Lọc Truyện

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nói sao làm vậy, một con rồng vàng từ trên trời hạ xuống, từng tiếng rồng ngâm làm cho màng nhĩ của anh Võ đau đớn.

"Chuyện này không thể nào, không thể nào!", anh Võ vừa lẩm bẩm, vừa vội vã lui về phía sau.

Hắn không dám tin, làm sao một tu sĩ Trúc Cơ có thể phát ra đòn tấn công này, nếu như hắn biết cảnh giới thật sự của Nhậm Kiến Tường chỉ có Tụy Thể Ngũ Trùng, không biết liệu có kinh ngạc đến độ rơi cả cằm hay không.

Rồng vàng đập xuống mặt đất rất nhanh, tạo lên lực chấn động to lớn.

Không thể không nói, anh Võ này cũng có chút năng lực, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với Nhậm Kiến Tường tưởng tượng, khi rồng vàng rơi xuống, hắn đã tới ngoài rìa rồi.

Tránh được sự thương tổn lớn nhất, nhưng lực chấn động vẫn khiến hắn mất đi năng lực chiến đấu.

Anh Võ nằm dưới đất, nhìn Nhậm Kiến Tường bằng ánh mắt sợ hãi, Nhậm Kiến Tường thản nhiên bước đến gần từng bước một.

"Nói đi! Lúc đầu có phải các anh bỏ thuốc mê cho Yến Nhi không, rốt cuộc các anh muốn làm gì?"

Anh Võ chật vật giơ hai tay lên, Nhậm Kiến Tường khinh thường, lúc này anh Võ đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.

Nhưng một giây sau, anh Võ đã lấy ra một tấm bùa rồi biến mất ngay tại chỗ.

Lúc Nhậm Kiến Tường muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, anh biết là mình đã chủ quan rồi.

Loại bùa này, vừa nhìn đã biết khả năng cao là kỳ Nguyên Anh làm ra, đến nay tu vi của anh vẫn không thể ngăn chặn năng lực của nó.

Nhà họ Diệp.

"Cô Diệp Yến! Xin cô đừng phản kháng, chúng tôi không hề muốn làm khó cô, chẳng qua có người muốn gặp cô mà thôi, cho nên, xin cô hãy phối hợp với chúng tôi!"

"Tôi không đi đâu cả, tôi ở đây cùng con gái tôi".

Đồng thời, hai mươi mấy bảo vệ nhanh chóng chạy tới, bảo vệ xung quanh Diệp Yến.

"Gia chủ Diệp! Ngay cả ông cũng muốn chống đối nhà họ Ngô chúng tôi sao? Ông hãy cân nhắc xem, bản thân có tư cách đó không?"

Đôi mắt đục ngầu của ông cụ Diệp không ngừng đảo qua đảo lại, không ai biết cụ ta đang suy nghĩ gì.

Sau hồi lâu, cụ ta thở dài một hơi, nhưng cũng không ra lệnh cho bảo vệ rút lui.

Bây giờ nhà họ Diệp có thể vực dậy được hay không phải dựa vào một người có thể làm rường cột là Nhậm Kiến Tường, chỉ một quyết định sai lầm ở thời điểm này, sẽ cắt đứt đường sống của nhà họ Diệp.

"Gia chủ Diệp, đã như vậy, cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà họ Diệp sắp phá hủy trong tay ông rồi, đến lúc đó, để xem dưới suối vàng, ông làm sao đối mặt với ông bà tổ tiên của ông!", ông già râu cá trê châm chọc.

"Chuyện này không nhọc ông phí công lo lắng!", ông cụ Diệp cũng không phải người e ngại, nếu đã quyết định, sẽ không đổi ý.

Thẹn quá hóa giận, ông già có bộ râu cá trê nháy mắt ra hiệu với cấp dưới ở sau lưng, định cưỡng ép đưa Diệp Yến đi.

Lúc này, Nhậm Kiến Tường đã chạy như bay đến, anh hô to.

"Chủ của các người đã bỏ chạy rồi, các người vẫn còn ở đây sao?"

“Sao mày trở về đây rồi, anh Võ đâu?”, ông già râu cá trê kinh ngạc, lớn tiếng hỏi.

“Tôi cũng không biết anh Võ của các ông ra sao rồi, đuổi theo một mạch thì nhận được một cuộc điện thoại, nên quay trở về đây”.

Nhậm Kiến Tường không dám nói sự thật, nơi này có nhiều người như vậy, anh không muốn bại lộ thực lực của mình, hơn nữa kể cả là Yến Nhi cũng không thể giải thích rõ ràng.

Ông già vuốt chỏm râu cá trê của mình, trong lòng thầm nhủ: "Chẳng lẽ cấp trên đã có mệnh lệnh mới?"

"Còn không mau cút đi, các người còn chờ gì nữa?"

"Thằng nhóc! Mày đừng quá ngông cuồng, không có anh Võ, tao cũng có thể đánh mày tàn phế trước!"

"Ông ơi, ông còn nhớ tôi không?"

Lúc này, một giọng nói truyền tới.

Người đang nói là Lý Xung, hắn vừa tỉnh lại không lâu, nhìn thấy ông già và nghe lời mẹ hắn kể lại nên đã biết chuyện vừa xảy ra.

“Cậu là? À, cậu là giám đốc của nhà họ Ngô mà chính tôi đã tự tay chọn ra, sao tôi có thể quên được chứ?”

Lý Xung mừng rỡ, chỉ về phía Nhậm Kiến Tường.

“Là Nhậm Kiến Tường này đánh tôi bị thương, e rằng hai ba tháng nữa tôi cũng không thể làm việc được…”

Mắt ông già râu cá trê hơi nheo lại, Lý Xung này là một nhân tài, nếu đúng như lời hắn nói, vậy thì Nhậm Kiến Tường này không cần thiết phải sống trên thế giới này nữa.

Bây giờ nhà họ Ngô đang phất lên, rất cần các nhân tài gia nhập, Nhậm Kiến Tường đánh Lý Xung chính là đang tát vào mặt nhà họ Ngô.

"Người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi!"

Ông già râu cá trê ra lệnh, hai mươi người sau lưng đều xông cả lên, bao vây Nhậm Kiến Tường.

"Kiến Tường, anh chạy nhanh đi!"

Diệp Yến khóc thút thít hô to.

Mặc dù Nhậm Kiến Tường đã biến mất năm năm, nhưng hôm nay trở về, hai người đã có cảm tình, cô tuyệt đối sẽ không cho phép chồng mình xảy ra chuyện gì nữa, huống hồ, Thư Thư cũng không thể không có bố.

Ông cụ Diệp thở dài: "Nhậm Kiến Tường, cháu đi đi! Chuyện hôm nay, ông sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm, nhưng nếu sau này cháu trở về, nhất định phải khiến nhà họ Diệp chúng ta trở nên hưng thịnh".

Nhậm Kiến Tường cảm thấy mũi mình hơi cay cay.

Anh tưởng rằng, trừ vợ con ra, anh đã không còn mối liên hệ nào với thế giới này nữa.

Không ngờ rằng không phải như vậy.

Tần Vũ, Vũ Hàn Thảo, Ngô Hân Di, bây giờ lại thêm ông cụ Diệp nữa.

"Ông nội ơi! Không cần đâu, đám sâu bọ này không có tư cách khiến cháu rời đi đâu".

Nhậm Kiến Tường thật lòng gọi một tiếng ông nội, bất kể trước kia đã xảy ra chuyện gì, dẫu sao cụ ta cũng là ông nội của Diệp Yến.

Sau đó, anh quay sang đám người của ông già râu cá trê, thản nhiên mở miệng: “Tôi khuyên các ông đi nhanh đi, nếu không, tôi ra tay, không chết cũng bị thương!”

"Nực cười! Cả thành phố Hoa Tây, còn chưa có ai dám nói những lời như vậy với nhà họ Ngô, đánh gãy hai chân nó cho tao!"

Ông già cười nhạt, những người đã vây quanh Nhậm Kiến Tường nghe lệnh của ông ta cũng bắt đầu hành động.

Nhậm Kiến Tường quan sát cẩn thận, phát hiện bên trong có lẫn một nửa là võ giả.

Chẳng qua cũng là vài võ giả hạng vàng mà thôi, Nhậm Kiến Tường không thèm coi ra gì.

Nhậm Kiến Tường giải quyết hết tất cả bọn chúng tại chỗ một cách thuần thục, một hai người ngã xuống mặt đất rên la, vài người bị đánh gãy tay, còn có nhiều người bị đánh gãy mấy cái xương sườn.

Ông già râu cá trê biết đã chọc phải kẻ mạnh, hôm nay muốn lật ngược tình thế là không thể nào, đến lúc đó chỉ có thể sai cao thủ trong tộc đến, trước mắt chỉ đành dừng lại.

"Thằng nhóc! Đừng vui mừng quá sớm, lần sau gặp mặt, sẽ là ngày giỗ của mày!", ông cụ để lại một loạt những lời ác độc, sau đó chật vật bỏ chạy cùng đám cấp dưới.

Biểu cảm của hai người Lý Xung và mẹ hắn vô cùng khó coi, chỉ đành phải ảo não bỏ đi.

Trước khi đi, ông cụ Diệp tặng cho hai người một câu nói: Sau này đừng tới nhà họ Diệp nữa, nhà họ Diệp không hoan nghênh!

"Nhà họ Diệp chúng ta cũng có một võ giả rồi, đúng là phúc của nhà họ Diệp!"

Ông cụ Diệp thầm mừng rỡ trong lòng.

Không chỉ có ông lão lúc nãy, mà ông cụ Diệp cũng nhận ra được sự siêu phàm của đứa cháu rể này, nếu đã cưới cháu gái mình, Nhậm Kiến Tường lại mồ côi, vậy coi như anh cũng là người của nhà họ Diệp.

Cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc, ông cụ Diệp yêu thích chiếc nhẫn không nỡ buông tay, đây là món đồ hơn trăm triệu, người ta đã tặng cho cụ ta món quà đáng quý như vậy thì sao cụ ta còn có thể làm người vong ân phụ nghĩa được chứ.

"Kiến Tường!"

Diệp Yến không thèm để ý mọi người, ôm chầm lấy Nhậm Kiến Tường, nước mắt rơi xuống, khiến cho người ta thấy mà cảm động, Nhậm Kiến Tường cũng vòng tay ôm lấy vợ và an ủi cô.

“Bố ơi! Con cũng muốn ôm ôm!”

Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười, rồi ôm con gái vào lòng.

Danh sách truyện HOT