Chương 666
“Oa oa oa”
Bánh bao nhỏ rất hưng phấn, mỗi lần pháo hoa được bắn lên đều thét tới chói tai.
Lam Ngọc Anh cũng bị không khí vui tươi lây theo, ngửa đầu lên nhìn bầu trời giống như những người khác.
“Rất thích?” Bên tại có hơi nóng truyền tới.
“Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu chân thành, thật sự là rất đẹp.
Khuôn mặt Hoàng Trường Minh cúi lần gần cô thêm một chút, dường như là vì thanh âm của pháo hoa, anh tận lực thỏ thẻ vào bên tại cô nói “Nếu như em thích, ngày nào anh cũng có thể để ở trong sân.”
Lam Ngọc Anh không bỏ qua bất cứ từ nào trong lời nói của anh, nghiêng đầu nhìn sang, cô phát hiện hình như toàn bộ cơ thể của anh đang nhích lại gần mình.
“Anh cách em gần quá rồi.” Cô cắn môi nhắc nhở.
“Phải không nhỉ?” Hoàng Trường Minh nhướng mày.
Lam Ngọc Anh hướng sang phía khác để né tránh, không nghĩ tới anh cũng di chuyển như hình với bóng bên cạnh mùi thuốc súng nồng nặc trong pháo hoa, còn có khí chất nam tính mãnh liệt của anh.
“Hoàng Trường Minh, đừng như vậy, con vẫn còn ở đây!”
Hoàng Trường Minh nghe vậy, đồng tử co lại “Nếu như không có con ở đây, thì sẽ được?”
“Em không có nói như vậy” Lam Ngọc Anh siết chặt ngón tay, người đàn ông này! “Thưa ông, thưa bà, mua que pháo hoa cho bọn trẻ chơi đi!”
Ngoài pháo hoa lộng lẫy trên bờ sông ở phía xa xa, còn có rất nhiều người bán hàng lưu động, cầm trên tay rất nhiều loại pháo hoa lạ mắt, trong những tiếng giao hàng của đám người đi ngang qua, lúc này có một cô gái trẻ tuổi đi tới trước mặt họ.
Lam Ngọc Anh gạt đi sự ngượng ngùng và mất tự nhiên trên khuôn mặt của mình, trong miệng gọi cô gái bán pháo hoa lại.
Cô lén lút liếc nhìn Hoàng Trường Minh, thấy đường nét trên khuôn mặt anh tuyệt đẹp vô cùng, mi mắt giữa không có bất kỳ khác thường, cũng không có muốn đi uốn nắng, chẳng qua chỉ là cúi đầu nhìn về phía con trai hỏi “Đậu Đậu, muốn chơi sao?”
“Muốn!” Bánh bao nhỏ lập tức gật đầu.
“Cho tôi hai bỏ đi.” Hoàng Trường Minh ngẩng đầu nói.
“Được, thưa anh.” Cô gái rất là mừng rỡ, từ trong tay lấy ra hai bỏ đưa tới “Bên trong một bó có mười cây, một bỏ là hai mươi ngàn, còn hai bỏ chính là bố mươi ngàn.”
Hoàng Trường Minh nghe vậy, từ trong túi lấy ví tiền, rút ra tờ một trăm ngàn. Cô gái cảm thấy bối rối vô cùng “Thưa anh, anh không có tiền lẻ sao?”
“Không có.” Hoàng Trường Minh lắc đầu, nói “Không cần trả lại.”
Túi hành lý của Lam Ngọc Anh đều được đặt ở trong phòng, lật qua lật lại, trong túi quần cũng không có tiền lẻ.