Lọc Truyện

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 412

Đèn trong phòng còn chưa tắt, không khí đã như được đốt lửa.

Hoàng Trường Minh đỡ phía sau lưng cô, đáy mắt biến sắc, các đường nét đan xen vào nhau khiến gương mặt có chút thay đổi.

“Lưng của em có vết thương, sẽ bị chạm đến.”

Vậy làm sao bây giờ?

Mí mắt Lam Ngọc Anh phiếm hồng, run run nhìn anh.

Sau đó bỗng nhiên thấy trời đất quay cuồng, cả người đã bị anh bế lên: “Em ở phía trên.”

Cuối tuần, người đi xe buýt không nhiều, nhưng gần đây đang có một đoạn đường ray tàu được sửa, đường rất khó đi, phải đi đường vòng.

Lam Ngọc Anh đứng ở gần cửa lên xuống, nắm lấy thanh vịn, lúc xe buýt hơi lắc, cô cảm giác xương cốt trên người cũng ê ẩm theo, tối hôm qua giày vò thật lâu cũng không biết mệt, mà hai người cũng không có biện pháp Nghĩ đến đây cô không khỏi đỏ bừng mặt.

Đến đến phía trước, Lam Ngọc Anh vội vàng xuống xe, gió thổi đến cô mới cảm giác nhiệt độ hạ xuống không ít.

Bạn thân Trương Tiểu Du hẹn cô dạo phố, Phan Duy gọi điện thoại đến nói có việc đột xuất, nên Hoàng Trường Minh phải đi xử lý, cô ở nhà chờ cũng không có gì làm, nên đến tìm bạn mình.

Đã quen từ lâu, nên cô có mật khẩu cửa ra vào, bước vào khu nhà.

Sau khi ra khỏi thang máy thì liền gõ cửa.

Tiếng bước chân rất nhanh đã đi đến, sau đó mở cửa ra, Lam Ngọc Anh liền ngẩn người.

Người mở cửa cho cô không phải là Trương Tiểu Du mà là Trần Phong Sinh mặc áo choàng tắm, thân hình mạnh mẽ rắn rỏi chiếm lấy toàn bộ tầm mắt của cô, có vẻ vừa mới tắm rửa xong, đôi mắt đào hoa vẫn có mị lực như vậy.

Hình như anh ấy thấy cô cũng giật mình nhưng rất nhanh đã cười, thắt chặt dây lưng trên hông một lần nữa, quay đầu cất giọng gọi: “Cá Vàng Nhỏ, bạn đến tìm em này!” Bóng người ngoài ban công nghe tiếng gọi liền bước vào chính là Trương Tiểu Du, thấy cô, cô ấy liền xoắn xuýt cả lên.

“Ngọc Anh, sao cậu không gọi cho trước tớ mà đã đến rồi!”

Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng một cái.

Nếu gọi điện thoại có thể thấy cảnh này sao?

Sau khi mời cô vào nhà, Trân Phong Sinh liền đi vào phòng ngủ, cô đổi dép lê đi vào, nhìn Trương Tiểu Du, mờ mịt hỏi: “Cá Nhỏ, cậu và bác sĩ Trần… ở chung?”

“Khu!” Trương Tiểu Du suýt chút nữa cắn phải lưỡi, mặt đỏ lên: “Ngọc Anh, cậu đừng có đoán mò! Nghe tớ giải thích, thật sự không phải như cậu nghĩ đâu!”

“Vậy thì thế nào?” Lam Ngọc Anh chớp mắt hỏi.

Trương Tiểu Du chưa kịp trả lời, cửa phòng ngủ đã bị mở ra.

Trân Phong Sinh đi ra, đã thay quân áo khác, anh mặc quần màu xám tro nhạt cũng một chiếc áo len cao cổ màu trắng, trên tay còn cầm một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, ăn mặc rất nghiêm túc, hình như chuẩn bị ra ngoài.

Trần Phong Sinh nhìn thẳng vào mắt cô, nhướn mày: “Cô Lam, cô ngôi chơi nhé, trong tủ lạnh có trái cây, để Cá Vàng Nhỏ lấy cho cô!”

… Lam Ngọc Anh gật gật đầu.

Nhìn anh một cái, rôi lại nhìn Trương Tiểu Du đang sắp phát điên ở bên cạnh một chút.

Giọng điệu này thật sự giống như chủ của căn nhà này.

Trân Phong Sinh đi đến cửa ra vào, đi giày xong thì ngẩng đầu lên: “Cá Vàng Nhỏ!”

“Biến!” Trương Tiểu Du cắn răng.

“Anh có cuộc phẫu thuật phải đi bây giờ, quân áo bẩn anh cởi xong đã để trong máy em đừng quên giặt nha!” Trân Phong Sinh chậm rãi nói xong thì mở cửa ra, hình như nhớ ra chuyện gì đó lại đột nhiên bổ sung một câu: “Nhớ nha, đồ lót phải giặt bằng tay đó!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT