***
Chủ nhiệm ở học kì mới là dạy Tiếng Anh.
Vì đã tự học từ trước rồi nên mấy bạn học đại gia trong lớp sôi nổi lấy sách tiếng Anh ra cố tình đọc diễn cảm hơn.
Chủ nhiệm đi vào trong lớp, khó có lúc không nghe được những âm thanh ồn ào, vì vậy mà sắc mặt dịu dàng hơn.
Trong tay chủ nhiệm lớp là thành tích khi khảo sát, cho nên cũng có chút hiểu biết về các bạn học.
Chủ nhiệm đi một vòng quanh ban, nghe các bạn học đọc diễm cảm.
Có thể học ở tam trung thì trừ bỏ việc nhà có bối cảnh thì các bạn học còn lại thành tích phải thật tốt, qua được vòng khảo sát và trúng tuyển, cho nên người đứng đầu ở mỗi trường học đều vô cùng xuất sắc.
Đa số bạn học đểu nghĩ về tiền đồ mai sau của mình nên ra sức học, thầy cô giáo đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy không ít học sinh đứng lên, cầm sách giáo khoa lên hỏi bài.
Đối với học sinh hay học hỏi, đương nhiên thì thầy cô sẽ thiên vị hơn chút, trên mặt sẽ luôn nở nụ cười tươi và kiên nhẫn giải thích.
Đi một vòng xong, chủ nhiệm lớp đứng lên bục giảng, nhận lấy cuốn sách trong tay và bắt đầu giảng.
“Nhìn một vòng thì thái độ học tập của các bạn cũng khá tốt. Trường của chúng ta là trường trọng điểm trong thành phố, các bạn học đều biết chuyện này đúng không, những người bên ngoài đều nói bước chân vào trường như đang thi vào trường đại học. Các bạn có thể tiến vào, cũng có các bạn không vào được, phải nỗ lực thật tốt trong ba năm cấp 3. Mỗi năm đều có người thi rớt, hoặc có bạn đỗ cũng không phải tự mãn về thành tích, cũng không được ỷ lại vì gia cảnh tốt.”
Trong lòng Chúc Vãn cũng biết rõ là gia cảnh mình không tốt, cô gái nhỏ bèn lặng lẽ nhìn bốn phía xung quanh, mọi người ai ai cũng ngồi thẳng lưng, như đã biết từ trước, tràn ngập tự tin, còn rất hăng hái. Chúc Vãn cúi đầu mím môi, nhìn chằm chằm sách giáo khoa ở trên bàn, còn chủ nhiệm lớp vẫn nói.
“Còn có những người muốn ghi tên lên bảng vàng khi thi đại học nữa, như thế phải biết cố gắng, các bạn nhìn xem, cùng lớp hết mà.”
“Cũng có rất nhiều bạn học lúc tập quân sự cũng chuẩn bị trước bài học, rất tích cực. Đây là chuyện tốt, mà những bạn học nào muốn học tập, không hiểu bài thì cứ hỏi, tôi và các bạn học cũng sẽ không cười nhạo em đâu, đây là học kì mới, tôi hy vọng sức hiếu học của các bạn càng tăng lên.”
Chủ nhiệm lớp quét mắt nhìn mấy gương mặt quen thuộc trong lớp, phần lớn là những bạn có thành tích tốt bèn vui vẻ điểm danh:
“Không tìm được thầy cô để hỏi thì cũng có thể đi hỏi các bạn học, đó là Hứa Dạng, Thời Lạc nhé. Đây đều là những bạn có thành tích học tốt, có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Sau đó chủ nhiệm lớp lại liếc mắt nhìn người ngồi ở bàn đầu - Thành tích vô cùng tốt của Chu Ngộ Thần bèn chẹp chẹp miệng, nhưng vẫn nói: “À, còn có Chu Ngộ Thần nữa, thành tích của bạn ấy rất tốt, mọi người có thể học hỏi kinh nghiệm.”
Chủ nhiệm vừa dứt lời, ánh mắt của các bạn học đều nhìn chằm chằm Chu Ngộ Thần, yên tĩnh lạ thường.
Thiếu niên vẫn lười nhác mà một tay chống đầu dựa vào trên bàn, mà mặt bàn ngay cả một quyển sách cũng không có, sạch sẽ trắng trơn, mà tay kia của anh lại cầm điện thoại bấm không ngừng, không giống như học sinh ngoan tốt trong lời nói của chủ nhiệm.
Nghe thấy ai đó nhắc đến tên mình, anh cũng không đắc ý một chút nào mà chỉ nhướng mày, mắt cũng không thèm nhìn mà vẫn tập trung vào điện thoại, không chút để ý mà mở miệng:
“Chủ nhiệm ơi đừng như thế, em là học sinh kém, không dạy bảo ai được đâu.”
Phạm Vũ Triết cũng cười nhạo, lần này chủ nhiệm lớp bị hố thật rồi. Thành tích của Thần ca rất tốt nhưng danh hiệu tiểu bá vương của anh cũng không phải để không mà anh rất hung dữ, làm gì có ai có lá gan đến hỏi chứ, vì vậy mà cậu cười nói: “Chủ nhiệm ơi, sao lại để cho Thần ca giảng bài chứ, anh ấy đánh nhau, đi học thì ngủ trên lớp, lại còn hay chơi bời có tiệm net. Đừng để những bông hoa tương lai của Tổ Quốc bị tưới hỏng chứ.”
Chu Ngộ Thần giương mắt, chân dài giơ ra đá cậu một cái, cười mắng: “Mẹ mày.”
Trong ban, tất cả các bạn học đều bật cười, thiếu chút nữa thì chủ nhiệm lớp bị chọc tức đến chế.t, bèn bất đắc dĩ mà mở miệng:
“Chu Ngộ Thần, mang điện thoại lên đây.”
“Chờ chút đã nhé cô giáo LiLy, em sắp phá kỉ lục rồi….” Chu Ngộ Thần vẫn lười biếng như cũ, thái độ lại không tốt chút nào, thật ra thì anh cũng không để lời nói của cô giáo vào trong đầu một chút nào, đối với anh đi học chơi điện thoại là điều rất bình thường, không hề sợ.
Chúc Vãn không biết lúc trước ở đây Chu Ngộ Thần như thế nào, cũng không biết ở trường thầy cô giáo có thái độ gì với anh nhưng từ nhỏ đến lớn cô đã ngoan ngoãn, ở trên lớp cũng không kiêu ngạo, lại còn làm trái ý thầy cô, đây là chuyện không tốt nên cô gái nhỏ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm rồi cẩn thận duỗi tay xuống dưới bàn kéo góc áo Chu Ngộ Thần, nhẹ giọng nói vì sợ bị cô giáo nghe thấy: “Chu Ngộ Thần…”
“Sao thế?” Ngay lập tức anh đã đáp lời, một giây đồng hồ cũng không hề do dự, thái độ tốt hơn nhiều khi nói với cô giáo. Anh nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, nhìn cô có vẻ rất khẩn trương.
“Cậu cất điện thoại đi, không thì cô giáo tức giận thật đó….”
Khuôn mặt nhỏ vì sốt ruột mà hơi nhăn lại, con mẹ nó, đáng yêu quá.
Cô lo lắng vì anh, vốn là học sinh ngoan mà đây là lần đầu tiên đi học cô vụng trộm nói chuyện chỉ để nhắc nhở. Trên mặt Chu Ngộ Thần lộ rõ vẻ đắc ý, khóe miệng cười ôn nhu như có thể chảy nước, anh lập tức đóng lại trò chơi mà anh đang muốn phá kỉ lục, di động cất ở trong túi, thỏa hiệp nói:
“Được được được, không chơi nữa.”
Phạm Vũ Triết như muốn mù luôn: “Đệch, lời của ai đó còn có tác dụng hơn cả chủ nhiệm, nếu em mà là chủ nhiệm chắc chắn sẽ bị anh chọc cho tức chế.t”
Chu Ngộ Thần lười nhác mà đáp lại: “Với chỉ số thông minh này của mày, chắc chắn học sinh sẽ tức chế.t”
Tiếp theo, là tới chuyên mục chọn cán bộ lớp, ở trong phòng vốn im lặng mà giờ đây lại bắt đầu ngoi lên, hy vọng bản thân có thể làm chức vụ nào đó nhưng lại diễn trò rụt rè, viết tên ở trên tờ giấy rồi đưa cho cô giáo.
Nhìn qua vào lần, chủ nhiệm cười nói: “Nói qua một chút, lớp chúng ta có 58 bạn học thì trong đó có 36 bạn học từng làm lớp trường.”
Trong ban không có ít bạn học cười, đây đều là các trường bình thường, mà hằng năm cán bộ lớp đều được người trong nội bộ chọn.
Chủ nhiệm lớp suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định là dựa trên thành tích: “Nếu như vậy thì như này đi, tôi cũng không quen các bạn từ trước nên công bằng mà nói, dựa theo thành tích, Hứa Dạng là Trạng Nguyên của cuộc thi, để em ấy làm lớp trưởng nhé, có ai có ý kiến nào không?”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, có bạn học thì không để ý, nhưng cũng có bạn học không đồng ý, không ai nghĩ đến chuyện chủ nhiệm sẽ nói như thế.
Nhưng cũng không ai dám phản đối, chủ nhiệm nhìn quanh lớp một vòng, đang định nói gì đó thì thấy Hứa Dạng vốn đang im lặng ngồi cạnh Tiếu Hoặc, tự dưng lại đứng lên nói, giọng của cô hơi khàn khàn:
“Cô ơi, em không làm được đâu, em cũng chưa bao giờ làm lớp trưởng, cô để cho bạn khác làm đi ạ.”
Cũng có người nghĩ cô đang khiêm tốn nhưng Hứa Dạng lại không như thế, tính tình cô tương đối lạnh lùng, cũng không đi làm quen với các bạn khác, mỗi ngày đều vùi đầu học tập, chức lớp trưởng này không làm được cũng đúng.
Chủ nhiệm lớp nhìn vài lần, vẫn còn hơi do dự, Phạm Vũ Triết vốn thích xem náo nhiệt bàn gân cổ nói: “LiLy! Lúc trước em học cùng lớp với Hứa Dạng, đúng thật là bạn ấy chưa làm chức lớp trưởng bao giờ, nhưng thành tích lại rất tốt, không thì cô cho bạn ấy làm lớp phó đi, ba năm làm lớp phó sẽ quen nhanh thôi, giờ bất thình lình đổi người, nhận sai thì làm sao?”
Hứa Dạng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phạm Vũ Triết rất lâu, nhưng cậu không phát hiện ra.
Chủ nhiệm cười mắng Phạm Vũ Triết hai câu: “Cũng chỉ có em là nhận sai người thôi!”. Rồi cô giáo lại nghĩ nghĩ, cảm thấy cậu nói rất có đạo lý nên dịu dàng cười hỏi Hứa Dạng:
“Hay cô để em làm lớp phó nhé? Thành tích của em tốt nhất, về sau có thể hỗ trợ các bạn học làm bài nữa.”
“Ai dà, để bạn ấy làm lớp phó không có vấn đề gì đâu cô ơi, thành tích rất tốt đó!”. Phạm Vũ Triết không nhịn được mà xen miệng nói.
“Phạm Vũ Triết, cô không hỏi em, cô hỏi Hứa Dạng.” LiLy trừng mắt nhìn Phạm Vũ Triết.
Tiếng cười trong lớp bèn vang lên, Hứa Dạng vẫn không nói gì mà ngẩng đầu nhìn cô giáo nhẹ nhàng gật đầu, xem như là đồng ý.
Sau đó cô lại cúi đầu, lúc không có người chú ý thì gương mặt bỗng ửng đỏ hẳn lên, lòng bàn tay nắm chặt bút viết, nhìn rất nghiêm túc nhưng trong quyển luyện đề lại không viết một chữ nào.
Cuối cùng, lớp trưởng được chỉ định là Ôn Đình Đình, thành tích cũng khá tốt nhưng cũng là người không thích quản việc cho lắm, trước mặt nhiều người thì cô không có phản ứng gì nhưng trong lòng lại không nguyện ý.
Ôn Đình Đình có tiếng là thích cầm chổi lông gà ra lệnh, trong trí nhớ thì cô có một hành động quen thuộc, đó là khi còn ở lớp dưới, cô luôn cầm một quyển notebook thật dày rồi đi tới đi lui, miệng nói: “Hôm nay là tiết tự học, thầy cô không có ở đây nên các bạn phải tuân thủ kỉ luật thật tốt, đi học không được nói chuyện, nếu tớ mà nghe thấy thì sẽ nhớ kĩ tên các cậu rồi nói cho thầy cô,”
Mà lúc đó ai cũng nhớ tên lại còn mách lẻo, người ngoài không biết còn tưởng như là nhà trẻ..
Vốn dĩ Thẩm Vi muốn làm lớp phó, cô ta muốn thông qua cách này để dung nhập với tập thể nhiều hơn, nhưng thành tích lại không được tốt lắm, cô ta có ghi trên giấy là muốn làm lớp phó nhưng không được thông qua, nhưng vì mới bắt đầu nên cô ta căng da đầu mà viết lớp phó lao động, tóm lại thì vẫn là một cán bộ nhỏ.
Cuối cùng thì cũng tuyển được một lớp phó lao động, còn lớp phó tuyên truyền thì là một nữ sinh hồi trước đi thi đấu cũng giành được khá nhiều giải, trong ban cũng không có người muốn làm lớp phó lao động, vừa lúc cô gái Mao Toại tự đề cử mình.
Vì đây là lớp đầu Tiếng Anh, lại còn có chủ nhiệm như thế nên LiLy nói rất dài rồi sau đó mở bài lên cho cả lớp nghe rồi điền.
Ở tam trung, trình độ của học sinh tương đối cao, cũng không giống với cách nghe viết mà Chúc Vãn được học ở trường cũ, chỉ đơn thuần là nghe viết mấy từ đơn ở trong sách giáo khoa, đặt câu và dịch vài đoạn.
Nghe mấy từ đơn đó cũng không thể làm khó người vốn học kém như Phạm Vũ Triết, đa số mọi người đều dễ dàng hoàn thành rồi chờ phần đặt câu, nhưng Chúc Vãn làm có chút khó khăn.
Cách làm này cô chưa từng làm qua, nếu bài thi để trước mặt thì có lẽ sẽ làm được nhưng trong một khoảng thời gian ngắn mà phiên dịch với đặt câu như này, cô gái nhỏ có chút khẩn trương, chỉ có thể viết vài từ rồi những câu khắc để mặc cho số phận đẩy đưa.
Từ nhỏ Chu Ngộ Thần đã có khoảng thời gian ở nước ngoài nên thính lực rất mạnh, mấy trắc nghiệm Tiếng Anh này không làm khó được.
Thật ra thì anh cũng lười viết, vở cũng chưa chuẩn bị nhưng Chúc Vãn ngồi cạnh thấy anh không mang theo vở thì quan tâm hỏi có phải anh để quên hay không rồi còn xé hai trang giấy cho anh.
Cô gái nhỏ muốn đưa giấy, ai lại không nhận bao giờ nên anh bày ra bộ dáng cảm động muốn rớt nước mắt nhận lấy nên tâm tình rất tốt, lấy bút ra điền xong bài.
Ngẩng đầu lên, thấy cô gái nhỏ vẫn dừng ở mấy câu, mặt cô hơi nhăn lại, không viết ra được thì theo thói quen mà cắn cắn đầu bút.
Bờ môi mềm mại không tự giác mà ngậm lấy đầu bút một chút, nhìn vô cùng đáng yêu.
Chu Ngộ Thần nhìn chằm chằm, trong lòng ngứa không chịu được, hy vọng mình là cái bút đó.
Thấy Chúc Vãn không viết được bèn để hai tờ giấy đến trước mặt cô, nhưng cô gái nhỏ quật cường quá, không làm được cũng nhất quyết không gian lận chép bài.
Dù sao thì Chu Ngộ Thần cũng không lấy bài về, cô không chép thì anh cũng không bắt buộc.
Tổ trưởng của tổ anh cũng chính là lớp trưởng Ôn Đình Đình, tốc độ thu vở của cô ta rất nhanh, một nét bút cũng không cho viết nữa, một giây cũng không kéo dài.
Chúc Vãn còn đang rối rắm vài câu, tự dưng vở bị rút ra, Chúc Vãn vốn đang tập trung bỗng dưng có chút hoảng sợ, ngẩng đầu thấy lớp trưởng, cô cũng thành thành thật thật dừng bút.
Chu Ngộ Thần hơi nhăn mày, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Đến khi Ôn Đình Đình thu giấy của Chu Ngộ Thần, liếc mắt nhìn qua bèn kinh ngạc mà khen ngợi: “Oa, mấy câu ở mặt sau rất khó đó, cậu làm được luôn à, lợi hại quá đi.”
Chu Ngộ Thần cũng không thèm đáp lại, cũng lười nhìn, cũng không có vui sướng khi được khen mà anh lười nhác ngủ bù.
Thấy Chu Ngộ Thần không có phản ứng, Ôn Đình Đình dứt khoát thu vở với tốc độ nhanh hơn, Phạm Vũ Triết kêu gào không ngừng:
“Đợi chút đợi chút, tôi chưa làm xong, lớp phó Hứa thu nhanh thế, tôi không kịp..”
Ôn Đình Đình vẫn tiếp tục thu, thấy cậu mới viết được hai từ mà xụ mắt thu tiếp.
“Mẹ nó, lạnh chế.t đi được, cậu ta có bệnh à? Đợi một chút cũng có chế.t đâu chứ?”. Phạm Vũ Triết tức giận lẩm bẩm.
“Ôn Đình Đình á, vốn như thế sẵn rồi, trắc nghiệm cũng làm mày sợ được à? Nói đi, Phạm Cẩu Triết? Chút chuyện này cũng hù được mày à?”. Tiếu Hoặc cười hỏi cậu, vẻ mặt không thèm để ý.