Lọc Truyện

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 352

Có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô nghe thấy liền nhìn qua, ở trong túi áo của Hoàng Trường Minh.

Trong nhà bếp chỉ toàn là tiếng nước bần lên tung tóe, dường như không nghe thấy gì cả, Lam Ngọc Anh cũng không móc điện thoại ra, vì sợ nhìn thấy những thứ không nên thấy, nên cô chỉ cầm lấy cái áo khoác, nhảy một chân qua đưa cho anh.

Hoàng Trường Minh vừa quay đầu lại đã nghe thấy có tiếng bước chân, cô đưa nó cho anh: “Ừm, điện thoại của anh reng nè…

Anh lau khô tay, từ trong áo khoác lấy điện thoại di động ra.

“Alo, ba!”

Lam Ngọc Anh nghe thấy anh cau mày nói.

Thứ hiện ra trước mặt lúc này chính là gương mặt nghiêm túc không hay nói cười tùy tiện của ông Hoàng, khiến cột sống lưng của cô không khỏi đứng thắng.

Đầu dây bên kia không biết đã nói gì mà khiến cho chân mày của Hoàng Trường Minh cau có nhíu chặt lại, cuối cùng là đôi môi mím lại thành một đường mỏng: “Con hiểu rồi, bây giờ con sẽ qua ngay!”

Thấy anh cúp điện thoại, Lam Ngọc Anh vội vàng nói: “Phần còn lại để tôi rửa sạch cho, anh mau đi đi!”

“Ừm.” Hoàng Trường Minh gật đầu.

Dường như là có chuyện gì đó rất quan trọng, anh vội vàng cầm lấy áo đi nhanh ra bên ngoài, ngay sau đó chính là âm thanh của tiếng đóng cửa truyền vào.

Đến tối, Lam Ngọc Anh đi tắm rồi lên giường nằm.

Đèn trong phòng đã tắt, mặc dù cô cũng nhắm mắt lại rồi, nhưng vẫn không thấy buồn ngủ chút nào, mà cũng không biết là bản thân đang chờ đợi điều gì.

Mãi cho đến khi mơ hồ nghe thấy dưới lầu yên tĩnh có tiếng khởi động xe hơi.

Lam Ngọc Anh xốc chăn mền lên và trong màn đêm cô đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống, thấy chiếc ô tô màu trắng đang dừng bên dưới ánh đèn đường.

Sau đó, đèn xe chớp tắt hai lần, cửa ghế lái được mở ra, dáng người cao lớn của Hoàng Trường Minh bước xuống.

Anh không lập tức lên lầu ngay, mà là dựa người vào thân xe, cúi đầu hút một điều thuốc, làn khói trắng dưới ánh đèn đường, ngay cả những hạt bụi trong khỏi dường như cũng nhìn thấy rõ, chỉ là không thể nhìn rõ nét mặt của anh.

Hút xong một điều thuốc, Hoàng Trường Minh dùng giày da dập tắt nó đi, rồi mới đi lên lầu.

Lam Ngọc Anh quay lại giường rồi năm xuống, trong lòng thầm đếm số

Màn hình điện thoại sáng lên bảo có tin nhắn gửi đến.

“Ngủ ngon.

Lam Ngọc Anh nhìn thấy hai chữ này, cuối cùng cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi

Buổi sáng ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh thức dậy muộn.

Lúc cô vội vàng chạy xuống lầu, thì phát hiện chiếc ô tô màu trắng đã đi từ sớm rồi, cô cũng không quan tâm lắm, vội vàng chạy ra trạm xe, lo sợ nếu đến muộn thì sẽ bị trừ tiền.

Cuối cùng cũng đến tòa nhà làm việc, Lam Ngọc Anh thậm chí ngay cả thở cũng không còn sức, chạy theo đám đông vào bên trong, sau một giấc ngủ dậy, mắt cá chân của cô bị bong gân đã sưng lên rất nhiều.

Vừa mới bước vào cánh cửa xoay, điện thoại đổ chuông, cô vừa đi vừa móc điện thoại ra: “Alo, Cá Nhỏ! Sao vậy, tớ đang vội đến công ty…

“Ngọc Anh, cậu có xem tin tức hôm nay không?”

Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Trương Tiểu Du rất nghiêm túc.

Lam Ngọc Anh thấy khó hiểu: “Là tin tức gì?”

“Cũng không có gì! “ Trương Tiểu Du nghe vậy, liên thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Ngọc Anh, cậu hãy nghe tớ nói, ngàn vạn lần cũng đừng có xem báo và tin tức đó! Vạn lần đừng xem!

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT