***
Gian lận?
Thầy giám thị hơi hơi nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn không để ý, theo ánh mắt Thẩm Vi mà nhìn theo, có một cô gái nhỏ ngồi rất ngoan ngoãn.
Bạn học đó mặc quần áo đồng phục chỉnh tề, kéo khóa áo cũng không hề cẩu thả, nhìn qua cũng chẳng giống mấy tên côn đồ.
Chúc Vãn rũ mắt yên lặng làm bài, sẽ có lúc nhìn đề suy ngẫm rồi sau đó lại viết tiếp, một hơi viết xong. Nhìn qua không hề giống với một đám không học vấn kia, giống như là bạn học ngoan ngoãn hơn, nhìn như nào cũng không giống với học sinh gian lận.
Học sinh ngoan ngoãn luôn làm cho người khác yêu thích, thầy nhìn chằm chằm Chúc Vãn vài lần rồi phục hồi tinh thần, nhớ ra được bạn học đang ngồi trước mặt mình vừa báo cáo bạn nữ kia gian lận.
Có người báo, ông là giám thị đương nhiên không thể ngồi yên rồi, dù cho trong lòng ông có kết luận nhưng vẫn phải đi xuống xem như nào.
Ông yên lặng mà bỏ cặp kính viễn thị với quyển sách trong tay xuống, đứng dậy chậm rì rì. Ở phía dưới, Thẩm Vi đang có ánh mắt chờ mong nhìn ông, ông vẫn thong thả đi xuống dưới, bàn tay để sau lưng, từng bước đi rất nhỏ, không hề có dáng vẻ vội vàng như gặp học sinh gian lận.
Vất vả lắm mới đi đến chỗ bên cạnh Chúc Vãn. Ông cúi đầu nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang làm đề, làm thầy giáo nhiều năm như vậy, học sinh tốt hay xấu ông nhìn qua là có thể phân biệt được.
Chúc Vãn vẫn làm bài, chữ viết cũng rất đẹp, đọc đề vài lần cũng lý giải được ý nghĩa chính xác, không hề sai. Phòng cuối cùng của cuộc thi khảo sát cũng có học sinh lợi hại như vậy, mắt ông sáng ngời.
Ông liếc mắt nhìn vài lần đề xung quanh Chúc Vãn, mấy nét bút lung tung kia mãi ông mới nhận ra được. Tuy chữ xấu, làm sai hết bài này đến bài khác nhưng có thể nhìn ra được là có chút bóng dáng bài thi của Chúc Vãn.
Nói sao bây giờ nhỉ, chắc chắn là nhóm mấy tên kia rồi. Thẩm Vi tính toán rõ ràng thật đấy, trong lòng ông cũng hiểu rõ. Ông trở lại bục giảng nhìn danh sách thí sinh, hai cô gái này cùng một lớp. Ánh mắt ông nhìn Thẩm Vi cũng có chút không thích hợp cho lắm.
Thầy giáo cũng lớn tuổi rồi, cũng trải qua nhiều, ông dừng một chút, đứng cạnh bàn Thẩm Vi, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Bạn học ấy vẫn đang làm bài rất tốt, chuyện khác đã có thầy xem.
“Thầy, cậu ta gian lận mà!”. Thẩm Vi không phục, sao từ xưa đến nay thầy cô nào cũng sẽ thiên vị Chúc Vãn thế. Cô ta nghĩ thầm, nếu vụ Chúc Vãn gian lận này được 0 điểm thì mình cũng sẽ không kém Chúc Vãn được.
“Toàn bộ các bạn đều giống đề nhau, cậu ấy còn làm rất tốt, thế cậu ấy làm gì?”. Thấy thái độ của Thẩm Vi không thuận theo cũng không buông tha, thầy cũng có hơi tức giận.
“Vì cậu ta đưa đáp án cho các bạn khác!”
Thấy thầy có vẻ tức giận, Thẩm Vi có chút nóng nảy, giọng lớn hơn trước. Cô ta vừa nói xong, mấy tên côn đồ kia cũng chú ý, còn thầm mắng chửi. Mẹ nó, không ngờ khảo sát còn người như vậy.
Thấy thầy không để ý tới nữa, trấn an học sinh rồi mặc kệ phản ứng của Thẩm Vi. Ông bê ghế ngồi xuống cách xa bục giảng mấy mét, tiếp tục đọc sách xưa.
Thẩm Vi cực kì tức giận, bởi vì cô ta vừa làm trò khôi hài nên hơn nửa bài thi vẫn còn chỗ trống. Cô ta nhìn qua Chúc Vãn, loa cũng bắt đầu phát ra tiếng, cô ta bèn gặm ngón tay cặm cụi viết.
Tiếng chuông vang lên, Thẩm Vi vẫn chưa làm xong. Vốn dĩ cô ta không làm được nhưng còn lãng phí nhiều thời gian, nên viết văn không hề có kết cấu logic, thậm chí kết bài còn viết qua loa đến mức chính cô ta còn không hiểu, bố cục cũng không viết xong.
Cô ta gấp đến mức hốc mắt ửng đỏ, trái tim đập rất nhanh, mà cô ta thấy Chúc Vãn thong dong cất bút vào cặp xách, mấy tên kia lại vây xung quanh nhỏ giọng nói cảm ơn, đồ uống đồ ăn vặt không thể trả lại được.
Cô ta còn chưa kịp ghen ghen, người thi cùng phòng luôn luôn ít nói - Thẩm Hoài lại đi đến trước mặt cô ta.
Chúc Vãn cùng quê với bọn họ. Thẩm Vi và Thẩm Hoài tuy cùng họ nhưng cũng không có quan hệ, chẳng qua là sinh cùng nơi nên biết nhau thôi.
Trong lòng Thẩm Vi sợ Thẩm Hoài, vì cậu chưa bao giờ cười, vì bệnh nên gương mặt trắng bệch lại âm trầm, hơn nữa tính tình lại không tốt.
Đến khi Thẩm Hoài đứng trước mặt cô ta, Chúc Vãn cũng đã dọn xong đồ. Chu Ngộ Thần đang đứng ở cửa chờ, cô gái nhỏ bèn đeo cặp xách chạy tới.
Ánh mắt Thẩm Hoài vẫn luôn ở trên người Chúc Vãn. Từ khi cô ra khỏi phòng học, cậu nhìn thấy Chu Ngộ Thần ở bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng đi vài phần.
Đương nhiên Thẩm Vi thấy được phản ứng của Thẩm Hoài nhưng giờ phút này, cô ta thực sự sợ hãi, Thẩm Hoài tới tìm cô ta, có nghĩa là Thẩm Hoài thấy được việc cô ta chơi xấu lúc nãy.
Cô ta theo bản năng mà chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn cậu.
Thẩm Hoài dừng một chút rồi chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn không dễ nghe. Đây là lần đầu tiên Thẩm Vi thấy cậu nói chuyện với mình, nhưng trong giọng này chứa đầy sự cảnh cáo.
“Cậu đừng hại cô ấy.”
Thẩm Vi theo bản năng mà chớp chớp mắt, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn cậu.
“Chúc Vãn có gì tốt chứ? Sao mấy người cứ che chở cho cô ta vậy?”
Trong lòng cô ta rất tức giận, mặc kệ là Chu Ngộ Thần hay Thẩm Hoài, cho dù là đám học không tử tế kia cũng cảm thấy Chúc Vãn tốt. Chúc Vãn tốt chỗ nào chứ, cô ta không cam lòng.
Thẩm Hoài không nói nhiều lắm, cũng không hỏi cô ta lý do mà chỉ trầm giọng nói.
“Cậu không cần hại cô ấy.”
Sau đó không chờ cô ta trả lời đã yên lặng rời đi.
Thẩm Vi ngồi yên tại chỗ, hốc mắt ửng đỏ, không biết là bởi vì không làm được bài hay vì ghen ghét với Chúc Vãn.
Nhưng chuyện cũng không có đơn giản như vậy, khi Thẩm Hoài rời đi thì một đám côn đồ kia vây quanh cô ta. Lúc nãy cô ta nói chuyện với thầy giáo, giọng hơi lớn nên bọn họ nghe được hết, đây là lần đầu tiên họ thấy có người nhiều chuyện như vậy nên phải giáo dục một phen.
Những người này không giống với Chu Ngộ Thần. Dù cho Chu Ngộ Thần có nghịch đến đâu cũng không đánh con gái. Nhưng mấy người này lại không như thế, bọn họ không lễ phép không có giáo dục. Mấy người ấy gõ gõ bàn Thẩm Vi, không chấp nhận lời từ chối mà lôi kéo cô ta về hướng cầu thang hướng bắc. Nói cái gì mà phải giáo dục cô ta, ở trường không được dạy à.
Thẩm Vi sợ hãi, giờ phút này trong lòng cực kì sợ hãi, cho dù Thẩm Hoài cứu cô ta cũng tốt, dù sao thì bọn họ cũng lớn lên cùng nhau.
Mà loại chuyện tốt như này lại không có, đám côn đồ lôi cô ta vào WC nữ sinh ở phía Bắc mà nói chuyện một chút.
Không có ai giúp cô ta, dù cho đi ngang qua WC, cho dù là bạn học có quan hệ tốt với cô ta nhưng mấy người ấy chỉ nhìn thoáng ra rồi rời đi.
***
Khảo sát môn ngữ văn xong, Chúc Vãn rất chuyên tâm. Mấy loại chuyện kia xảy ra vào lúc cô vẫn đang viết văn, ở trường viết văn phân tích rồi mới đến văn nghị luận. Nên đề này vẫn giống như trước là nghị luận văn học, đề cũng đơn giản 《 Mở khóa mười phút 》. Phạm vi bài rất rộng, có thể tùy theo suy nghĩ, sửa lại nội dung cũng được.
Nhưng Chúc Vãn viết rất nghiêm túc, không có nội dung nhưng vẫn viết rất nhiệt tình. Cô viết là mới đầu định sống trong gian phòng trong mười phút nhưng bởi vì một người nào đó lại ra bên ngoài.
Viết xong, Chúc Vãn cũng không chú ý tới việc của Thẩm Vi cho nên từ đầu đến cuối giờ, tâm tình cô gái nhỏ rất tốt.
Đến khi Chu Ngộ Thần đến đón, Chúc Vãn vẫn tìm bốn phía, chưa thấy nên mới nói là tìm Thời Lạc.
Cô ngẩng mặt nhìn thiếu niên, Chu Ngộ Thần không hề nghĩ ngợi mà nói.
“Ông đây muốn đến sao cô nàng dám đến nữa?”
“......”
Chúc Vãn cười.
“Lạc Lạc không sợ cậu.”
“Ông đây đồng ý với cô nàng là thi xong thì đưa ảnh chụp còn nhỏ của Đường Kỳ Thâm”. Chu Ngộ Thần bĩu môi, không vui nói.
Nhưng không ngờ lại chọc cho Chúc Vãn cười. Cô gái nhỏ nở nụ cười nói:
“Cậu mua chuộc cô ấy.”
“Nhưng không sao, cậu nhìn Lạc Lạc không đáng tin cậy thế thôi, dễ dàng bị mua chuộc nhưng đừng ngày nào cũng chọc cô ấy, nhỡ đâu có ngày cô ấy bị mua chuộc, bán cậu đi đây.”
Đương nhiên Chu Ngộ Thần không buông tha việc châm ngòi ly gián hai chị em này rồi. Chúc Vãn vừa buồn cười vừa cảm thấy trẻ con/
“Trên tay cậu có gì mua chuộc cô nàng không?”. Ngụ ý là, muốn bán thì cũng bán cho cậu.
Cả người Chu Ngộ Thần căng cứng, nghe cô gái nhỏ mềm mại nói, đột nhiên cảm thấy cô cũng nghĩ thông suốt rồi. Trái tim anh đập rất nhanh, nhưng vẫn tự khuyên nhủ không nên sốt ruột.
Chúc Vãn thấy anh mãi không đáp lại bèn cúi đầu, có chút ngượng ngùng. Anh nghe vậy chắc không hiểu, nghe không hiểu thì thôi nhưng nghĩ lại, cô xấu hổ quá.
Chúc Vãn ngẩng đầu vụng trộm nhìn anh một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu, vụng về đổi đề tài.
“Lạc Lạc rất thích đàn anh kia đó.”
“Không sao, từ nhỏ tới lên, Đường Kỳ Thâm chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, cô nàng đã ngoan ngoãn chạy tới trước mặt. Chẳng qua Đường Kỳ Thâm không làm như thế thôi.” Chu Ngộ Thần câu được câu không làm lộ ra lịch sử đen tối của Thời Lạc, rồi lại nghĩ đến người đang đi bên cạnh mình, giận sôi máu.
“Khi nào cậu mới nghe lời giống Thời Lạc thế?”
“Tôi nghe lời mà…” Chúc Vãn không biết anh có ý tứ gì mà chỉ trả lời theo bản năng.
Chu Ngộ Thần nhớ lại, nghe lời cái gì chứ. Nghe lời mà mỗi lần anh muốn ở một đêm ở nhà cô gái, mà khuôn mặt nhỏ này lại nghiêm túc giảng giải đạo lý, từ chối lời của anh.
Mỗi khi Chu Ngộ Thần nhớ đến việc này lại đau đầu, mà không thể nói thẳng ra được.
Nhìn vẻ mặt vô tội của Chúc Vãn, anh chỉ có thể để cơn tức giận xuống, yên lặng nhớ đến lời khuyên của Đường Kỳ Thâm.
Chu Ngộ Thần ơi, mày không phải là tên khốn, phải từ từ theo đuổi, không được nóng nảy.