Lọc Truyện

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 “Kiến Tường à! Sao cậu có thể…, Hội phó Trần sắp khóc đến nơi rồi!”  

 

“Cậu dám chửi tôi có bệnh? Mẹ tiên sư! Tôi…”, bác gái đang định hỏi thăm tới tổ tông của Nhậm Kiến Tường thì bị anh cướp lời.  

 

“Bà có bệnh thật còn gì, bệnh ở động mạch vành ngốn không ít tiền đấy nhỉ!”  

 

Bác gái lập tức nghẹn giọng.  

 

“Bài tiết trong cơ thể bà cũng không được bình thường, tôi đoán chắc là năm nay bà vẫn chưa tới năm mươi nhỉ, phần lớn số tiền của Tiểu Phùng đều dùng để mua thuốc Đông y cho bà phải không?”   

 

Mặt bác gái đỏ bừng.  

 

Bởi vì Nhậm Kiến Tường đang nói thật.  

 

“Cậu…”, bác gái lắp bắp lên tiếng, không còn cái khí thế như ban nãy nữa, “Cậu thật sự là thần y sao?”  

 

Nhậm Kiến Tường thở dài một hơi: “Trước tiên tới bệnh viện thăm chồng bà đi đã, đứng đây mắng chửi chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu”.  

 

Bác gái lập tức đồng ý rồi kéo con trai lên xe.  

 

Hội phó Trần ngồi xe cả một đoạn đường, tâm trạng cũng ổn định hơn không ít, ông ta kéo Nhậm Kiến Tường tới phòng bệnh của Tiểu Phùng, chỉ vào người đang nằm thoi thóp trên giường và nói: “Chính là người này”.  

 

Sắc mặt Tiểu Phùng trắng bệch, đôi môi tím tái, thoạt nhìn giống như bị trúng độc.  

 

Nhậm Kiến Tường nhíu mày, giơ tay bắt mạch cho Tiểu Phùng.  

 

“Sao rồi?”, hội phó Trần hỏi với vẻ mặt ngập tràn mong đợi.  

 

Nhậm Kiến Tường chưa kịp trả lời thì bên ngoài cửa đột nhiên trở nên ồn ào, quấy nhiễu tâm trạng của Nhậm Kiến Tường.  

 

“Mấy người túm tụm ở đây làm cái gì thế?”, một tiếng quát tháo bực tức vang lên, ngay sau đó có một nam thanh niên trông khá sáng sủa tiến vào bên trong.  

 

“Tên trí thức giả này là ai?”, Nhậm Kiến Tường không khách khí nói.  

 

“Anh nói ai trí thức giả đấy! Ôi! Hội phó Trần, sao ông lại ở đây thế?”, nam thanh niên lật mặt nhanh như lật sách, Nhậm Kiến Tường nhìn mà tự thấy không sánh bằng.   

 

Thái độ nói chuyện của hội phó Trần lại rất tốt: “Tri Thu à! Tình hình của bệnh nhân này thế nào rồi? Bởi vì người nhà lo lắng nên tôi lại mời thêm một danh y khác tới khám thử xem!”  

 

“Hội phó Trần, khám bệnh thì không vội vàng được đâu!”, Diệp Tri Thu vội vàng phản bác.  

 

Nhậm Kiến Tường nhìn diện mạo của thanh niên này thì cũng mang máng nhớ ra tên này là ai.  

 

Diệp Tri Thu, sinh viên ngành y tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã cùng với giáo viên hướng dẫn nghiên cứu ra được một loại thuốc có lợi cho việc chữa trị sốt rét, nhờ đó mà danh tiếng cũng hết sức lẫy lừng.  

 

Thế nhưng bây giờ quan sát thì có vẻ thanh niên này vô cùng nóng nảy!   

 

“Nếu như anh đã chịu trách nhiệm chữa trị cho bệnh tình của Tiểu Phùng, vậy tôi hỏi anh, tình hình bây giờ của bệnh nhân này như thế nào? Chẩn đoán mà anh đưa ra là gì? Và dùng loại thuốc gì thế?”  

 

Nhậm Kiến Tường không bận tâm tới thái độ xem thường người khác của đối phương, chỉ bình thản lên tiếng hỏi.  

 

Không ngờ Diệp Tri Thu lại vênh váo hừ một tiếng.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT