Chương 623
Tuy ngày đó anh bất tỉnh, nhưng những lời cô từng nói anh đều nhớ cả.
Hoàng Trường Minh tiếp tục hỏi: “Thực ra cô rất yêu nó, đúng không?”
“Ừ…” Lam Ngọc Anh lại gật đầu lần nữa, nhưng mà bây giờ nói những lời này cũng vô ích, cô đổi chủ đề nói chuyện: “Hoàng Trường Minh, ngày mai tôi phải trở về Cananda rồi.”
“Ơ.” Hoàng Trường Minh mơ hồ tựa khó hiểu.
Lam Ngọc Anh không để ý tới, mím mỗi rồi nói tiếp: “Có thể sau này sẽ không trở lại nữa, cho nên… Phiền anh giúp tôi nói tiếng tạm biệt với Đậu Đậu nha!”
Hoàng Trường Minh nghe vậy, đôi môi mỏng nhẽ nhàng vẽ ra một đường cung nhỏ dưới ánh đèn đường.
“Ngọc Anh, có lẽ không cần nói.” Nụ cười ẩn sau lời nói của anh.
Ngọc Anh?
Lam Ngọc Anh khẽ rung động.
Có sững người loạn nhịp lại hơi bồi rồi nhìn anh, vì anh bằng nhiên thay đổi cách gọi, cùng với đôi mắt đượm cười
Nuốt nước miếng, Lam Ngọc Anh nằm chặt cái chìa khóa… Anh đi đường cẩn thận, tôi lên phòng đây!”
Nói xong quay người chạy mất dạng, nội tâm rồi bời đến mức còn lảo đảo mấy bước trước cửa. Hoàng Trường Minh đứng tại chỗ, ung dung nhìn theo bóng người cô chạy về phía nhà trọ,
Cho đến khi cô dần biến mất trong tầm mắt, anh mới cầm theo hộp cơm mà xoay người rời đi. Giống như trước kia vậy, Hoàng Trường Minh trở việt biệt thự mà không hề nóng vội, nhưng lại lái chiếc xe Land
Rover thẳng đến cửa nhà ăn mới dừng lại, sau đó đạp thằng xe, mở hộp cơm giữ ẩm ra, hương vị vắt mì xông vào mũi.
Chờ đến khi anh ăn xong, điện thoại di động đúng lúc vang lên. Hoàng Trường Minh liếc nhìn, nghe điện thoại, là giọng nói kính cẩn của Phan Duy.
“Tổng giám đốc Hoàng!”
Tình cảnh rất huyên náo, còn nghe thấy có người đang nói tiếng Anh, rõ là có sự chênh lệch thời gian với nơi anh.
Hoàng Trường Minh húp sạch chút nước mì cuối cùng, đậy nắp hộp cơm rồi hỏi: “Điều tra như thế nào?”
“Tổng giám đốc Hoàng, mọi việc đều như anh dự đoán vậy!” Phan Duy tạm ngừng, nói tiếp: “Bốn năm trước, đúng là chủ tịch Hoàng đã phải người đến New York theo dõi cô Lam đến lúc cô ấy sinh, đã mua chuộc bác sĩ ở đó, rồi đánh tráo con cô ấy trong phòng phẫu thuật, nói dối cô ấy là do sinh sớm nên làm cho nhau thai bong non, dây rốn quấn quanh cổ nên đứa bé nghẹt thở, vì thế không giữ được đứa trẻ! Hơn nữa, cô Lam cũng biết chuyện này!”
“ Ừ, tôi biết rồi.” Hoàng Trường Minh trầm giọng.
Sau khi cúp điện thoại, anh bình tĩnh nheo mắt, cơn rùng mình tản khắp người.
Đã qua mười lăm phút, nhân viên phục vụ trong nhà ăn chạy đến, đưa vắt mì được giữ ấm trong hộp cơm, dường như đã từng làm như vậy nhiều lần, cũng không hỏi hay nói gì thêm, tay này nhận tiền tay kia giao cơm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!