Lọc Truyện

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 443

Vào nhà hàng, Lam Ngọc Anh đi thẳng về phía bàn Lam Ngọc Thiên đang ngồi.

Bởi vì lúc này là vào giờ ăn cơm, nên nhà hàng rất đông khách, hơn nữa Lê Tuyết Trinh đang ở đây, không tiện nói chuyện, cho nên sau khi đến gần, hai tay cô siết chặt, cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Lam Ngọc Thiên, cô ra đây một lát, tôi có chuyện muốn hỏi cô!”

Lam Ngọc Thiên bị giọng nói của cô làm cho sửng sốt, quay đầu nhìn cô, không vui nói: “Để làm gì?”

“Cô ra đây với tôi!”

Lam Ngọc Thiên hừ một tiếng, trong miệng vẫn còn ngậm đồ ăn, dáng vẻ rất khinh thường.

Lê Tuyết Trinh ngồi đối diện cười thành tiếng: “Ngọc Thiên, đi đi!”

Lam Ngọc Thiên nghe vậy thì vô cùng miễn cưỡng buông đũa xuống, liếc mắt nhìn cô một cái, rồi giở giọng nịnh nọt nói với Lê Tuyết Trinh: “Vâng, chị Sunny! Vậy chị chờ em một chút nhé, em sẽ trở lại ngay!” Nhìn thấy đối phương đứng dậy, Lam Ngọc Anh cũng xoay người đi ra bên ngoài.

Mỗi một bước chân đi ra ngoài, hai tay cô đều nắm rất chặt, hình như đã rất lâu rồi cô không có cảm giác tức giận như vậy, cảm thấy gan phổi mình đang sôi trào, từng tia lửa phun ra từng đợt, những tia lửa đó dần dần bùng cháy thành ngọn lửa, liếm lấy nội tạng của cô.

Răng nanh mơ hồ cắn lên đầu lưỡi, cô hận chết đi được.

Lam Ngọc Thiên ở phía sau cô khoanh tay, rất là không kiên nhẫn nói: “Lam Ngọc Anh, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì!”

Lam Ngọc Anh bất chợt quay lại giơ tay lên.

“Bốp!”

Một tiếng lảnh lót vang lên.

Gương mặt của Lam Ngọc Thiên lệch sang một bên, dấu vết năm ngón tay đỏ ửng lập tức xuất hiện trên má trái của cô ta.

Như thể không dám tin đã có chuyện gì xảy ra, hồi lâu sau Lam Ngọc Thiên mới nhớ đến che mặt lại, vẻ mặt không tin nổi nhìn cô: “Lam Ngọc Anh, cô dám đánh tôi?”

Từ nhỏ đến lớn, sau khi cô ta trở thành cô chủ nhà giàu được thương yêu duy nhất của nhà họ Lam, lần đó khi Lam Ngọc Anh quay lại nhà họ Lam để đòi tiền, không chỉ bị Lại Diệp tát cho hai cái, sau khi đổ thêm dầu vào lửa lại bị Lam Khải Dương đánh cho một trận, vô cùng thảm hại. Bình thường cô ta đều đứng một bên và xem trò vui, cho nên khi bị cô đánh, cô ta hết sức kinh ngạc.

‘Lam Ngọc Thiên!” Lam Ngọc Anh nghiến răng, như thể là trút hết ra chất vấn: “Có phải cô chạy về quê tìm bà ngoại tôi đúng không?”

Lam Ngọc Thiên đang định đánh trả thì sắc mặt đông cứng lại, ánh mắt né tránh: “Quê cô cái gì, bà ngoại gì chứ, tôi không hiểu cô đang nói cái gì!”

“Cô còn giả bộ gì nữa! Rõ ràng chính là cô, chạy về quê tìm bà ngoại tôi náo loạn một trận, nói bao nhiêu là lời khó nghe!” Lam Ngọc Anh dùng bàn tay lúc nãy vừa vung lên chỉ vào đối phương, đầu ngón tay run lên vì kích động.

Cô từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiên lành, những lần xung đột với người khác có thể nói là rất hiếm.

Có lẽ nhìn lại quá khứ, lân duy nhất cô tức giận giống như bây giờ là khi cô tám tuổi, sau khi cô tận mắt chứng kiến cảnh mẹ cô nhảy khỏi lầu, lao vê phía Lại Diệp như kẻ điên đang cười trong đám đông.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT