***
Thành tích Tiếng Anh của Chúc Vãn không tốt lắm nhưng kiến thức mấy môn tự nhiên của cô lại rất chắc, mà cô lại chăm chỉ nên trừ lúc nói chuyện với Thời Lạc thì cô toàn làm đề, nên dù chương trình nặng đến mấy, cô vẫn chịu được.
Làm vài bài trắc nghiệm vật lý, thấy Chúc Vãn làm không tồi thì thầy giáo dạy vật lý vui đến mức không thèm quan tâm mấy đám quỷ gây sự nghịch ngợm kia.
Làm giáo viên, đương nhiên là rất thích những học sinh ngoan ngoãn nghe lời, thành tích lại tốt.
Có vài lần thầy đã khen ngợi cô gái nhỏ, các bạn trong lớp nếu không hiểu đề nào cũng sẽ hỏi cô, Chúc Vãn được đối đãi thế thật là thụ sủng nhược kinh.
Lần trước, Chúc Vãn bị Ôn Đình Đình gây khó dễ, mà người từ trước đến nay không bao giờ xen vào chuyện của người khác - Hứa Dạng lại nói giúp cô nên Chúc Vãn lặng lẽ chạy đến trước mặt cô ấy nói cảm ơn.
Hứa Dạng vốn không thích nói chuyện với các bạn học, tính tình cô rất điềm đạm, trên mặt cũng không có biểu cảm gì nhiều nên mọi người đều cho rằng vì thành tích cô rất cao nên rất khó tiếp cận. Nhưng dù cho thành tích cô có nổi bật thì vẫn ít người chủ động đến làm quen.
Cho nên nhân duyên của Hứa Dạng ở trong lớp rất kém, nói thẳng ra thì là không có người bạn thân thiết nào.
Mà Chúc Vãn lại ra chủ động nói chuyện.
Thấy cô gái nhỏ đi đến trước mặt mình, khuôn mặt ửng đỏ, mềm mại nói chuyện với cô, đến khi cô gái nhỏ nói lời cảm ơn thì cô mới phát hiện ra Chúc Vãn cũng giống mình, đó là không thích giao tiếp. Nhưng thấy cô nỗ lực cố gắng tiếp xúc nói chuyện với các bạn học khác khiến Hứa Dạng cảm thấy có chút đáng yêu.
Nhưng Hứa Dạng cũng tốt tính, vẻ mặt không có cảm xúc gì nay lại nhàn nhạt cười, nói cũng không có giúp gì mà.
Cô gái nhỏ cười híp híp mắt, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên Hứa Dạng hiểu rõ là vì sao mấy người kia lại luôn quan tâm chăm sóc đến cô. Coi như chưa kể đến Chu Ngộ Thần đi, thì tiểu công chúa Thời Lạc cũng cưng nựng, như đang yêu quý bảo vật của mình vậy. Mà càng không phải nói đến Phạm Vũ Triết, đối đãi với cô gái nhỏ như người nhà, luôn luôn giúp đỡ che chở, mấy năm qua ở cùng lão đại cũng chưa khách khí với ai như vậy.
Đó là do tính tình Chúc Vãn rất dễ khiến người khác yêu quý, như một đứa bé vậy.
Hai người thường xuyên nói chuyện hơn, dần dần cũng trở nên thân thiết, đôi khi Thời Lạc và Chúc Vãn không nghĩ ra được cách làm thì sẽ đi hỏi Hứa Dạng, ba người ngồi cạnh nhau, mỗi người đều nói lên ý của mình rồi cùng thảo luận phương pháp giải bài.
Hứa Dạng cũng cười lên rất nhiều, cũng hoạt bát lên hẳn. Nhưng vẫn để chủ nhiệm lớp ở trong mắt, cảm thấy được ngồi chỗ này đúng là chó ngáp phải ruồi.
Khai giảng xong, cô gái nhỏ vốn ngoan ngoãn nay đã nghịch ngợm hơn nhiều, xem ra ba người chơi chung với nhau rất dễ lây tính nhau đó.
Tiếu Hoặc ngồi cạnh Trạng Nguyên, cũng xấu hổ không dám làm ồn quấy rầy nên trong nửa tháng, cùng với Phạm Vũ Triết mà thành thành thật thật nhìn Hứa Dạng làm bài. Dù hai người không thèm động não làm bài nhưng so với lúc trước thì ngoan hơn rất nhiều.
Càng không phải nói đến Chu Ngộ Thần, thành tích khiến người ta phải hâm mộ, chỉ là mỗi tội anh lười học mà thích làm xằng làm bậy. Nhưng giờ có Chúc Vãn ở bên cạnh nên đối mấy việc chơi bời đó không còn hứng thú nữa mà mỗi ngày đều thành thành thật thật bám đuôi cô gái nhỏ, đôi lúc sẽ giải đề cho cô.
Trong văn phòng, mấy thầy cô giáo dạy ở ban mười bốn đều âm thầm tự khen mình may mắn, Chu Ngộ Thần ngoan hiền như này, chắc do đời trước mình tốt lắm.
Trường cũng rất biết nghĩ cho học sinh nên cũng không có tiết tự học vào buổi tối. Chúc Vãn đang lo lắng cho cuộc khảo sát sắp tới nên cứ tan học đều xách cặp đến thư viện tự học.
Tài liệu ở thư viện nhà trường rất phong phú, còn có những quyển không có trên thị trường, chỉ cần đưa thẻ học sinh là có thể vào, tự tìm nơi ngồi ôn bài. Bên trong phòng cũng rất rộng rãi thoải mái yên tĩnh, rất thích hợp cho học sinh đến tự học.
Chúc Vãn đi học, Chu Ngộ Thần rất ít khi có cơ hội bám theo cô gái nhỏ, cũng lo lắng cô đi về một mình không an toàn nên đi chơi bóng hoặc đi chơi nét cùng với Phạm Vũ Triết rồi giả bộ vô tình gặp Chúc Vãn ở thư viện.
Nghe thấy nhiều cái cớ, Chúc Vãn vẫn nhịn xuống mà cười trộm, anh muốn đi cùng thì đi, cứ nghĩ loạn lung tung một đống lý do biện hộ.
Mọi người trong ban đều có thể thấy được, thầy giáo phụ trách môn khoa học tự nhiên khen bạn học nhỏ này. Trong tưởng tượng của họ cô cũng không kém lắm nhưng nhược điểm lại là môn Tiếng Anh, còn lại toàn là những bạn học trong nhà có tài nguyên tốt.
Có những bạn không dám đi hỏi Hứa Dạng, thấy tính tình Chúc Vãn khá mềm mại nên định tiếp cận, chờ thời cơ không có Chu Ngộ Thần mà hỏi, sau đó về chỗ thảo luận.
Bạn học mới giảng rất kiên nhẫn đó nha, còn tốt hơn cả thầy giáo nữa.
Mỗi lần nói xong cô gái nhỏ sẽ tủm tỉm cười, nếu chưa hiểu, cô sẽ nghĩ ra cách giảng khác.
“Không phải tao khen đâu nhưng mà cô gái nhỏ này thật khiến người khác yêu thích mà, thành tích tốt, tính tình lại mềm mại, vóc dáng lại nho nhỏ trắng nõm.” Mấy bạn học nam thảo luận.
Ai đó lập tức ngắt lời: “Mày đừng có phí tâm tư nữa, không nhìn xem ai ngồi cạnh cậu ấy à, như hổ rình mồi vậy đó, mày còn định giữ mạng nhỏ này không.”
“Đúng là không thể không nói, ánh mắt Thần ca tốt quá…”
“Chẳng lẽ Thần ca không tốt à…”
“Mày đừng có so sánh, tức chết mất.”
Không quá một lúc sau, thanh danh của Chúc Vãn ở trong ban từ không có tiếng tăm gì đã trở thành cô thôn nữ được lão đại che chở, rồi lại biến thành học bá ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng ai đó vẫn hồn nhiên không biết gì, mỗi ngày vẫn cố gắng học tập thật tốt.
Cô gái nhỏ không biết chuyện này, nhưng những lời đồn đãi này lại truyền qua tai từng người một, đa số là hâm mộ, nhưng cũng có ghen ghét.
Dù Ôn Đình Đình không nói nhưng thấy thành tích của mình trong ban bị đoạt đi sạch sẽ, mọi sự tức giận đều yên lặng để ở trong lòng.
Nhiều ngày qua, Thẩm Vi đã không chịu nổi nữa rồi, cô ta và Chúc Vãn đều cùng lớn lên ở chỗ đó rồi cùng bước vào ban mười bốn của trường, chưa đến một tháng đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất rồi.
Nhưng cô ta lại đến thành phố sớm hơn, tất cả đều mới mẻ và có những khát khao. Nhưng cô ta lại không may mắn như Chúc Vãn, bên cạnh cũng không có bạn bè lão đại vây quanh, chỉ có thể tự dựa vào chính mình rồi cẩn thận duy trì quan hệ xung quanh, hòa nhập với thành phố hơn.
Tâm tư cô ta không đặt lên học tập, mà đầu óc cũng không tính là thông minh nên chương trình nặng nề như này, cô ta đã cố hết sức, giờ đây lại thấy mình còn kém cả Chúc Vãn, mà cô gái nhỏ trong miệng người khác lại là một học bá xinh đẹp, cô ta lại chỉ là một lớp phó lao động phân công người khác trực nhật mà thôi, không có tiếng nói, mà đa số, mọi người cũng không nhớ rõ cô ta là ai.
Trong lòng Thẩm Vi không cam chịu cũng không phục, nhưng tâm tư cô ta lại nhiều, không lỗ mãng như Ôn Đình Đình, làm chuyện gì chỉ dựa theo tính tình, cô ta biết làm như thế là không lăn lộn dậy được.
Choạng vạng tối, Tiếu Hoặc và Chu Ngộ Thần chơi bóng.
Cũng khá lâu rồi anh không chơi bóng với bọn họ, mà hôm sau lại có trận bóng rổ giữa trường số một và trường số hai. Mà Chu Ngộ Thần lại là người chơi chủ lực, thiếu anh cũng không thể tiến hành được nên anh đồng ý đến sân bóng, cẩn thận dặn dò Chúc Vãn nếu anh về muộn, thì đừng về nhà một mình mà ở thư viện chờ anh một chút, để anh đưa cô về.
Chúc Vãn cũng muốn để anh yên tâm, để anh tập trung vào luyện tập nên mềm mại nói cổ vũ khiến Chu Ngộ Thần như được tiếp theo máu, hưng phấn vô cùng.
Phấn khởi đến khi kết thúc cả quá trình tập luyện, Chu Ngộ Thần ngang ngược coi trận tập luyện này như trận thi đấu chung kết.
Tập xong, mấy bạn học kia đều kêu rên một lát, vừa ngồi nghỉ ngơi vừa bán tán. Thần ca sao thế nhỉ, chỉ là tập luyện mà thôi, sao lại quá mức thế. Thể lực thường ngày của anh, bọn họ còn tập cùng mệt chết khiếp, tối nay lại như vậy, bọn họ không chịu nổi.
Tiếu Hoặc và Phạm Vũ Triết nghe thế thì cười ha ha, nói rằng mấy ngày Chu Ngộ Thần không tốt cho lắm, bị nghẹn nên hôm nay muốn đánh buông thả một chút, khiến cho mọi người hơi kinh ngạc rồi.
Lời này nửa thật nửa giả nhưng bọn họ vẫn không nói được, có phải Thần ca hưng phấn là do người trong lòng nói hai câu cố lên đúng không, không có tiền đồ mà kích động như vậy.
Một đám mệt chế.t, mà anh lại vui vẻ hạnh phúc?
Chê cười nha.
Nhưng định nói tiếp, lại sợ ai đó quấn lấy Chúc Vãn, làm cô phải cổ vũ lão đại trước khi thi đấu là toang đó.
Các thành viên không chống đỡ được nữa, nên huấn luyện cho tan sớm.
Chu Ngộ Thần nhìn thời gian, chắc lúc này Chúc Vãn vẫn ở thư viện, rồi lại nghĩ đến thời gian. Anh định đi tìm cô gái nhỏ nhưng vừa đánh bóng xong, cả người toàn mồ hôi, sợ cô ghét bỏ nên định đi vài bước đến chỗ gần trường, định tắm rửa xong thì đến đón cô.
Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc định đi thẳng về nhà, nhưng thấy thời gian còn sớm nên dứt khoát đi rắm rửa cùng Chu Ngộ Thần, tắm xong thì sẽ đến tiệm net quẩy một chút.
Phải nói là Chu Ngộ Thần giàu quá mức luôn, nhà tầng ở đây chỉ có một người là anh, diện tích rất lớn, phương tiện dụng cụ xa hoa hết nấc nhưng cơ bản toàn trống trơn, vì anh rất ít khi đến đây.
Nhưng cũng không nghĩ tới là giờ phút này lại có tác dụng. Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc khi bước vào thì tấm tắc khen toàn hơi thở của tiền. Chu Ngộ Thần nghe thế thì cười mắng bọn họ nhanh lên, tắm xong thì đi chứ đừng cản đường anh đón trễ cô vợ nhỏ.
Trong ban, về vấn đề quét tước vệ sinh đều do Thẩm Vi sắp xếp, Chúc Vãn mơ hồ nhớ đến hình như hôm nay là đến mình, cô không rõ lắm nên chờ mọi người đi hết rồi hỏi Thẩm Vi.
Từ nhỏ hai người đã quen biết nhau nên Chúc Vãn cũng không sợ cô ta, cô gái nhỏ cười đi đến bên cạnh, nhẹ giọng dò hỏi:
“Vi Vi, hôm nay là tớ trực đúng không?”
Khi cô đến hỏi là lúc Thẩm Vi đang làm đề, cô ta vất vả lắm mới giúp đỡ Ôn Đình Đình vài ngày để mượn quyển đề này.
Bên tai nghe thấy giọng nói của Chúc Vãn, giọng nói rất quen thuộc trong trí nhớ. Cô ta ngẩng đầu lên, thì giơ cánh tay ra che đậy bài, không có ý tứ chung đụng với Chúc Vãn.
Cô ta rất lo lắng Chúc Vãn sẽ vượt xa mình.
Chúc Vãn ngẩn người rồi hỏi lại một lần nữa, Thẩm Vi gật gật đầu, làm bộ làm tịch mà nhìn quanh lớp, dặn dò cô gái nhỏ quét tước đừng qua loa.
Chúc Vãn cười đáp ứng, rồi xoay người cầm chổi bắt đầu quét tước.
Thẩm Vi nhìn người từ nhỏ đã lớn lên cùng cô ta lẻ loi quét tước một mình, trong lòng cảm thấy có chút vui sướng. Cô ta thích nhìn Chúc Vãn lẻ loi một mình, chỉ có vậy, cô ta mới cảm nhận được hai người giống nhau.
Chỉ có thể thông qua cách này để lừa gạt mình.
Thẩm Vi nhìn cô gái nhỏ một lúc, đột nhiên nhớ đến cái gì đó thì lập tức bỏ bài trong tay xuống, đứng dậy đi đến chỗ của Chúc Vãn, duỗi tay cầm vở luyện tập trên bàn của cô lên.
Đây là sách luyện tập rất hiếm, cô ta khó khăn lắm mới mượn được quyển kia nhưng còn kém xa hơn quyển này nhiều, bên trên đề Chúc Vãn đã viết xong, còn đánh dấu bằng bút hồng ở bên cạnh, phân loại các phép tính rõ ràng.
Cô ta quay đầu nhìn Chúc Vãn đang bận rộn ở phía sau, cô gái nhỏ như cảm nhận được có người đang nhìn mình nên cô quay người nhìn Thẩm Vi, cười nói: “Đề này khó quá, nên tớ làm vẫn sai, cậu đừng cười tớ.”
Cô gái nhỏ vẫn nói chuyện với Thẩm Vi như lúc ở nhà, nhưng trong mắt Thẩm Vi, cô gái nhỏ ấy không giống nữa rồi.
Thẩm Vi thu hồi sắc mặt, yên lặng ghi nhớ tên quyển sách luyện tập.
Chúc Vãn như biết cô ta định làm gì thì tốt bụng nói: “Mấy ngày nay tớ tìm được quyển này, cậu với tớ đều có thẻ học sinh nên đều có thể mượn được mà, bên trong còn nhiều sách tham khảo và đề thi ôn tập lắm. Tí nữa tớ cũng đi đến đó, cậu đi cùng tớ không?”
Thẩm Vi có chút kinh ngạc, cô ta ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ấm áp sạch sẽ mang theo ý cười của Chúc Vãn, giống như là đã suy nghĩ từ lâu, cô ta mở miệng đồng ý: “Được…”