Chương 50: Đường đua tử thần
“Sao, cho dù không biết cái bằng lái xe này có ý nghĩa gì đi nữa thì chắc chú cũng hiểu tính chất của nó nhỉ!”
Long Thiên Tiếu cũng để ý đến sắc mặt của bác tài xế, liền bình thản nói.
“Biết, biết tính chất của nó là đủ rồi”.
Bác tài xem xong bằng lái xe của Long Thiên Tiếu thì sắc mặt dần trở nên kích động, hô hấp dồn dập, vội vàng đáp. Ánh mắt ông ấy nhìn Long Thiên Tiếu cũng trở nên sùng bái.
“Vậy tôi có tư cách lái xe của chú chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Đương nhiên là có chứ, tôi rất vinh hạnh”.
Bác tài kích động nói. Sau đó, ông ấy dừng xe lại ven đường rồi vội vàng đi từ ghế lái xuống, đổi chỗ với Long Thiên Tiếu. Lúc Long Thiên Tiếu ngồi lên xe thì cũng là lúc đám kia gần đuổi đến, anh phóng xe chạy đi.
“Thưa cậu, xe tôi chỉ là xe taxi bình thường, đằng sau toàn là các loại xe đua đẳng cấp, mà dù không phải thì tính năng cũng mạnh hơn xe này rất nhiều, sợ là khi lên đến đường đua núi Mang sẽ bị đuổi theo mất”.
Bác tài lo lắng nói, mặc dù ông ấy đã cảm thấy kinh ngạc vì bằng lái xe của Long Thiên Tiếu, nhưng kinh ngạc là một chuyện, cái bằng lái xe chỉ nói lên thân phận đặc biệt của anh chứ không nói anh có kỹ năng lái xe giỏi.
Cố Tuyết Cầm cũng là người tỉ mỉ. Cô nhận ra, sau khi bác tài nhìn thấy bằng lái xe của Long Thiên Tiếu thì tài xế này đã thay đổi thái độ rõ rệt, từ “chàng trai” thành “thưa cậu”. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng không hỏi rõ.
“Yên tâm đi, không sao đâu. Xe tốt thì đúng là ghê rồi, nhưng xe này cũng chưa chắc kém chúng đâu”.
Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa bình tĩnh nói.
“Long Thiên Tiếu, rốt cuộc anh định làm gì?”
Cố Tuyết Cầm không biết phải làm gì, chau mày thật chặt, lo lắng vô cùng. Cô kéo dây an toàn của Long Tiểu Tịch, đồng thời dùng tay bảo vệ cô bé. Long Tiểu Tịch cũng rất ngoan ngoãn, không có dáng vẻ sợ hãi gì cả.
“Giết người. Nếu bọn chúng đã muốn đối phó tôi thì tôi sẽ cho chúng chết trong 18 đường cua của núi Mang”.
Long Thiên Tiếu đáp. Bác tài nghe vậy thì hít sâu một hơi. Khí thế như vậy, quả nhiên không phải người tầm thường. Trong lòng ông ấy bắt đầu mong chờ xem người thanh niên bí ẩn này sẽ giết người trên 18 khúc cua ở núi Mang như thế nào.
“Brrr….”
Mấy chiếc xe đằng sau đã tiến sát đến gần, Long Thiên Tiếu bắt đầu tăng tốc. Lúc này, đằng sau anh đã có 20 con xe xịn đuổi theo. Nhìn thế này thì Long Thiên Tiếu khó mà thoát khỏi, con đường duy nhất có thể đi chỉ còn 18 khúc cua của núi Mang.
Có lẽ bọn họ biết sự đáng sợ của nơi này nên đang cố ý ép Long Thiên Tiếu đến đường đua núi Mang.
“Thưa cậu, đi vào đường đua, tốc độ không nên vượt quá 80km/h đâu, nếu không sẽ xảy ra sự cố mất”.
Bác tài cảm nhận được xe đang tăng tốc, bèn vội vàng nhắc nhở.
“Nắm chắc vào, tôi tăng tốc đây”.
Long Thiên Tiếu nhắc ngược lại. Nói rồi, anh gạt cần số. Tốc độ cao nhất 80km cái quái gì, giờ đây Long Thiên Tiếu đã tăng lên 140km/h, khiến bác tài sợ gần chết. Đây chỉ là một chiếc xe taxi bình thường, tăng được đến 140km/h cũng là cực hạn rồi.
Điên rồi, điên thật rồi.
“Thưa cậu, đằng trước… đằng trước là khúc cua, giảm tốc độ, giảm tốc độ đi mà, trời ơi, chết mất thôi!”
Bác tài nhìn thấy khúc cua gần đó, nhưng Long Thiên Tiếu lại không hề giảm tốc mà còn tăng tốc lên. Trong phút chốc, ông ấy hoảng sợ vô cùng, tốc độ thế này thì sẽ trật đường đua và rơi xuống vực mất. Độ cao như thế này thì ai biết được có sống sót nổi hay không.
“Brr brr brr!”
Xe đã tăng tốc đến cực điểm, lúc đi qua khúc cua lại không hề giảm tốc. Bác tài nhìn thấy rõ ràng xe mình đang gần sát vào vực núi. Lúc cua, xe chỉ cách vực có vài milimet.
“Trời đất ơi, cái quái gì thế này, khúc cua cực hạn!”
Sau khi cua xong một vòng, bác tài kinh ngạc thốt lên. Ông ấy chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế này. Trong chốc lát, ông ấy thậm chí còn nghĩ mình đã gần chết mất rồi.
Đám xe phía sau Long Thiên Tiếu đuổi theo một cách khó khăn. Bọn chúng không dám đi quá nhanh, ai cũng biết dường đua núi Mang là đường đua tử thần, nếu không cẩn thận thì sẽ chết như chơi.
“Đây là taxi kiểu quái gì vậy? Điên à, đi nhanh như thế mà không sợ ngã xuống núi hay sao?”
Một người thanh niên đang lái xe kia kinh ngạc hô lên.
“Đây là cách lái xe chán sống à? Cái xe rách đó mà lại dám lái kiểu đó?”
“Đây có còn là người nữa không? Tại sao nó chưa rớt xuống rồi chết đi chứ”.
Một tên đầu trọc lái chiếc xe đi đầu kinh hãi nói, hắn ta coi như là một tay đua có kỹ thuật, nhưng vẫn không dám lái xe vào đường đua núi Mang như vậy, trừ khi hắn chán sống.
“Đại ca, nhìn kìa, nó giảm tốc rồi”.
Một tên đàn em bên ghế phụ vội vàng nói.
“Lảm nhảm cái gì, tao thấy rồi”.
Thằng đàn em bị tên trọc tát cho một cái rồi cũng không dám nói gì nữa.
“Đuổi theo thôi”.
Tên trọc vội vàng nói, cái xe cũ đó e là gặp chuyện rồi, nếu không sao có thể đi chậm như vậy được? Hay là bác tài của xe đó sợ đến chết rồi.
“Đại ca, đại ca, nó lại tăng tốc rồi”.
Thằng đàn em bên cạnh kia lại vội vàng la lên.
“Bốp bốp bốp!”
Tên trọc tát cho thằng đà em ba cái liên tục, tức giận phừng phừng.
“Tao nói này, nhà mày có người chết hay gì mà lắm lời thế”.
Tên trọc buồn bực, rõ ràng sắp đuổi kịp rồi mà cái xe kia lại tăng tốc, rốt cuộc là thế quái nào? Một lát sau, hắn lại không thấy bóng dáng con xe đó đâu. Đường đi của núi Mang vốn cực kỳ nguy hiểm, người bình thường không thể lái xe tới chỗ này được.
Thế nhưng, khi tên trọc đang tức tối thì cái xe taxi đó lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn, chầm chậm ở phía trước. Tên trọc lại nhìn thấy tia hi vọng, bèn vội vàng đuổi theo. Nhưng khi hắn đuổi gần kịp thì xe taxi lại tăng tốc và bỏ xa hắn.
“Đại ca, cái xe tàn đó đang cố ý trêu chúng ta đó. Thật quá khốn nạn, nó đang cố ý đi chậm”.
Thằng đàn em vội vàng nói. Nghe vậy, sắc mặt của tên trọc càng khó coi hơn.
“Oành oành oành!”
Tên trọc cảm thấy phía sau xe bị đâm trúng, xe lập tức trở nên chao đổi.
“Rầm rầm rầm!”