Chương 668
Đến khi bánh bao nhỏ cầm vào tay cô, mới kéo cô trở về trong những dòng suy nghĩ, đi được hai bước, cô cắn cắn môi, không nhịn được dừng bước nhỏ giọng hỏi “Cục cưng, con đã lớn rồi sao?”
Mặt bánh bao nhỏ chợt đần ra,
Trở lại phòng của khách sạn, thời gian cũng không còn sớm nữa, Hoàng Trường Minh đem con trai đi tắm. Chờ cha con bọn họ đi ra, Lam Ngọc Anh lại ủ rũ đi vào.
Từ sau khi trở lại, phản ứng của cô đều có chút chậm chạp, dưới vòi hoa sen, cô cố ý kỳ kèo thêm một lúc lâu, muốn chờ bên ngoài hai cha con ngủ rồi mới đi ra, nhưng chính xác mà nói, là đợi cho Hoàng Trường Minh ngủ say.
Cho đến khi tay chân được tầm đến khi mềm nhũn ra, cô mới mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Đẩy cửa phòng tắm ra, trên chiếc giường lớn ở bên ngoài, bánh bao nhỏ đang lăn để bò dậy.
“Ngọc Anh, mau tới đây Lam Ngọc Anh nghe thấy tiếng liền nhìn sang, Hoàng Trường Minh gối lên cánh tay, ở xa xa nhìn cô.
Cô liếm môi một cái, buộc chặt thắt lưng ở quanh hơn, rồi yên lặng vòng qua bên kia vén chăn lên đi vào năm.
Đệm rất mềm mại, khi nằm lên trên đó, cả thân thể như đang rời xa khỏi cuộc sống thế tục tầm thường.
Bánh bao nhỏ ngủ ở giữa hai người, nhưng chỉ cần không nín thở liền có thể ngửi thấy hơi thở nam tính như có như không.
Lam Ngọc Anh quy củ nằm lên gối, hoàn toàn không dám lộn xộn, toàn thân cứng đờ. Mà bánh bao nhỏ ở một bên đã theo thói quen chui vào lòng cô, nhẹ nhàng nắm lấy đuôi tóc của cô.
Hoàng Trường Minh giọng nói trầm tĩnh vang lên: “Anh tắt đèn đây.”
“Ừm” Lam Ngọc Anh khẽ nói.
Ngay sau đó, cô liền thấy anh đưa tay lên, tắt chiếc đèn đang sáng ở đầu giường.
Cả trong phòng chìm vào trong bóng đêm, chỉ có bên ngoài khung cửa sổ, ánh trăng vẫn sáng lờ mờ xuyên qua rèm cửa.
“Ngọc Anh, ngủ ngon.” Bánh bao khe khẽ nói.
Bánh bao nhỏ ngủ rất nhanh, không bao lâu sau, hơi thở liền trở nên đều đặn còn đi kèm với tiếng ngáy nho nhỏ. Cô từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nguyên cái tư thế đó, đến cả lúc ngón tay vô tình nhấc lên đều rất cẩn thận, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến bánh bao nằm bên cạnh và Hoàng Trường Minh nằm kế bên bánh bao. Lam Ngọc Anh còn lo lắng cả việc, lỡ như nửa đêm anh vượt qua bánh bao nhỏ lại đây thì phải làm sao bây giờ.
Nín thở chờ đợi rất lâu đều nghe thấy động tĩnh gì, cô mới yên tâm.
Chỉ là cô không có một chút buồn ngủ nào kể cả khi nhằm hai mắt lại.
Chúng ta kết hôn đi.
Lời nói trong lúc bắn pháo hoa của anh tràn ngập trong đầu cô. Nhất là trong lúc đêm khuya không người nói chuyện như thế này, nó càng quanh quẩn ở bên tại không ngừng.
Lam Ngọc Anh chậm rãi mở to mắt, lén lút nhìn về phía tới con người gây ra chuyện này đang nằm cách đó một đoạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!