Chương 613
“Huhu, Đậu Đậu không quan tâm, Đậu Đậu không muốn phải chia xa cô!” Đậu Đậu khóc cực kỳ thương tâm, một giọt nước mắt đi kèm một giọt nước mũi, mặc dù đây là chiêu mà trước khi lên xe Hoắc Trường Minh đã dạy cho cậu, nhưng bây giờ, những giọt nước mắt này chính là tiếng lòng thực sự của cậu, những giọt nước mắt không cách nào dừng lại được, “Anh Anh đừng đi mà.……….
Lúc này chiếc BMW dần chạy chậm lại, tiến vào trong biệt thực. Thấy Hoắc Trường Minh từ đầu đến cuối vẫn nhìn cô bằng ánh mắt chết chóc, cô cắn môi, “Thật sự rất xin
Lam Ngọc Anh vốn đang bị cảm lạnh, do mong muốn Đậu Đậu không lo lắng nên mới cố gắng gượng chống đỡ, suốt trên đường bị nước mắt làm cho càng thêm khó chịu, hô hấp dường như có chút đứt quãng, cho nên cô không định xuống xe ngay, nhờ chú Lý đưa cô về chung cư lại, bây giờ trong đầu chỉ mong ước được uống thuốc sau đó ngã ra ngủ tiếp.
Hoắc Trường Minh lạnh mặt kéo con trai từ trong lòng cô ra, từ nãy đến giờ hai người nói gì anh đều nghe rõ, từ đầu đến cuối, “Cô không chút mềm lòng với Đậu Đậu “Không được khóc nữa!” Anh khẽ quát, gương mặt bình tĩnh ôm con trai xuống xe, “Có khóc cũng vô dụng, cô ấy cũng có chút mềm lòng nào đâu!” ‘Lam Ngọc Anh siết chặt hai tay.
Đậu Đậu được anh giao cho thím Lý, được thím Lý giữ chặt ôm vào biệt thực.
Hoắc Trường Minh đứng bên cạnh xe, đôi mắt tĩnh mịch như muốn xuyên qua tim cô, để biết được trong lòng cô sắt đá cỡ nào, “Lam Ngọc Anh, tôi đã nói rồi, chẳng lẽ em không muốn cân nhắc chút nào sao?”
Lam Ngọc Anh chậm rãi nhếch khóe miệng.
Tiếng nói của một người phụ nữ nào đó văng vẳng bên tại cô, cô lắc đầu.
“Rầm” Hoắc Trường Minh đóng cửa xe lại, hầm hực bước vào biệt thự.
Thấy hai cha con đã hoàn toàn đi vào biệt thự, Lam Ngọc Anh lúc này mới dám nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, tay phải bất lực đặt lên trán.
Vừa về tới căn hộ, Trương Tiểu Du đã đi ra ngoài rồi, trên bàn có đặt một lọ thuốc và một bát cháo lên, dưới lọ thuốc có đè một tờ giấy, là do Trương Tiểu Du để lại, bảo cô khi nào về thì nhớ ăn cháo uống thuốc.
Lam Ngọc Anh ăn đại vài muỗng chảo sau đó lấy hai viên thuốc, nhét đại vào miệng.
Đêm điện thoại đi sạc pin, sau đó cô thả mình xuống giường, hi vọng sau giấc ngủ này cô có thể khôi phục lại sức khỏe.
Khi ngủ cô có một giấc mơ khá mơ hồ, dường như có một con ruồi cứ quanh quẩn bên tại cô mãi.
Lam Ngọc Anh đuổi mãi mà nó không đi, cố gượng mở mắt ra, mới phát hiện làm gì có con ruồi nào, là do chiếc điện thoại đang sạc của cô cứ rung mãi, màn hình mấp máy chiếu sáng cả căn phòng tối như mực.
Cô nheo mắt lại, lấy điện thoại lại nhìn.
Vừa nhìn điện thoại lập tức cơn buồn ngủ cũng tiêu tan mấy phần, trên màn hình hiện lên ba chữ Hoắc Trường Minh. Lam Ngọc Anh do dự hồi một hồi, vài giây sau nhấn nút đồng ý cuộc gọi thì lúc này lại phát hiện cuống họng của mình như bị câm vậy, nói không ra hơi, ……….. Alo?”
“Anh đang ở dưới lầu!”
Nói xong câu này, bên kia lập tức cúp máy.
Lam Ngọc Anh lần nữa nhằm mắt lại, hít thở đều, toàn thân ướt đẫm mồ hồi, còn cảm thấy rét run người, cho dù cô đang nằm trên giường, nhưng cô lại có cảm giác cơ thể mình như đang rơi không trọng lượng.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!