Em điên à? Em tin lời thằng ngu ngốc này sao?” Tô Cối trừng mắt nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc cười thầm, nói nhỏ: “Anh hai, nếu mẹ chết, mọi thứ anh làm đều uỗng phí, tài chính của công ty cũng chưa chắc nằm trong tay chúng ta, em nghĩ đây là chuyện anh và em đều không muốn thấy, néu chúng ta không có cách, vậy để cho cậu ta vào, hơn nữa, nếu cậu ta vào mà mẹ xảy ra chuyện gì…Chẳng phải anh có thể không cần gánh vác trách nhiệm sao?
Tô Gối lập tức hiểu được lời của Tô Bắc, nhướng mày.
“Ý của em là, đổ hết trách nhiệm lên người của Lâm Dương?”
“Nếu mẹ xảy ra chuyện gì, sự việc bị lộ ra, mọi người trong Giang Thành sẽ biết anh trị bệnh cho mẹ của mình khiến cho bà ấy chết, việc đó sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của anh, không chừng anh cả sẽ nhân cơ hội gây chuyện, bây giờ có người giúp anh gánh vác trách nhiệm, sao anh lại không làm?”
Tô Cối nghe vậy, biểu cảm bắt đầu nghiêm túc, suy nghĩ lát rồi lén nói: “Cái gì mà gánh vác trách nhiệm, mẹ xảy ra chuyện không liên quan đến anh.”
Tô Bắc mỉm cười không nói gì.
“Lâm Dương, cậu vào đi!” Tô Cối ho khan, xoay người lạnh lùng nói.
“Ba ơi, ba thực sự để cho tên vô dụng này vào sao?” Tô Cương trợn mắt.
“Ba là bác sĩ hay mày là bác sĩ? Ở đây ba định đoạt!” Tô Cối quát lớn nói.
Tô Cương co rụt cổ lại, người nhà họ Tô cũng không dám hé răng.
“Vào đi!” Tô Cối nói với Lâm Dương.
“Bác hai, tôi bằng lòng ra tay là vì thể diện của Tô Nhan, hy vọng bác có thể hiểu được điểm này.”
Lâm Dương thản nhiên nói, đi thẳng vào bên trong không quay đầu lại.
Ánh mắt của Tô Cối lộ ra sự tức giận, người nhà họ Tô chửi ầm lên.
Tô Nhan vô cùng xấu hỏ.
Vào phòng cấp cứu, Lâm Dương tiếp tục bước đến bàn cấp cứu.
“Cậu là ai?”
“Cậu làm gì vậy? Tại sao không mặc đồ bảo hộ y tế?”
Mấy bác sĩ già vây quanh chát vần.
Lâm Dương hoàn toàn không để ý tới, trực tiếp đẩy người bên cạnh bàn cấp cứu ra, vươn tay ấn lên huyệt đạo trên người bà cụ.
Không cần dao, không cần châm, mà chỉ dựa vào hai ngón tay?
Người này đang làm gì?
Những người xung quanh không hiểu gì cả.
“Sao lại thế này? Ai cho cậu ta vào?”
“Y tá, mau kéo cậu ta ra ngoài!”
“Đúng là làm càn.”
Một bác sĩ tức giận đến mức dậm chân, muốn túm lấy Lâm Dương.
Hiện trường hơi hỗn loạn.
Tô Gối vội vào đi vào giải thích.
Nhưng vào lúc này…
Tích!!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Mọi người đều sửng sốt, nhìn lại, mới phát hiện hình ảnh thực trên màn hình điện tâm đồ đã là một đường thẳng tắp.
“Người bệnh…Đã không còn dấu hiệu sống!” Một bác sĩ trẻ khàn khàn nói.
“Thời gian quá eo hẹp.”
“Bác sĩ Tô, cố nén bi thương.”
Các bác sĩ và y tá còn lại đều bỏ mũ thở dài.
“Khốn nạn!”
Tô Cối lao lên, túm lấy cổ áo của Lâm Dương, căm phẫn gào lên: “Cậu hại chết mẹ của tôi, cậu trả lại mạng cho mẹ của tôi đi!”
Nói xong, ông ta ra vẻ muốn đánh Lâm Dương.
Người bên cạnh vội vàng giữ chặt Tô Gối.
“Bác sĩ Tô, đừng xúc động.
“Đừng xúc động? Mẹ của tôi bị cậu ta hại chết, kêu tôi đừng xúc động?” Cảm xúc của Tô Cối kích động hét lên: “Tôi phải truy cứu trách nhiệm của cậu ta, tôi phải kiện cậu ta!”
Tô Cối hoàn toàn phát điên.
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa phòng cấp cứu.
“Bác sĩ Tô, người khác cứu mẹ của cậu, cậu lại có thể lấy oán báo ơn đi kiện người ta sao?”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều nhìn về phía cửa.
Lại thấy một ông cụ gầy gò đứng ở cửa, tuy rằng vóc dáng của ông không cao, gầy gò mong manh, nhưng đôi mắt già nua rất có thần.
“Là ông Tẻ!”
Khuôn mặt của các bác sĩ lộ vẻ kính trọng.
Ông Tê chính là bậc tiền bối đức cao vọng trọng ở viện Trung Y, viện trưởng gặp mặt cũng phải khiêm nhường vài phần.
“Ông Tè, cậu ta hại chết mẹ của tôi, tại sao ngài lại nói cậu ta có ân với tôi?” Tô Cối cắn răng nói.
Nhưng ông Tè lại liếc mắt nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Ai nói mẹ của anh chết?”
“Ơ?” Tô Cối sửng sốt.
Đột nhiên.
“Khụ khụ khu…”