Lọc Truyện

Ông Ngoại Tôi Chấp Hết

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đùa chứ, Hạ Vũ đường đường là

chủ tịch chi nhánh Thanh Dương

của tập đoàn Hoa Đỉnh, lại muốn

anh đến gặp ông ta? Sếp Tô là

người có quyền đến mức nào mà

dám như vậy? Vừa đến đã gọi mình

đến gặp ông ta?

“Cậu kia, cứng miệng phết đấy nhỉ.Hẹn hò với cô chủ nhà tôi. Bây giờ

lão gia muốn gặp cậu, cậu lại bảo

lão gia tự đến gặp cậu à?”, giọng

người đàn ông mặc vest trở nên

lạnh lùng.

Khu căn hộ.

Sau khi Hạ Vũ trở về nhà, ông ngoại

Liễu Chí Trung đang ngồi trên chiếc

ghế sofa cũ nơi mẹ anh thường

ngồi.

“Vũ Nhi, cháu về rồi”, Lưu Chí Trung

nở nụ cười hiền từ.

“Ông ngoại, mẹ cháu ở nước ngoài

hồi phục thế nào rồi?”, Hạ Vũ vừa

vào đã vội vàng hỏi tình hình của

mẹ.“Cháu yên tâm đi, có ông sắp xếp,

đương nhiên phải ổn rồi”, Liễu Chí

Trung cười nói.

“Vậy thì tốt quá!”, Hạ Vũ yên tâm

gật đầu.

“Vũ Nhi, buổi đấu giá được tổ chức

ở thành phố Thanh Dương ngày mai

là một buổi đấu giá rất quan trọng

với cháu, hôm nay ông quay về là

để bàn với cháu về chuyện này”,

Liễu Chí Trung nói.

Hạ Vũ có chút kinh ngạc: “Mặc dù

buổi đấu giá này rất quan trọng,

nhưng cũng không đến mức phải

khiến ông ngoại đích thân chạy từ

tỉnh về đây để gặp cháu chứ?”“Nếu chỉ là một buổi đấu giá bình

thường thì đúng là không cần thiết,

nhưng buổi đấu giá này, liên quan

đến trận chiến của cháu với tập

đoàn Kim Cường”, ông ngoại Lưu

Chí Trung nói.

“Tập đoàn Kim Cường sao?”, Hạ Vũ

lầm bầm một câu.

Hạ Vũ nhớ lại, trước đó, tổng giám

đốc Lưu Ba đã nói với Hạ Vũ rằng,

buổi đấu giá này sẽ giành đất với

tập đoàn Kim Cường.

Vì vậy, buổi đấu giá này là một trận

chiến không có khói súng với tập

đoàn Kim Cường.“Đúng! Chính là tập đoàn Kim

Cường, ông nghĩ Hạ Vũ cháu nhất

định rất muốn nhanh chóng tiêu

diệt tập đoàn Kim Cường đúng

không!”, ông ngoại Lưu Chí Trung

cười híp mắt nói.

“Đương nhiên ạ”, Hạ Vũ khẽ gật

đầu, liếc mắt một cái.

Những việc mà tập đoàn Kim Cường

đã làm trước đây khiến Hạ Vũ nằm

mơ cũng muốn tiêu diệt bọn họ

ngay lập tức.

Tuy nhiên, tập đoàn Kim Cường là

một con rắn địa phương, mà chủ

tịch Hướng Kim Cường là đại ca của

thế lực ngầm ở Thanh Dương, ông

ta đã cắm rễ ở thành phố này hơnmười năm rồi.

Vì vậy Hạ Vũ muốn dựa vào năng

lực của chính mình, tiêu diệt tập

đoàn Kim Cường là vô cùng khó

khăn.

“Nhiệm vụ quan trọng tiêu diệt tập

đoàn Kim Cường này, ông sẽ giao

cho cháu đích thân hoàn thành, đây

cũng là một bài khảo sát dành cho

cháu”, ông ngoại Lưu Chí Trung nói.

“Ông ngoại, cho dù ông không nói,

cháu cũng sẽ tự nghĩ cách tiêu diệt

tập đoàn Kim Cường, nếu không

cháu đã tới tìm ông nhờ giúp đỡ từ

lâu rồi”, Hạ Vũ cười nói.

“Ha ha, tốt lắm, có bản lĩnh”, LưuChí Trung gật đầu nói.

Sau đó, Lưu Chí Trung lại nói.

“Tuy nhiên, ông sẽ không để cháu

chiến đấu một mình đâu, dù sao thì

Hướng Kim Cường cũng là con cáo

già, ông ta đã ở Thanh Dương này

nhiều năm rồi, khi cần thiết, ông sẽ

ở phía sau hỗ trợ cháu, đương

nhiên vẫn phụ thuộc nhiều vào cháu

thôi”.

“Vậy thì cám ơn ông ngoại ạ”, Hạ

Vũ gật đầu.

“Ví dụ như trong buổi đấu giá này,

ông sẽ giúp đỡ cháu một chút”, ông

ngoại cười híp mắt nói.“Ồ? Giúp gì vậy?”, Hạ Vũ tò mò hỏi.

Cuộc đấu giá này là lần đầu tiên Hạ

Vũ đối mặt với Hướng Kim Cường,

Hạ Vũ đương nhiên rất muốn thắng.

“Đầu tiên, ông sẽ hỗ trợ tài chính

cho cháu một tỷ! Chỉ cần là một

mảnh đất quan trọng, cho dù thế

nào, chỉ cần đấu giá thì cho dù là

giá nào cũng phải giành cho bằng

được, cho dù không đáng giá tới

mức ấy cũng phải khiến cho Hứa

Kim Cường năm sau không có đất

xây nhà”, ông ngoại nói.

“Ý của ông ngoại à dùng tiền đã

chặn hết mọi đường đi của Hứa Kim

Cường đúng không?”, Hạ Vũ vui

mừng nói.“Đúng! Chính là ý đó! Ông ta là một

con rắn địa phương thì sao? So về

tài chính, tập đoàn chúng ta có thể

chơi ông ta đến chết”, ông ngoại

Lưu Chí Trung cười nói.

“Ông ngoại không hổ danh là tỷ

phú, đúng là đỉnh thật, hi hi”, Hạ Vũ

cười nói.

“Đúng rồi, ông ngoại, một tỷ này là

chuyện tốt mà ông nói qua điện

thoại sao?”, Hạ Vũ hỏi.

“Đương nhiên không phải, thứ tốt

mà ông nói tới là cái khác, sẽ có ích

rất lớn cho cháu sau này”, ông

ngoại Lưu Chí Trung cười nói.Sau đó, ông ngoại lấy một văn kiện

từ chỗ thư ký, rồi đưa cho Hạ Vũ.

“Vũ Nhi, đây chính là đồ tốt mà ông

tặng cho cháu!”

Hạ Vũ nhanh chóng nhận lấy tập

văn kiện này.

Với Hạ Vũ, thứ mà được ông ngoại

gọi là đồ tốt chắc phải ở cấp độ bảo

vật ấy chứ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT