***
Vóc dáng Chúc Vãn so với bạn cùng lứa thì bé hơn nhiều, cho nên quần áo huấn luyện quân sự cũng to không ít.
Cổ áo rộng thùng thình, tay áo vì quá dài mà chưa xắn lên nên nó rũ xuống cánh tay, quần cũng rất lớn. Sợi dây quần đã bị cô gái nhỏ kéo lên cao, nhưng ống quần vẫn bao vây kín mít mắt cá chân. Càng nhìn càng thấy cô nhỏ bé, như là bé con mặc trộm quần áo người lớn vậy.
“Ha, không ngờ cậu nhỏ đến như vậy.” Chu Ngộ Thần nhìn, lười nhác mà đứng dậy xuống giường. Vô cùng tự nhiên mà ngồi xổm xuống xắn ống quần cho Chúc Vãn.
“Cậu mặc khác gì long bào của nhà vua không?”
“Đổi chân kia.”
Chúc Vãn nghe lời mà duỗi một chân khác ra, Chu Ngộ Thần theo thói quen mà làm tiếp. Sau khi làm xong thì đứng lên, xoay người cô gái nhỏ nửa vòng, đánh giá trên dưới.
“Có được không?”. Chúc Vãn vẫy vẫy tay áo, vẻ mặt đầy mong chờ mà dò hỏi.
“Ừm.” Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng.
“Phía dưới của tiểu nha đầu mặc dài quá đi.”
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của cô gái, ý cười càng rõ hơn. Anh duỗi tay véo véo mặt cô hai cái, nói:
“Mặt cậu vẫn là xinh đẹp nhất.”
“.....!”
Thấy Chúc Vãn đã quên rằng cô đem anh về nhà, mà Chu Ngộ Thần lại mặt dày mặt dạn ở phòng cô khá lâu, nhìn cơm hộp cô đang ăn. Chu Ngộ Thần nhìn chằm chằm Chúc Vãn, xem cô ăn thật nhiều rồi mới lưu luyến tạm biệt.
Trước khi đi khỏi cửa, anh liếc mắt nhìn thấy Chúc Vãn lấy hết quần áo cho vào chậu chuẩn bị giặt, bèn thuận miệng hỏi một cậu:
“Làm gì thế?”
“Ngâm trước khi giặt đó.”
“Giặt tay à?”
“Ừm.” Chúc Vãn ngoan ngoãn gật dầu, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng. Vì vốn dĩ từ nhỏ, tất cả quần áo trong nhà đều là tự tay cô giặt, đã thành thói quen rồi.
Chu Ngộ Thần thấy bộ dáng này của cô, dường như suy tư gì đó. Anh cau mày không nói gì thêm, dặn dò chú ý an toàn rồi đi ra cửa.
***
Vừa mới ra khỏi cửa không lâu, Chu Ngộ Thần không có biểu cảm mà dựa vào tường, lấy di động từ trong túi ra gọi điện thoại cho Đại Địa Lôi.
Mà lúc này trong phòng, chỉ có một mình Chúc Vãn.
Lúc còn ở trong phòng. Chu Ngộ Thần nói rất nhiều, dường như chỉ một mình anh nói. Chúc Vãn yên lặng nghe, nghe rất hăng hái. Tuy có lúc bị anh trêu đùa, có chút thẹn thùng nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Tự dưng bây giờ trong phòng chỉ còn một mình, Chúc Vãn cảm thấy không quen, bèn vội vàng tự tìm việc để mình làm.
Dọn dẹp phòng lại một chút, rồi giặt quần áo sạch sẽ. Chúc Vãn tắm, thay quần áo ngủ xong xuôi rồi ngồi vào bàn, bật đèn học lên rồi đọc sách giáo khoa vừa phát.
Vừa mở sách ra, Chúc Vãn theo bản năng mà cúi xuống áp mặt vào. Sách mới đương nhiên có một mùi hương, không biết vì sao, cô rất thích mùi hương này.
Lấy ra bút mới lúc nãy đi văn phòng phẩm mua cùng Thời Lạc, Chúc Vãn có chút hưng phấn mà mở bài đầu tiên ra tô tô vẽ vẽ.
Điều kiện trong nhà Chúc Vãn vốn không tốt, đừng nói có đồ dùng mới. Ngay cả sách giáo khoa, đồ dùng cũng là đồ cũ.
Mà từ trước đến nay Chúc Vãn rất hiểu chuyện, nên cũng rất tiết kiệm. Đối với mấy thứ này không đòi hỏi, nhưng khi nhìn, trong lòng cũng có chút hâm mộ.
Thật ra là Thời Lạc muốn đưa cô về nhưng cô đã từ chối, nhưng cô lại phá lệ từ trước đến nay mà mua đồ dùng yêu thích. Cô gái nhỏ khẽ cắn môi mà mua cho mình hai cái bút, trong lòng cũng thầm an ủi rằng tiêu ít tiền ăn vặt là có thể bù lại.
Nội tâm cô gái nhỏ rất phong phú, cho nên sinh hoạt khi học cao trung cũng có chút vui vẻ.
Thành tích học tập của Chúc Vãn không tính là kém, ở quê nhỏ cô luôn dẫn đầu trường. Nhưng tài nguyên, thầy giáo đều tập trung ở thành phố H, chứ đừng nói là tam trung ở đây là trường tốt nhất.
Trong lòng Chúc Vãn cũng rõ ràng, lên cao trung học khó khăn không ít so với sơ trung trước kia. Nên cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa mới theo kịp được các bạn học.
Còn nửa tháng nữa mới chính thức đi học, Chúc Vãn cũng không dám buông lòng, bèn tận dụng thời gian rãnh rỗi mà chuẩn bị bài thật tốt.
***
Chu Ngộ Thần nói chuyện xong bèn ra khỏi tiểu khu. Nhìn qua qua, thấy có tấm biển quen thuộc. Trong đầu cũng xác nhận rằng khu dân cư này tuy cũ kĩ nhưng các phương tiện khác vẫn đảm bảo an toàn. Nghĩ thế, trong lòng cũng thoáng yên tâm, bèn ăn không ngồi rồi mà đạp xe đạp về nhà.
Lúc nãy, eo của anh được cánh tay mềm mại của cô vòng qua. Dù Tiếu Hoặc cùng Phạm Vũ Triết từ bé lớn lên với anh, nhưng anh cũng sẽ không kể hai người, vì có thể sẽ trêu đùa cô vài câu. Mà giờ phút này, anh lại lẻ loi về một mình.
Ngẫu nhiên mà nhớ ra chuyện gì đó, định mở miệng nói nhưng chợt phát hiện không có ai đáp lại. Trong lòng Chu Ngộ Thần lập tức không thoải mái, tâm phiền ý loạn mà trực tiếp đạp thật nhanh. Gió đêm thổi ào ạt, làm mái tóc màu đen trên trán anh tung bay, trong bóng đêm mà ẩn mình đi. Trên đường xe cộ bấm còi rất to, vang đến chói tai. Mày Chu Ngộ Thần nhăn lại, nhưng cũng không để trong lòng.
Trong lúc vô tình, anh phát hiện ra bên ven đường có quán bánh ngọt. Sắc mặt bèn hoà hoãn hơn rất nhiều, dừng xe mà đi vào bên trong.
Tiệm bánh ngọt rất lớn, trước cửa có nhiều cô gái đứng xếp hàng. Thiếu niên cao một mét tám mươi mấy như anh, lại mặc đồng phục của tam trung, lập tức hấp dẫn chú ý mọi người.
Đi đầu là hai cô gái vừa quét mã trả tiền xong, cầm trà sữa định ra ngoài đi thì nhìn thấy Chu Ngộ Thần. Hai người ăn ý mà trực tiếp ngồi xuống, căn góc độ rồi chụp lén.
Hai người cầm di động giả bộ tự chụp, thật ra là để camera về phía Chu Ngộ Thần.
Đang đi dạo phố, khó khăn lắm mới gặp được một anh đẹp trai, mà chị em tốt là phải biết chia sẻ cùng nhau ngắm sắc đẹp.
Chu Ngộ Thần lạnh lùng mà liếc mắt một cái, vẻ mặt khinh thường mà nghiêng người để lại một vóc dáng cao lớn.
Việc chụp lén đã bị phát hiện, Hai cô gái bèn không kiêng nể gì, quang minh chính đại mà chụp bóng lưng của anh. Dù sao thì bóng lưng anh trai này cũng rất đẹp.
Động tĩnh chụp hơi lớn, mấy nữ sinh mặc đồng phục tam trung đứng đằng sau nhìn lén, vừa nhìn đã thấy hoảng sợ.
Đệch! Lão đại Niên Đoạn đứng xếp hàng phía sau!!!
Ở tam trung, không có ai là không biết Chu Ngộ Thần. Vài người khe khẽ nói nhỏ rồi lần lượt ngồi xuống ghế bên tay phải anh. Vẻ mặt không tin nổi mà nhìn Chu Ngộ Thần mua sữa tươi cùng với bánh kem.
Bánh kem vị dâu tây....
Vài người cũng lên diễn đàn, thấy hai cô gái lúc này đăng lên bèn điên cuồng thảo luận. Âm thanh điện thoại của một nữ sinh hơi lớn, mấy người khác bèn không tiếng động mà nháy mắt, luống cuống ý bảo cho điện thoại sang chế độ yên lặng.
Hình ảnh Chu Ngộ Thần cầm sữa tươi bánh kem đã bị diễn đàn lan truyền.
“Là Chu Ngộ Thần thật sao?!!!!”
“Trời ơi đúng thật đó! Đồng phục của tam trung, mà khuôn mặt này ở tam trung này còn có ai chứ!”
“Nhóm bọn họ đều rất đẹp trai đó!”
“Chủ tịch hội học sinh cũng khá được đó nha!”
“Đường Kỳ Thâm á? Hình như cùng một đám với Chu Ngộ Thần thì phải.”
“Chậc chậc chậc! Quả nhiên xung quanh lão đại ai ai cũng đều đẹp trai hết!”
“Lão đại Niên Đoạn!!!”
“Tôi phải xem khẩu vị của Chu Ngộ Thần là gì! Mấy người chụp rõ đi mà, tay đừng run thế chứ!”
“Chụp lén nên run quá, không bình tính được.”
“Tôi rất khẩn trương đó, sợ lão đại uy hiến bắt xoá.”
“Ha ha ha ha ha, may mà lúc đi về không bị uy hiếp đó.”
“Haizz, bạn học nhỏ. Vừa mới chụp ảnh đã xoá đi, đừng để tôi phải đánh cậu.”
“Đệch, bút cho cậu đó. Nhưng để tôi đoán nữ chính là ai nào.”
“Nghĩ cái gì đó?”
“Nhưng mà các cậu sẽ nghĩ cậu ấy thích ăn kem à?”
“Có ý gì!!!”
“Mua cho bạn gái đó?”
“Đệch mẹ..... Không thể nào Chu Ngộ Thần có bạn gái được, xung quanh cậu ta toàn là anh em. Mà hồi trước ai đó lan truyền là Chu Ngộ Thần không muốn nữ sinh tới gần à?”
“Đừng đừng đừng, tớ không tin đâu! Tớ còn chưa sinh cho cậu ấy một thằng nhóc nữa!”
“Chị em tốt à, suy nghĩ cậu thật nguy hiểm đó.”
“Nhưng mà tôi không thể tưởng tượng được giữa thời tiết nóng nực như này Chu Ngộ Thần lại xếp hàng mua cho bạn gái đồ ăn ngon?”
“Hâm mộ!”
“Ghen ghét!”
“Tôi hận đó!”
***
Chu Ngộ Thần cũng không rảnh mà quản mấy chuyện này, tất cả tâm tư đều đặt lên người Chúc Vãn. Anh thanh toán tiệc xong bèn đi luôn, nhìn có chút gấp gáp.
Ngồi lên xe đạp nhanh như chớp đã trở lại tiểu khu. Lúc đi ngang qua thấy có rào chắn, cúi đầu là nhìn thấy nửa tầng hầm ngầm nhỏ có bóng dáng của đèn học, dịu dàng mà hắt lên mặt cô gái nhỏ.
Lúc mờ lúc ảo nhìn được những lông tơ nhỏ trên khuôn mặt mềm mại của cô gái. Lúc này, Chúc Vãn ngoan ngoãn cúi đầu, trong tay nắm chặt bút vẽ tranh. Có khi còn nghe thấy cô nói nhỏ đọc một hai từ đơn.
Chu Ngộ Thần vốn nôn nóng, vừa thấy cô sắc mặt bèn giãn ra. Ném xe đạp qua một bên, anh đối mặt với Chúc Vãn qua cửa sổ nửa tầng hầm ngầm, lười nhác mà ngồi trên rào chắn cao khoảng một mét. Giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ truyền đến làm lòng anh ngứa ngáy, khoé miệng cười ôn nhu, lặng lặng mà ngắm nhìn.
“Do, do you want.... do you want a friend....”
Trình độ tiếng anh của Chúc Vãn không tốt, lại được thầy cô không giỏi dạy dỗ. Tuy từ đơn không có vấn đề gì nhưng về phát âm tiếng anh thì cô gái nhỏ có chút xấu hổ. Vài lần mở miệng đọc câu, lắp bắp trong chốc lát rồi khẽ cau mày mà nhìn chằm chằm sách giáo khoa.
Một giọng nói phát âm chuẩn tiếng anh cất lên, lại có chút trầm trầm dễ nghe, rất quen thuộc.
Nhưng Chúc Vãn cũng không chú ý, theo bản năng mà đọc lại một lần nữa:
“Do you want a friend whom you could tell everything to, Iike your deepest feeling sand thoughts?”
Chu Ngộ Thần cười khẽ:
“Of course you.”
“Sao cậu lại.....” Chúc Vãn có chút kinh ngạc vì thấy anh xuất hiện ở chỗ này, nhưng sự vui vẻ lại chiếm nhiều phần hơn.
“Rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi lung tung, trùng hợp thấy một tiệm trà sữa không tệ lắm, nên mua cho cậu một chút bánh kem cùng đồ uống.”
Vừa nói anh vừa giơ giơ mấy túi đồ ăn vặt, một tay cố định mà chống rào chắn nhảy xuống, ổn định vững chắc mà duỗi tay đưa toàn bộ đồ ăn vặt để trên bàn học.
“Có đói bụng không bạn học nhỏ?”
“Cảm ơn.” Chúc Vãn nhận lấy đồ, mở miệng nói cảm ơn. Lại nghĩ đến lúc nãy mình đọc không trôi chảy, gương mặt có chút đỏ lên ngượng ngùng.
“Sao nào?”
Chúc Vãn không có mặt mũi nói ra, thật ra chuyện này cũng không lớn.
Trong lòng Chu Ngộ Thần cũng biết rõ ràng, phía giáo dục không tốt thì trình độ tiếng anh sẽ không cao. Nếu nỗ lực, mà không có người dạy giỏi thì học một ngôn ngữ cũng rất khó khăn.
Nhưng anh cũng không nói ra, chỉ duỗi tay lấy quyển sách giáo khoa nhìn vào lần, an ủi:
“Cao trung so với sơ trung thì khó hơn nhiều, việc này rất bình thường. Tôi bị mẹ ấn đầu bắt buộc phải học. Trong lúc học, có chỗ không hiểu thì tôi giúp cậu hỏi thầy cô.”
“Có, có thể sao?”. Đáy mắt cô có chút vui sướng.
“Đương nhiên, tôi đã lừa gạt cậu bao giờ chưa?”. Chu Ngộ Thần luôn nghĩ đến cảm xúc của Chúc Vãn, cũng không muốn bởi vì việc này mà cô gái nhỏ trở nên tự ti không vui. Thấy cô không nghĩ nhiều mà cười nhẹ, cũng không tự chủ được mà cười theo.
“Giữa trưa cậu không dùng di động à?”. Chu Ngộ Thần lấy di động ra, biết Chúc Vãn không có bèn tìm lý do để đưa cho cô.
Chúc Vãn lắc đầu:
“Tôi không có.” Nói xong liền xoay người ra cầm lấy sách giáo khoa.
“Cậu cầm đi, về sau cậu học bài cũng có thể dùng
“Không.....” Chúc Vãn vừa định cự quyệt, Chu Ngộ Thần bèn mở miệng nói trước:
“Tôi đỡ phải chạy qua chạy lại, có gì thì gọi cho tôi.”
Thấy cô vẫn không đáp ứng, Chu Ngộ Thần bèn thấy đổi phương thức, vẻ mặt xấu xa mà nhìn bên trong cửa sổ, giọng điệu ái muội cất lên:
“Tiểu Đồng Trác, không phải là cậu đều muốn mỗi ngày tôi cũng đến đây tìm cậu chứ? Ai..... Thật ra cũng không phải là không được, nếu cậu muốn như vậy thì.....”
“Cậu đừng nói nữa, tôi cầm mà...” Khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt đã hồng hồng, âm thanh nói cũng nhỏ đi rất nhiều.
Chu Ngộ Thần cười ra tiếng, không nhịn được mà duỗi tay vuốt ve khuôn mặt cô, cảm thán nói:
“Chúc Vãn, sao cậu ngoan thế....”