***
Chỗ ngồi trong cuộc khảo sát đều dựa theo thành tích để sắp xếp. Đây cũng là bài khảo sát đầu tiên, là tập hợp thành tích. Chúc Vãn cũng sinh ở thành phố H nhưng không tham gia phần trung khảo lần trước nên không có nhiều thành tích. May mà trường học có chính sách cho học sinh ngoài tiến vào nên cô mới được sắp xếp thi ở phòng cuối cùng của trường.
Cùng phòng thi còn có Thẩm Vi và Thẩm Hoài.
Lúc sau tan học, LiLy cho Thẩm Vi sắp xếp người trực nhật vệ sinh, rồi dán tên học sinh vào các bạn để thứ hai tuần sau khảo sát.
Thẩm Vi nghe nhiệm vụ của mình, tích cực sắp xếp.
Thời Lạc xung phong nhận việc, dù cô nàng bị Chu Ngộ Thần xem thường cũng không chịu lùi bước mà muốn lôi kéo Chúc Vãn đến tòa nhà thực nghiệm để quen thuộc phòng thi hơn. Tất nhiên Chúc Vãn rất vui vẻ, cô gái nhỏ nhanh chóng cất dọn sách vở vào cặp xách rồi đi theo cô nàng.
Chu Ngộ Thần nhìn thấy hai cô gái đi với nhau, trong lòng khó chịu, vẻ mặt như ăn phải quả đắng.
Không biết hai người chị em kia nói gì mà Thời Lạc cười tươi như hoa, Chúc Vãn cũng cười đến mức mà bả vai rung rung.
Đương nhiên là Chu Ngộ Thần cảm thấy không thoải mái rồi, anh cảm thấy nụ cười ấy có chút châm chọc. Lúc Chúc Vãn đi với anh cũng không cười như vậy.
Trong lòng anh bực bội, nhìn cái bóng đèn này như nào cũng không vừa mặt. Chu Ngộ Thần rất muốn duỗi tay kéo cô nàng ra nhưng đây là chị em tốt của Chúc Vãn ở trường nên Chu Ngộ Thần không có biện pháp nào. Cũng không thể vì yêu đương với anh mà bắt cô gái nhỏ cắt đứt quan hệ, thật ra anh có nghĩ đến chuyện này nhưng mà anh càng sợ Chúc Vãn buồn hơn, cô gái nhỏ này đối với bạn bè có khi còn cao hơn với người yêu.
Làm cho Chu Ngộ Thần tức đến mức suýt mất nửa cái mạng.
Đừng có khinh thường đàn ông u oán nhé, anh bèn lấy di động từ trong túi ra gọi cho Đường Kỳ Thâm.
Mãi đối phương mới nhận điện thoại, Chu Ngộ Thần gấp đến mức mà lên án hành vi phạm tội của Thời Lạc luôn:
“Tôi nói cho anh chưa thế? Sao ngày nào Thời Lạc cũng rảnh rỗi như vậy? Mỗi ngày đều độc chiếm cô gái nhỏ của tôi, anh còn không mang cô nàng đi à? Sao tự dưng có năng lực vậy Đường Kỳ Thâm?
Ai kia trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng giọng nói nặng nề cũng vang lên.
“Cô ấy mới lớp 10, tôi không phải là súc sinh đâu.”
“Mẹ nó, anh bảo ai là súc sinh cơ?”. Chu Ngộ Thần tức muốn hộc máu, hai người này cũng chẳng phải là thứ gì tốt.
Giọng nói của Đường Kỳ Thâm vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng nếu nghe kĩ vẫn nhận ra sự thân thuộc với Chu Ngộ Thần.
“Sức chịu đựng của tôi không tốt đâu, nhưng mà cậu vẫn kém xa, tôi chỉ có thể lựa chọn việc cách xa để cô ấy lớn lên, chứ không tôi sợ không khống chế được mình.”
“Cái gì cơ…..??!!”. Từ nhỏ Chu Ngộ Thần đã là tiểu bá vương, tuy chơi với Đường Kỳ Thâm nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau. Tính tình Đường Kỳ Thâm thâm trầm. Từ trước đến nay Chu Ngộ Thần muốn gì thì được đó, muốn tận dùng thời gian để tranh thủ làm nên cũng không nghĩ nhiều lắm. Cho nên bây giờ anh cũng không thể lý giải được câu nói của Đường Kỳ Thâm nữa mà hùng hùng hổ hổ nói hai câu rồi cúp điện thoại, mặt đen sì đi theo sau hai cô gái.
Buổi tối trước ngày khảo sát, Chúc Vãn rửa mặt rồi lên giường ngủ sớm.
Từ trước đến nay, cô gái nhỏ đều nghiêm túc mà nỗ lực học tập, cũng không nghĩ đến chuyện bài kiểm tra mà đối với cô, quan trọng nhất vẫn là ngủ một giấc thật ngon để có tinh thần.
Khi Chúc Vãn sắp xếp lại đồ, Chu Ngộ Thần đã đến ăn vạ bên cửa sổ nhà cô như mọi ngày. Anh thấy Chúc Vãn đứng dậy, nhướng mày:
“Hôm nay ngủ sớm vậy?”
“Mai khảo sát mà.” Chúc Vãn đáp, cô gái nhỏ ngước mắt nhìn cửa sổ, thấy những nhánh cây lay động, thiếu niên đứng dưới ánh trăng có khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trong con ngươi đen láy lại tràn đầy sức sống, cô cười:
“Cậu về nhà đi, mai khảo sát đó.”
Chúc Vãn thúc giục anh đi đi, lo rằng anh sẽ về muộn, ảnh hưởng đến việc ngày mai làm bài.
“Sáng mai đừng đến đón tôi nhé, chúng ta không thi cùng phòng đâu.”
“Nói nhiều yêu cầu quá đi.” Chu Ngộ Thần bĩu môi, anh không vui khi bị cô đuổi đi đâu đấy. Mà cô gái nhỏ này vô tình như vậy, sao có thể bảo anh ở lại chứ.
“Không thi cùng phòng thì không thi cùng phòng, ông đây vẫn đến đón cậu đấy.”
Anh biết Chúc Vãn lo lắng ảnh hưởng đến việc anh nghỉ ngơi, nhưng chỉ là một cuộc khảo sát mà thôi, anh vẫn ứng phó nhẹ nhàng được. Dù cho có thi rớt, anh cũng không để bụng, trong lòng anh biết anh không thích hợp để học tập. Nhưng anh sẽ thi đại học, anh muốn mang niềm vui đến cho cô gái nhỏ, để cô gái nhỏ ái mộ anh.
Chu Ngộ Thần nghe lời mà nhảy qua bên cửa sổ, dựa vào rồi nghe động tĩnh bên trong, chờ đến khi nào cô gái nhỏ tắt đèn mới ngượng ngùng lái xe rời đi.
Ngày hôm sau, Chu Ngộ Thần thực hiện đúng việc không tới đón Chúc Vãn. Anh cũng biết tính tình của cô gái nhỏ, nếu anh không nghe theo lời khuyên mà buồi sáng vẫn tới đón, thì cô gái nhỏ sẽ bị ảnh hưởng. Anh không để ý đến thành tích nhưng Chúc Vãn rất để ý, cho nên anh không nghĩ tới việc làm ảnh hưởng tới cô gái nhỏ, đặc biệt là vì mình.
Anh che chở cho cô, không thể làm ảnh hưởng đến cô.
Sáng nay môn thi đầu tiên là ngữ văn, môn ngữ văn cũng không khó lắm, học chăm chỉ một chút là có thể làm được.
Lúc Chúc Vãn đến địa điểm thi vẫn còn thừa một chút thời gian, bèn ngồi yên lặng giở lại sách giáo khoa ngữ văn ra rồi ngâm nga lại các thơ cổ lại một lần/
Bị xếp lại phòng thi cuối, trừ cô và Thẩm Vi, Thẩm Hoài là thi vào được còn lại toàn là những bạn có thành tích kém muốn đội sổ. Vì những bạn học ấy không có thiên phú, có nỗ lực học cũng không tiếp thu được nên đành từ bỏ, để cho mình không học vấn. Cả ngày cứ đi theo đám bạn cười ha ha, dù bị cha mẹ đưa vào trường bằng tiền cũng không nhận thức được, vẫn ăn chơi trác táng, như Chu Ngộ Thần của lúc trước.
Từ trước đến nay mấy tên này phóng túng, làm trời làm đất ầm ĩ, dù cùng phòng thi với Chúc Vãn nhưng vẫn không ôn bài mà ngồi nói chuyện phiếm bấm điện thoại. Đến khi thấy Chúc Vãn đang ôm sách giáo khoa ngữ văn ngâm nga, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
“Học bá à?”
“Học bá cũng tới chỗ này để khảo sát á?”
Người kia lắc đầu mà lười nhác đi đến bên cạnh Chúc Vãn, không lễ phép mà cướp lấy quyển sách giáo khoa ngữ văn.
Vừa mở sách ra đã thấy một bài thơ, bọn họ chưa bao giờ học qua, đọc cũng không hiểu. Nhưng bọn họ có thể nhìn ra được Chúc Vãn là một bạn nghiêm túc học tập, bên những chữ ở dòng thơ ấy đều được cô gạch chân viết tỉ mỉ, đánh dấu từ khó và giải thích. Màu đỏ màu xanh xen kẽ lẫn nhau, thẳng hàng, còn nhìn rõ hơn những dòng chữ mà thầy cô viết ở trên bảng.
“Anh xem hiểu à?”
“Anh ấy xem hiểu thế nào được chứ.”
Một vài bạn học nam giật lấy sách giáo khoa, nhìn qua vài lần rồi lại nhìn Chúc Vãn. Bỗng trong lòng có suy nghĩ này, bèn ném sách lên bàn rồi gọi điện cho ba cậu ta.
“Ba ơi, ba đồng ý với con rồi, trên 50 điểm thì mua cho con xe à, vậy ba chuẩn bị tinh thần đi, chờ xem thành tích của con đi.”
Đến khi cậu ta cất điện thoại, cùng với một đám côn đồ vây xung quanh Chúc Vãn. Cậu ta lại gần, những người khác nghiêng nghiêng người, để cho cậu ta làm việc dễ,
“Bạn học, giúp đỡ nhé.”
Cậu ta để đồ uống ở ngăn bàn Chúc Vãn.
“Tí nữa làm bài giúp nhé.”
Chúc Vãn nghe hiểu ý tứ, nhưng đột nhiên bị vây quanh như vậy, trong lòng cô gái nhỏ khiếp sợ, nói chuyện lắp bắp.
“Tôi không….”
“Có dọa được ai đâu, có bị sao đâu.” Cậu ta lại bỏ thêm một chai nước nữa vào ngăn bàn.
“Không sao đâu, không cần cậu làm gì, tí nữa đừng có che đáp án rồi không cần cậu nữa.”
Chúc Vãn nhút nhát sợ sệt gật đầu, không dám nói thêm với đám người này, thấy trong ngăn bàn có nước bèn lấy ra.
“Cậu mang cái này đi, tôi không cần…”
Cô còn chưa nói xong, mấy người đó đã quay đầu bỏ đi. Chúc Vãn thở dài để lại vào ngăn bàn, không động vào.
Tới lúc làm bài, Chúc Vãn tập trung làm bài. Cô gái nhỏ rất coi trọng mấy kì thi này nên trong đầu không nghĩ mấy thứ linh tinh, làm bài rất nhanh. Chúc Vãn học ngữ văn giỏi, đề lần này lại không khó lắm nên cô làm xong một tờ thì tiện tay đặt bên cạnh.
Cô cũng không nhớ đến mấy tên lưu manh đang chờ cô giúp mà cô đã có thói quen che đậy đáp án, cho nên thuận tay để một cái, cũng làm cho mấy đôi mắt phía dưới nhìn được.
Thẩm Vi không giống với Chúc Vãn. từ trước đến nay đều không chú tâm học hành. Dù tiếp thu có nhanh đi chăng nữa nhưng học như vậy, ngay cả bài thơ cổ cô ta cũng viết sai chính tả, không nhớ câu tiếp theo như nào. Cô ta đọc không hiểu, lòng Thẩm Vi trùng xuống, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Chúc Vãn.
Thấy cô gái nhỏ đặt bút xuống, vẻ mặt, bình tĩnh, hoàn toàn tương phản với vẻ mặt hoảng loạn của cô ta. Cô ta lại nhớ đến Chúc Vãn được đám người kia vây quanh gọi là học bá, cô ta không cam lòng.
Ở đây phần lớn là học sinh không học tập, giám thị trông cũng không nghiêm, dù sao trình độ mọi người cũng tương đương nhau, dù lơi tay cũng không sợ bọn họ làm trò gì. Vì vậy mà thầy giám thị ngồi ở bục giảng nghiêm túc đọc sách, chỉ cần ở dưới không có động tĩnh thì ông cũng không làm gì.
Xung quanh Chúc Vãn đều quang minh chính đại nhìn đáp án cô viết, mặt mày hơn hở, lộ rõ vẻ vui mừng, ngòi bút viết không ngừng.
Thẩm Vi nhìn không quen, lúc này cô ta có nhược điểm của Chúc Vãn trong tay, đương nhiên sẽ không buông tha rồi.
Suy nghĩ một lát, cô ta nhíu nhíu mày, quyết định làm một việc ngu ngốc.
Thẩm Vi ngồi đầu dãy hai, thầy giám thị ngồi khá gần nên cô ta gọi nhỏ.
Lần thứ nhất, vì nhát gan nên cô ta không dám gọi lớn, mà lớp tương đối ồn nên không nghe được.
Thầy vẫn say sưa đọc sách.
“Thầy ơi?”. Đến lần hai, cô ta tăng âm lượng lên.
Thầy giám thị giật mình, duỗi tay lấy cặp kính viễn thị dày của mình, vì lâu không nói nên giọng khàn khàn.
“Có chuyện gì?”
Thẩm Vi còn chưa mở miệng nói, thầy đã nói:
“Muốn đi WC thì đi cửa sau.”
Trong bài khảo sát, chắc thầy cũng không nghĩ ra là bài thi có vấn đề, nên tưởng là muốn đi WC, đang định đeo kính viễn thị lên thì nghe thấy Thẩm Vi báo cáo.
“Thầy ơi, đằng sau có bạn học nữ gian lận…”