Chương 688
Lam Ngọc Anh bước nhanh qua, kéo rèm cửa sổ lại, sau đó nhặt từng bộ quần áo trên mặt đất lên, sau đó đau đầu nhìn cái con người không mặc quần áo này.
Cô ngồi xổm bên cạnh lấy tay nhẹ nhàng chạm vào anh: “Hoàng Trường Minh, anh uống ly nước ấm này trước đi!”
“Ừm. Hoàng Trường Minh miễn cưỡng chống nửa người trên.
Sau khi nhận lấy ly nước, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Lam Ngọc Anh hoàn toàn bất lực, cô mơ hồ có thể tưởng tượng được anh và Nguyễn Phong ở trong quán bar uống rượu như thế nào xem ra lúc này anh thật sự say không hề nhẹ. Тrц*уeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Dường như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh uống nhiều như vậy. Cô không nhịn được tiến lên một chút, tò mò hỏi: “Hoàng Trường Minh, tối nay anh đã làm gì với anh Nguyễn Phong?”
“Uống rượu.
Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh động đậy.
“Chỉ là uống rượu thôi sao?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.
“Ừ, còn có nói chuyện phiếm.” Hoàng Trường Minh đưa tay vuốt cằm.
“Nói chuyện phiếm?”
Lam Ngọc Anh cảm thấy kinh ngạc, không khỏi mím môi, cẩn thận hỏi: “Các anh nói chuyện gì vậy?”
Nghe vậy, Hoàng Trường Minh bỗng dưng quay mặt nhìn về phía cô, đôi mắt sâu thẳm miễn cưỡng khép hờ, bên trong tràn đầy men say, rồi lại dường như có vài phần nóng bỏng.
Lam Ngọc Anh bị anh nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, mở miệng ra, chưa kịp phát ra tiếng, đã bị anh bỗng nhiên đưa tay kéo qua.
Trong giây lát, tầm mắt cũng đã hướng lên trên trần nhà.
Lam Ngọc Anh giãy dụa dưới thân anh, một giây sau, bỗng nhiên anh ôm lấy hai má cô.
Buổi tối Hoàng Trường Minh cùng Nguyễn Phong nói chuyện rất nhiều, điểm quan trọng nhất là, bốn năm trước có một sự hiểu lầm nào đó vẫn còn khúc mắc nhưng chưa từng nói ra, nay đã giải quyết được rồi.
“Ngọc Anh, là do anh không tốt!”
Giọng nói trầm tĩnh vì say rượu hơi khàn khàn, cô hoang mang vì sự tự trách bất thình lình của anh: “Cái gì?”
“Em là của anh!” Hoàng Trường Minh nồng nặc mùi rượu tuyên bố.
“Được, em là của anh.” Lam Ngọc Anh thở dài, không thể chấp nhặt với người say rượu.
Cô đưa tay đẩy anh ra, muốn đứng lên, nhưng Hoàng Trường Minh lại phủ kín toàn bộ người cô, ép sát vào cô, còn giơ tay lên đem vật cản bên cạnh dựa vào.
Tất cả gối đều bị anh ném xuống thảm, tạo ra tiếng động không nhỏ. Lam Ngọc Anh bất đắc dĩ nhắc nhở: “Anh nhỏ giọng một chút, Bánh Bao Nhỏ đã ngủ rồi.”
“Vậy lát nữa em cũng nhỏ giọng một chút!” Hoàng
Trường Minh ở bên tại cô không có ý tốt nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!