Lọc Truyện

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Chàng trai, cậu vẫn nên chạy đi. Hai tên này là côn đồ nổi danh, cậu không chọc vào nổi đâu”.

“Không sao, ông cứ mở tiệm đi, ở đây đã có tôi rồi”.

“Người chúng muốn tìm là tôi, tôi đi rồi tiệm này sẽ không mở cửa được thật đấy”.

Ông lão tiệm mì không lay chuyển được Nhậm Kiến Tường bèn lấy một cái ghế đẩu cho anh, sau đó đóng cửa lại đi khỏi đó, những người dân thấp cổ bé họng như ông ta sao dám ở lại đây chứ.

Lúc Nhậm Kiến Tường đợi đến hơi mất kiên nhẫn thì cuối cùng trong hẻm cũng có động tĩnh.

Một đám người cởi trần cầm đủ loại dao tự chế đang từ ngoài đầu ngõ đi đến, tên đi đầu chính là hai tên tóc vàng vừa bị Nhậm Kiến Tường đánh kêu cha gọi mẹ đó.

Đi đến gần, một người trong đó khóc lóc chỉ vào Nhậm Kiến Tường nói: “Anh Mặt Sẹo, chính là hắn, anh xem vết máu trên tay em còn chưa khô này”.

“Được rồi, có thể ra dáng đàn ông chút được không”, tên được gọi là anh Mặt Sẹo đó có mày rậm mắt to, mặt bên phải có một vết sẹo khá dài.

“Này, dám đắc tội với người của võ quán Thiên Đạo tao ở đây à, mày cũng đừng hòng sống yên ổn”.

“Nói đi, tay trái hay tay phải, tự chọn một”, tên Mặt Sẹo huơ con dao trên tay như thể đây là chuyện thường nhật với hắn.

“Đại ca của các người đâu, dẫn hắn đến gặp tôi, tôi có chuyện muốn hỏi hắn”.

“Này tên nhóc kia, tao không nghe nhầm đấy chứ, mày muốn đại ca đến gặp mày, mẹ kiếp tao đang nghi ngờ mày là tên điên đây”.

“Anh Mặt Sẹo, đừng lãng phí thời gian với hắn nữa”, thanh niên tóc vàng đứng bên cạnh nói.

“Được, bọn mày lên đi, chém đứt tay phải của nó, tiện thể đánh sưng mồm nó luôn, tao không thích thái độ nói chuyện của nó”.

“Anh Mặt Sẹo, hai đứa bọn em không phải là đối thủ của hắn”.

“Tao hơi hối hận khi thu nhận hai đứa vô dụng bọn mày vào võ quán Thiên Đạo rồi đấy, tao có hơn hai mươi anh em chống lưng cho mày, mày còn sợ nó đánh trả à”.

Hai tên thanh niên tóc vàng không đáp lời nữa, cầm con dao găm trong tay lên đi đến trước mặt Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường mỉm cười từ tốn giơ tay phải ra.

Hai tên tóc vàng nhìn nhau, dao găm trong tay lại chậm chạp không dám chém xuống, cuối cùng hoảng sợ chạy trốn phía sau anh Mặt Sẹo, hiển nhiên là lúc nãy Nhậm Kiến Tường đã khiến hai bọn hắn hoảng sợ không hề nhẹ.

“Chúc mừng bọn, bọn mày tạm thời giữ được tay của mình”, Nhậm Kiến Tường thấy hai người không dám động thì lạnh nhạt nói.

Hai tên tóc vàng không có gan đó, tên Mặt Sẹo tức giận đánh cho một tên một bạt tai.

Tên Mặt Sẹo xoay người lại hơi tức giận nói với Nhậm Kiến Tường: “Ra tay vì hai tên vô dụng quả thật không đáng, nhưng mày đừng không biết nể mặt võ quán Thiên Đạo như thế”.

“Cho nên mày muốn thế nào?”

“Đánh gãy một tay của mày”, tên Mặt Sẹo không nhiều lời, vung con dao trong tay lên chạy đến, đám anh em phía sau thấy tên Mặt Sẹo ra tay cũng không dám chậm trễ đều đồng loạt xông lên.

“Một đám rác rưởi”, Nhậm Kiến Tường lắc đầu.

Linh lực ở đan điền chuyển động, thấp thoáng có thể thấy một ít linh lực ở tay phải, tên Mặt Sẹo còn chưa kịp nhìn rõ con dao mình chém xuống đã đi đến đâu thì phía sau đã vang lên những tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

Quay đầu lại nhìn, đám đàn em hắn dẫn đến đều ngã nhào xuống đất, cảnh tượng như gặp phải ma xảy ra trên người hắn.

Dù hắn có tính cách khá cứng rắn cũng không khỏi run rẩy, con dao trong tay cũng không cầm chắc.

“Tay trái hay tay phải?”, lần này người nói là Nhậm Kiến Tường, hai người thay đổi vị trí quá nhanh.

“Tên kia, mày nghĩ tao sợ rồi à, chết đi”, tên Mặt Sẹo không tin hắn không thể đối phó được với một tên bình thường như vậy.

“A!”, con dao của tên Mặt Sẹo bay lên không trung, cánh tay phải của mình lại bị đấm gãy.

“Quán chủ của các người ở đâu?”

“Tao không biết”, tên Mặt Sẹo vẫn cố chấp, không nói tung tích của bang chủ.

“Tao tìm hắn là có việc muốn hỏi, không phải gây rắc rối cho hắn, nếu mày không chịu nói thì tao bẻ gãy luôn cánh tay này”.

Tên Mặt Sẹo sầm mặt, đầu óc hắn xoay chuyển nhanh chóng.

“Được, tao dẫn mày đi”.

“Trong võ quán Thiên Đạo có ít nhất một trăm anh em, mình không tin nhiều người như thế lại không thể trị được tên này, tên này không dễ chọc vào, chắc quán chủ sẽ tha cho mình”.

“Dẫn đường! Còn nữa, các người đừng bắt nạt những người vô tội đó nữa, nếu không cẩn thận ngày nào đó võ quán Thiên Đạo không còn tồn tại đấy”.

“Vâng vâng, anh nói đúng”, tên Mặt Sẹo đã không còn muốn chọc vào vị hung thần Nhậm Kiến Tường này nữa, đợi dẫn anh đến võ quán Thiên Đạo, đại ca sẽ dạy dỗ Nhậm Kiến Tường cho hắn.

Đám côn đồ ngã dưới đất cũng chật vật bò dậy, đi theo đằng sau Nhậm Kiến Tường và tên Mặt Sẹo.

Hai tên tóc vàng nhìn nhau, cũng may vừa rồi chúng không ra tay, nếu không lại bị đánh một trận đau đớn.

Nhậm Kiến Tường đi theo tên Mặt Sẹo đến khu ngoại ô, nơi này đã là góc biên của thành phố Hoa Tây.

Trụ sở võ quán Thiên Đạo nằm ở thị trấn nhỏ trong góc biên này, kiến trúc của thị trấn theo phong cách cổ xưa, trụ sở của võ quán nằm trong một tòa nhà cũ phía Bắc thị trấn.

Mấy người đi vào trong tòa nhà, Nhậm Kiến Tường đánh giá tòa nhà cũ, tòa nhà này có hai tầng, ngay chính giữa tầng một có đặt một bức tượng của Quan Nhị Gia, tầng hai là nơi hội họp, vẫn có chút không khí.

Trên tầng thượng tầng hai có một cái ghế, một người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế đó, Nhậm Kiến Tường chỉ đành dùng thần thức để dò xét, thế nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, tay người đàn ông còn đang nghịch hai quả cầu sắt.

“Dẫn cậu ta đến đây”, người đàn ông hờ hững nói. Ông ta không quay đầu lại, vẫn tiếp tục nghịch hai quả cầu trong tay mình.

Tên Mặt Sẹo nuốt nước bọt, cảm thấy hơi sợ, hắn nghĩ đại ca đã biết chuyện gì rồi.

Nhậm Kiến Tường chậm rãi bước đến tầng thượng, anh đã nhìn rõ gương mặt của quán chủ.

Một người đàn ông bốn năm mươi tuổi, giữa hai hàng mày lộ ra cảm giác không giận mà uy nghiêm, hơn nữa còn là một người luyện võ, có thể làm chủ của một võ quán thì nên có chút bản lĩnh.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”, vì thường xuyên luyện võ nên khi nói chuyện giọng nói người trung niên khá rắn chắc.

“Muốn nhờ ông điều tra giúp một chuyện”.

“Chuyện gì?”

“Chuyện của Diệp Yến – con gái nhà họ Diệp vào năm năm trước, chắc ông đã có nghe nói đến nhỉ? Tôi muốn biết kẻ đứng sau làm loạn là ai”, Nhậm Kiến Tường nói.

Người trung niên dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu lên, đôi mắt như chim ưng nhìn Nhậm Kiến Tường.

“Tôi biết cậu cũng là con nhà võ, nhưng cậu biết cũng vô dụng, cậu không chọc nổi vào người đứng sau đâu, tôi cũng thế”.

“Nhưng tôi phải biết, ông cũng phải điều tra”.

Nhậm Kiến Tường nói thế, người đàn ông trung niên không có động tĩnh gì, nhưng các căn phòng ở tòa nhà cũ này lại phát ra âm thanh.

Cửa phòng mở ra, gần một trăm người ở bên trong lao ra vây kín Nhậm Kiến Tường lại.

“Tôi không muốn gây chuyện, cũng không muốn biết cậu là ai”, người trung niên đứng dậy nói.

Danh sách truyện HOT