Đúng là tiểu biệt thắng tân hôn*, Chu Ngộ Thần nhớ cô gái nhỏ muốn chết, nên anh càng bắt nạt cô nhiều hơn. Dịu dàng ngày thường cũng vứt ra sau đầu, qua vài lần, Chúc Vãn có rơi nước mắt xin tha cũng không có tác dụng nữa. Cô càng cầu xin, thì lửa của Chu Ngộ Thần càng muốn bùng mạnh lên, không thu hồi lại được.
(*tiểu biệt thắng tân hôn: nghĩa là sau khi vợ chồng xa cách nhau thì càng gắn bó, thân mật hơn.)
Chúc Vãn lôi tất cả nước mắt cùng với kỹ năng làm nũng ra, ngày thường, chắc chắn Chu Ngộ Thần sẽ đầu hàng, nhưng ngoại trừ trên giường.
Tới nửa đêm, Chu Ngộ Thần mới buông tha, anh vừa ôm vừa dỗ cô gái nhỏ. Đúng là hưng phấn nhất thời xong dỗ vợ hỏa táng tràng*. Chúc Vãn bĩu môi không thèm nhìn anh nữa, Chu Ngộ Thần đành phải tỏ vẻ đáng thương, gọi bảo bối, trái tim của anh ơi, chỉ kém không quỳ xuống trước mặt cô gái nhỏ. Nhưng mặt ngoài anh hối lỗi thế thôi, chứ trong lòng vẫn thỏa mãn không chịu được.
(*hỏa táng tràng: từ này mình thấy nhiều nhưng vẫn chưa tìm được giải nghĩa ở đâu. Bạn nào biết thì cmt/ib với mình, để mình bổ sung vào nha. Mình cảm ơn ạ.)
“Không sao đâu bé cưng, dù sao mai cũng là cuối tuần, em không cần phải đi dạy học, đúng không?”
Ngày mai không đi dạy học, nhưng cô biết thừa mấy dấu vết xanh tím do người này làm ra thì mấy ngày cũng không hết được. Chỉ sợ ngay cả vạt áo cũng không che được chỗ xấu hổ ấy.
Chúc Vãn không hé răng nói nửa lời, cô xoay người, quay lưng với anh. Nhưng Chu Ngộ Thần lại là đồ lưu manh, cứ nhìn chằm chằm tấm lưng trắng nõn mê người ấy của cô. Hình như Chúc Vãn cũng cảm nhận được gì đó lạ nên cố gắng lấy hơi cảnh cáo anh, đêm nay vì kêu nhiều quá nên giọng nói của cô rất khàn.
“Chu Ngộ Thần!”
“Được được được, em ngủ ngon nha.”
Chu Ngộ Thần chột dạ không chịu được, vừa ôm vừa dỗ cô gái nhỏ.
Nhưng anh rất nhớ cô, và đúng như dự đoán trong lòng anh. Chúc Vãn không hề dễ tức giận, mà cô ỷ lại vào việc có người đau lòng mình nên phát ra chút tính tình của cô gái nhỏ. Chu Ngộ Thần mềm giọng dỗ vài câu, cô đã vụng trộm cười ngọt ngào rồi. Cả người cô bị anh quay lại để nằm đối mặt, cô cũng không từ chối, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên người, cô còn ngủ say hơn.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, có lẽ Chúc Vãn yên tâm quá, biết Chu Ngộ Thần ở bên cạnh nên ngủ nướng, không tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ, từng tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua tấm rèm không che, Chu Ngộ Thần cẩn thận nhấc chăn ra kiểm tra, thấy trên người Chúc Vãn vẫn còn những dấu vết mà tối qua anh làm ra khi không kiềm chế được. Cũng may Chu Ngộ Thần vẫn còn tính người, anh đau lòng, cúi xuống dịu dàng hôn lên môi cô gái nhỏ. Chúc Vãn hơi động đậy, lăn người trong vô thức, bàn tay thò ra từ ổ chăn ấm áp, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của Chu Ngộ Thần.
Người đàn ông bị hành động vô thức này của cô gái nhỏ lấy lòng, khóe miệng anh giương lên, tâm trạng rất tốt.
Bên ngoài, tự dưng có người gõ cửa, gõ không mạnh lắm nhưng Chu Ngộ Thần lo rằng Chúc Vãn bị đánh thức nên bèn buông tay ra, định đi vài bước ra mở cửa. Nhưng ai ngờ khi Chúc Vãn cảm thấy tay mình không còn bám lấy cánh tay ấm áp của anh nữa thì cau mày, tỉnh dậy.
Chu Ngộ Thần quay đầu nhìn lại, thấy vậy, anh bèn cúi đầu hôn hôn miệng cô gái nhỏ.
“Anh đi ra ngoài nhìn chút, em ngủ tiếp đi.”
Chúc Vãn vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, bèn ngơ ngác gật gật đầu, nhắm mắt lại.
Ngoài cửa là một học sinh. Trong thôn, bọn trẻ rất giản dị, mà mọi người ai ai cũng thích cô giáo xinh đẹp đến từ thành phố về đây dạy học bọn họ nên thấy ở nhà có món ăn mới, bèn lấy chút đồ ăn, bảo lớp trưởng mang qua.
Khi Chu Ngộ Thần mở cửa. củ cải nhỏ bên ngoài cửa bèn ngẩn người. Cậu bé lui về sau mấy bước, xác nhận rằng mình không đi nhầm nơi.
“Chú, cháu chào chú, cháu tìm cô giáo Chúc Vãn ạ…”
Những đứa trẻ trong thôn rất sợ người lạ, vì khí chất trên người Chu Ngộ Thần mạnh mẽ hơn người bình thường không ít nên khi cậu bé thấy anh, nói lắp bắp.
“Cô giáo Chúc chưa rời giường đâu, cháu bé tìm cô ấy có việc gì?”
Trừ dịu dàng kiên nhẫn với Chúc Vãn ra thì Chu Ngộ Thần chưa bao giờ có sắc mặt tốt, anh biết trước mặt anh là học sinh của Chúc Vãn nên anh mới cố gắng để giọng điệu mình tốt hơn chút.
Cậu bé ấy hơi kinh ngạc.
“Cô giáo Chúc từng nói, ngủ nướng là một hành vi không tốt ạ…”
Chu Ngộ Thần phá lệ, anh cười cười:
“Được, chốc nữa để tôi phê bình cô ấy.”
Cậu bé ấy gật gật đầu, đưa đồ trong tay cho anh rồi tạm biệt, rời đi.
Khi Chu Ngộ Thần trở về phòng đã thấy Chúc Vãn nằm ở trên giường, hai tay che mặt, dưới bàn tay mềm mại ấy là gương mặt phiếm hồng.
Thật ra khi Chúc Vãn mới tỉnh, phát hiện không có người trên giường nên hơi khó chịu đôi chút. Cô định lười biếng ăn vạ ở trên giường, chờ tên đầu sỏ gây tội Chu Ngộ Thần đến hầu hạ, ai ngờ lại nghe được cuộc đối thoại giữa anh và học sinh, cô bèn cảm thấy xấu hổ.
“Về sau em không còn mặt mũi nhìn học sinh nữa rồi!”
“Không sao đâu, bọn họ còn nhỏ, nghe không hiểu.”
“???”
Chúc Vãn để lộ đôi mắt tròn xoe của mình ra từ kẽ hở của tay, trừng mắt nhìn anh một cái.
“Ý của em là, em không làm gương tốt, ngủ nướng!”
Chu Ngộ Thần không nhịn được cười mà cười ra tiếng, anh để cô duỗi tay nhéo nhéo mình.
Vài tuần tới, Chu Ngộ Thần càng tới đây nhiều hơn. Nếu không phải Chúc Vãn ngăn cản thì anh hận không thể để nơi này làm nhà của mình rồi. Buổi sáng dậy sớm lái xe vào thành phố làm việc, buổi tối lại lái xe trở về.
Một tuần trước khi kết thúc thực tập, cũng là lúc Chu Ngộ Thần gặp phải một dự án lớn nên anh vội hơn bình thường rất nhiều, số lần đến đây cũng ít hơn.
Ngày hôm sau đi dạy học, Chúc Vãn vừa đi vào phòng học đã ngửi thấy mùi hương đồ ăn chưa kịp bay hết của những học sinh vừa ăn xong. Đây là bữa sáng tình yêu mà Chu Ngộ Thần bảo người làm cho cô, mọi ngày cô sẽ cảm thấy bình thường, nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại muốn ói.
Tình trạng này kéo dài cả buổi sáng vẫn chưa đỡ hơn. Chúc Vãn nghĩ thầm rằng chắc là do hai ngày nay Chu Ngộ Thần không đến nên cô ứng phó lung tung ba bữa cơm trong ngày nên đau dạ dày. Ai ngờ khi vừa tan học, mùi hương cơm trưa từ bên ngoài lại bay vào phòng, lúc này cô không nhịn được nữa bèn chạy vài bước, ra bên ngoài ói.
Các bạn học sinh quan tâm, chạy ra lấy khăn giấy và nước cho cô. Chúc Vãn gật gật đầu, cố nén xuống mà cười cười nói không sao với học trò, rồi sao đó để mọi người tan học.
Buổi trưa, cô không ăn nổi cơm nữa, vừa ngửi thấy đã không thoải mái rồi. Chúc Vãn ngơ ngác ngồi trong căn phòng nhỏ trong chốc lát, đột nhiên trong đầu lại nảy ra một chút ý nghĩ không thể hiểu được. Cô ngồi dậy, lo lắng, mong rằng thầy giáo lái xe sẽ chở cô lên trấn, vào hiệu thuốc mua que thử thai.
Sợ mua một cái bị ngoài ý muốn nên cô mua tận hai cái. Cô còn lo lắng đến mức sợ thầy giáo đi cùng phát hiện ra nên còn mua lung tung thêm thuốc trị cảm cho có.
Trên đường trở về, Chúc Vãn vẫn luôn thất thần, thầy giáo nhắc nhở rằng cô phải chú ý sức khỏe, cô cũng chỉ cố gật đầu.
Khi có kết quả, đương nhiên là Chúc Vãn bị dọa rồi.
Từ trước đến nay cô đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, chuyện lớn nhất cũng chỉ là yêu sớm với Chu Ngộ Thần. Mà bây giờ… Cô chưa kết hôn mà đã có thai.
Chúc Vãn lo lắng, ngồi im một hồi lâu, đầu óc trống rỗng, sau đó cô theo bản năng mà gọi điện thoại cho Chu Ngộ Thần.
Đầu dây bên kia là Ngụy Cải nghe.
“Chu thiếu đang mở họp, tiểu thư có chuyện gì cứ nói để tôi đi vào.”
“Không, không sao, không sao… Chốc nữa tôi gọi lại, chốc nữa…”
Cúp điện thoại xong, Chúc Vãn mới phản ứng lại, lúc nãy cô vừa gọi điện thoại cho Chu Ngộ Thần đó. Sau đó, cô ngơ ngác nhìn bụng bằng phẳng của mình, không tin lắm.
Sau khi Chu Ngộ Thần kết thúc cuộc họp, đi ra mới biết là Chúc Vãn vừa gọi điện thoại. Anh mắng Ngụy Cải một hồi, sau đó trực tiếp ra khỏi công ty, trả lời điện thoại cho cô gái nhỏ rằng anh đang trên đường đến. Mấy ngày nay anh không qua, lúc này Chúc Vãn gọi điện thoại chắc chắn là nhớ anh rồi, việc đầu tiên anh vẫn nên xuất hiện, đến bên cạnh cô.
Khi anh tới, Chúc Vãn đã đi dạy học tiết buổi chiều. Anh vẫn giống như lần đầu tiên, nhẹ nhàng tiến vào hàng ghế cuối cùng nghe cô giảng bài. Nhưng lúc này, cô không còn cảm thấy xấu hổ nữa mà lại có chút lo lắng. Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, cưng chiều nhìn thiếu nữ trên bục giảng.
Người bạn nhỏ hồi trước chia sẻ cho anh xem sách giáo khoa nói với anh rằng, giờ ăn, lúc tan học buổi sáng cô giáo Chúc Vãn còn ói ra.
Chu Ngộ Thần vừa nghe xong, trong lòng trầm xuống một chút. Anh cay mày, nghĩ có nên xách cô bé ngốc không biết chăm sóc bản thân này về không nữa. Nhưng nghĩ đến chuyện cô vừa gọi điện thoại cho anh, giờ phút này cô lại mất tự nhiên, trái tim đập loạn xạ. Chu Ngộ Thần ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ, như muốn xác minh suy đoán của mình.
Là từ khi nào?
Từ trước đến nay Chu Ngộ Thần đều đau lòng cho Chúc Vãn, không cho cô ăn những thứ không tốt cho sức khỏe. Nên mỗi lần anh đều nghĩ ra những biện pháp, để cô không chạm qua mấy thứ đó. Rồi anh nghĩ đến lần đầu tiên anh đến nơi cô giảng dạy tìm cô, khi đó cứ tâm tâm niệm niệm cô gái nhỏ, anh bèn không nghĩ nhiều mà lăn lộn cả đêm.
Chúc Vãn được Chu Ngộ Thần bảo vệ rất tốt nên không quen xử lý mấy việc này. Đêm đó qua đi cũng không để ý, nên chắc chắn là lần đó.
Đột nhiên Chu Ngộ Thần hưng phấn hẳn lên. Ý cười ở khóe miệng không thể nào che giấu được. Khi Chúc Vãn nhìn về phía anh thì cũng là lúc hai người đối diện nhìn nhau, thiếu nữ trên bục giảng bèn ngẩn người, lộ ra sắc mặt kinh ngạc, tựa như đang hỏi có phải Chu Ngộ Thần đã biết cái gì không.
Đương nhiên anh không trả lời rồi.
Tay trái anh đút vào túi quần Tây, chạm vào hộp đựng nhẫn cười mà anh đã đặt từ lâu nhưng chưa có cơ hội mở ra, mỉm cười.
Đêm đó trở về phòng, hình như Chúc Vãn đang muốn tìm cơ hội nói cho anh vấn đề này. Nhưng khi ăn cơm xong cô lại không biết mở miệng nói như nào, thời gian trôi qua một hồi lâu, không hiểu sao cô cảm thấy ấm ức.
Sao Chu Ngộ Thần có thể nhìn cô ấm ức được. Việc cầu hôn này, anh đã muốn làm từ lâu rồi, kiên nhẫn thiết kế tỉ mỉ mấy tháng, mỗi lần anh vuốt ve ngón tay Chúc Vãn đều tự cảm nhận kích thước. Anh lại sợ nhẫn không hợp nên định đợi cô tốt nghiệp, nhưng có vẻ như không kịp rồi, anh thích.
Chu Ngộ Thần nhìn cô gái nhỏ chằm chằm, Chúc Vãn hơi hoảng hốt, bèn dời tầm mắt, xoay người gọt táo cho anh.
Chu Ngộ Thần đi theo, ôm cả người cô gái nhỏ vào ngực từ phía sau, anh duỗi tay lấy quả táo và dao gọt táo, để qua một bên. Sau đó, anh lấy nhẫn đã chuẩn bị từ lâu ra, ghé vào tai Chúc Vãn, thân mật cọ cọ.
“Vãn Vãn, gả cho anh được không? Chiếc nhẫn này anh đã chuẩn bị rất lâu rồi, cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều lần nói với em những lời này. Nhưng anh lại sợ em chưa tốt nghiệp, không đồng ý. Hôm nay anh không nhịn được nữa rồi, cầu xin bảo bối tâm can của anh, thương xót anh, gả cho anh, nhé?”
Chu Ngộ Thần cảm giác được rõ ràng cô gái nhỏ trong lồng ngực vừa chớp mắt, cô còn chưa lên tiếng, anh đã cảm giác được mu bàn tay của mình có một giọt nước ấm áp rơi xuống.
Chu Ngộ Thần xoay người cô gái nhỏ lại. Hốc mắt Chúc Vãn hồng hồng, từng giọt nước mặt rơi xuống, cô bĩu môi, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu. Chu Ngộ Thần luống cuống, anh vội vàng ôm cô vào trong lồng ngực, giọng nói dịu dàng không tưởng tượng được.
“Sao vậy, không khóc, không khóc mà, chẳng lẽ em chưa nghĩ đến việc gả cho anh à?”
Chúc Vãn nắm chặt bàn tay nhỏ, đánh anh hai cái. Chu Ngộ Thần cười khẽ, cúi đầu hôn lên môi cô cùng với đôi mắt ướt đẫm.
“Em còn tưởng rằng, em chưa lập gia đình đã phải làm mẹ đơn thân…”. Chúc Vãn nhăn khuôn mặt nhỏ lại, ấm ức. Chu Ngộ Thần nhìn một cái, cảm thấy tim như tan ra, tay anh ôm chặt cô, dỗ như nào cũng không đủ.
“Đừng sợ, có anh mà. Em không biết rằng anh đã muốn cầu hôn em như nào đâu, nhưng lại sợ em không đồng ý. Anh sai rồi, dù em không đồng ý thì anh vẫn phải mặt dày cầu hôn vài lần chứ. Không khóc nữa, ông xã hôn hôn em.”
Trong mắt Chúc Vãn vẫn còn nước mắt, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông không đứng đắn. Ý cười ở khóe miệng Chu Ngộ Thần khó nén, anh kéo tay muốn đeo chiếc nhẫn sáng lấp lánh lên cho cô gái nhỏ.
“Em chưa đồng ý đâu!”
Chu Ngộ Thần không còn cách, đành cúi người gần, hận không thể hòa cô gái nhỏ vào người mình.
“Bé cưng, cầu xin em, nhé? Có phải là không có nghi thức với hoa tươi không? Lần tới, khi về nhà, ông xã sẽ mang tất cả những thứ tốt nhất nhé? Ở trước mặt cục cưng, cho anh chút mặt mũi nào?”
Anh vừa nói, vừa mạnh mẽ đeo nhẫn cho cô. Lúc này Chúc Vãn không cản anh nữa, mà ấm ức mở miệng:
“Sao anh biết về cục cưng thế?”
“Anh là ba cục cưng mà, ngày đó bé con đã thông báo cho anh một tiếng đó.”
“...”
Chúc Vãn làm lơ lời nói hươu nói vượn của anh. Cô nghĩ nghĩ, mở miệng nói tiếp.
“Có phải vì cục cưng nên anh mới cưới em đúng không… Em là gì chứ… Mẫu bằng tử quý* à?”
(*mẫu bằng tử quý: Mẹ vinh hiển nhờ con. Nguồn: Thuật Ngữ Trong Ngôn Tình - Diễn Đàn.)
Cô biết rõ là không phải như vậy, nhưng vẫn muốn hỏi.
Chu Ngộ Thần nhẹ nhàng đeo nhẫn lên cho cô, kích cỡ vừa đúng. Sau đó anh ôm cô vào ngực, hôn như nào cũng thấy không đủ, rồi anh thỏa mãn ghé vào tai cô nói:
“Là anh phụ bằng tử quý đó*, bà xã ơi.”
(*phụ bằng tử quý: nghĩa tương đương như trên nha mọi người, cũng như cha vinh hiển vì con.)