Lọc Truyện

Ôn nhu yêu em

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Dịch Tuần, lão sư nói tôi đem cái này cho cậu, đây là đề cương giáo viên địa lý đưa cho cậu.” Thích Mân đặt trên bàn Dịch Tuần, lần này duy chí có mỗi môn Dịch Tuân không thi tốt chính là địa lý, nếu không cũng không chí ớ hạng năm.

Dịch Tuắn không nói gì, thậm chí nhìn cũng không nhìn Thích Mán, chỉ cầm lấy đề rồi chuấn bị rời khỏi phòng học.

“Này, Dịch Tuần, nhà cậu ở cạnh nhà tôi đấy, tỏi ờ trong nhà có nhìn thấy cậu, cậu còn nhớ tôi không? Lúc cậu vừa chuyến tới ý?” Thích Mân giữ chặt Dịch

Tuần.

“Không nhớ rõ.” Dịch Tuần quay đầu liếc nhìn Thích Mân đang nám lấy góc áo của cậu, ánh mât không mấy thân thiện.

Thích Mân gượng cười buông tay, cười cười, “Không sao, sau này cậu sẽ nhớ, chúng ta cùng đi đi, tiện đường.”

Dịch Tuần chắng ừ hử gì, đi ra khỏi phòng học, Thích Mân không có được câu trả lời, không thú vị sờ lên mũi, đi theo Dịch Tuần, xem ra đây là một vấn đề nan giải rồi

Lái xe nhà Dịch Tuần và lái xe nhà Thích Mân đều ớ bên ngoài bãi đỗ xe trường chờ, bởi vì hai nhà là hàng xóm, mặc dù chuyển tới không bao lâu, hai nhà gần nhau cũng coi như quen thuộc, cũng chí có Dịch Tuân, bởi vì không thích nói chuyện, quan hệ với Thích Mán rẩt nhạt.

Dịch Tuẵn ngồi lên xe, Thích Mán cùng chú Lưu hàn huyên vài câu, quay đầu gọi chú Triệu lái xe của Dịch gia lại, “Chủ Triệu, cháu ngồi xe của chủ, hôm nay Dịch Tuần đến nhà cháu chơi.”

“Được rồi, Thích thiếu gia mau lẽn xe đi.” Lúc đầu chú Triệu chưa kịp phản ứng, tiếu thiếu gia Dịch Tuần nhà mình luôn không thích gần gũi với người khác , cũng sẽ đến nhà người ta chơi.

“Được rồi, Thích thiếu gia mau lẻn xe đi.” Lúc đầu chú Triệu chưa kịp phản ứng, tiểu thiếu gia Dịch Tuần nhà mình luôn không thích gần gũi với người khác , cũng sẽ đến nhà người ta chơi.

Chủ Triệu và dì Triệu ớ Dịch gia làm mấy chục năm, hai người không có con, cho nên họ đều coi Dịch Tuần là con mình mà yêu thương, nhưng sau chuyện kia, Dịch Tuần liền thay đối, không thích nói chuyện cũng không thích cười, cũng không có bạn bè, cha mẹ Dịch gia đẽu buồn rầu, chú Triệu cũng đau lòng cho cậu.

Mắt thấy đây là lần thứ ba dọn nhà, cuối cùng có chút tiến triển.

Thích Mân ngồi vào chú Triệu khởi động xe, Dịch Tuần siết chặt tập đề trên tay, giọng điệu lạnh lùng, “Tôi không đi.”

“Đi thôi, tôi đây có chút kiến thức địa lý, Trần lão sư đế tôi dạy cậu, ngay cả lời lão sư cậu cũng không nghe sao?”

Nói tới đáy, Dịch Tuần không phản đối, Dịch Tuần mặc dù rất quái gở, nhưng đối với trướng bối như lão sư coi như nghe lọt, đương nhiên, ngoại trừ, kết giao nhiều bạn bè, nói chuyện, cười nhiều, ai khuyên đều vỏ dụng, cảu giống như một hoàng tử ớ trong vương quốc của minh, ai cũng không đế ý.

Cùng lúc đó, trong viện mồ côi Thường Thị, viện trướng đang tiếp đãi khách quý, “Thích phu nhân, Đào Đào đến rồi, học kỳ tiẽp theo Đào Đào học năm thứ ba, thành tích rất tốt, là đứa bé hiếu chuyện, nhu thuận nhất trong viện chúng tôi.1′

Hà Vãn nhìn cô nhóc cao đến hỏng mình, trên đầu được buộc thành hai bím tóc sừng dê, trên mặt nở nụ cười rụt rè, đôi mãt rất lớn, ánh mãt giống như là nai con, nhưng mà sắc mặt lại vàng như nến, đại khái là dinh dưỡng không đủ.

Tay nâm chặt góc áo biếu lộ vé bất an, quần áo đêu đã cũ, nhưng mà coi như sạch sẽ, thấy bà đang quan sát cỏ, cô cũng không hề không vui, ngược lại cười càng vui vé hơn.

“Đào Đào, đây là dì Thích, nhanh chào dì đi.” Viện trướng vỗ Đào Đào.

“Con chào dì, con là Đào Đào.” Đào Đào cười lên, lộ ra mấy cái răng khỏa, đôi màt híp lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT