Lọc Truyện

Ông Ngoại Tôi Chấp Hết

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Tự đầu tư một tỷ rưỡi?", Lưu Ba

sửng sốt.

Ngay sau đó, ông ấy kích động nói.

"Chủ tịch Hạ yên tâm đí, có số tiền

đầu tư lớn như thế, lại thêm vốn

điều động sẵn có của công ty chúng

ta nữa, tôi tin tưởng tuyệt đối vào

công trình này.

"Nhưng chú phải tập chúng hai

trăm phần trăm vào công trình này,phải mạnh tay trong việc đảm bảo

an toàn, không được để cho Hướng

Kim Cường thò chân quấy rối.", Hạ

Vũ nghiêm túc nói.

"Đúng đấy, hôm nay Hướng Kim

Cường chịu thiệt không nhỏ, ông ta

chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên

đâu. Chủ tịch Hạ cũng phải chú ý an

toàn, hay là tôi sắp xếp cho anh

mấy vệ sĩ nhé?", Lưu Ba nói.

Với tính cách của Hướng Kim

Cường, hôm nay hắn chịu thiệt như

thế chắc chắn sẽ điên cuồng trả

thù.

"Không cần sắp xếp vệ sĩ cho tôi, tôitự có cách đảm bảo an toàn, nhưng

chú phải sắp xếp mấy vệ sĩ cho

mình đấy.", Hạ Vũ dặn dò.

Hạ Vũ có Cô Lang âm thàm bảo vệ,

anh không lo về vấn đề an toàn của

bản thân.

...

Vừa nói chuyện, Hạ Vũ và Lưu Ba

vừa đi thang máy xuống tầng một

của khách sạn.

Thang máy vừa mở cửa, Hạ Vũ đã

nhìn thấy mười mấy hai mươi sếp

tổng đang đứng tập chung ở đây.Hạ Vũ vừa mới xuất hiện, đám sếp

tổng lập tức nhao nhao lên.

"Anh Hạ, tôi là Trịnh Chí Dũng của

tập đoàn Cao Cầm, đây là danh

thiếp của tôi".

"Anh Hạ, tôi là Trương Lực của tập

đoàn Thiên Minh, đây là danh thiếp

của tôi".

...

Đám sếp tổng này thấy Hạ Vũ y

như mèo thấy mỡ, nhao nhao tiến

lên giới thiệu, đưa danh thiếp cho

Hạ Vũ.Đám người này thấy Hạ Vũ ở buổi

đấu giá vừa có khí thế vừa biết nhìn

xa trông rộng, lại thấy anh là cháu

ngoại Liễu Chí Trung thì nhao nhao

muốn kết giao với anh.

"Lưu Ba, nhận danh thiếp giúp tôi.",

Hạ Vũ thản nhiên nói.

"Vâng, chủ tịch Hạ!"

Lưu Ba gật đầu giúp Hạ Vũ nhận

danh thiếp.

"Rất vui được làm quen với mọi

người, Hạ Vũ tôi hi vọng tương lai

sẽ có cơ hội hợp tác với mọi người".Hạ Vũ đúng mực nói xong hai câu

đó thì xoay người đi ra khỏi khách

sạn.

"Người này chưa đến hai mươi mà

có thể bình tĩnh xử lí mọi chuyện,

đối nhân xử thế cũng đúng mực,

nhìn chả giống cậu ấm nhà giàu gì

cả".

"Đúng đấy, bản thân là cậu ấm đời

sau mà anh ta còn không mặc đồ

hiệu, đúng là chuyện là".

"Tương lai người này chắc chắn

thành công".

"Tôi phải về dạy dỗ lại mấy nhócnhà mình mới được, phải học tập

chủ tịch Hạ".

...

Mọi người nhìn bóng lưng Hạ Vũ rời

đi, tấm tắc khen ngợi.

Bãi đỗ xe của khách sạn.

"Chủ tịch Hạ!"

Hạ Vũ đang định lên xe thì bỗng có

tiếng nói vang lên từ sau lưng.

Hạ Vũ quay đầu nhìn, thấy mộtngười đàn ông trung niên hói đầu.

"Chủ tịch Hạ, tôi là Giang Thành,

kinh doanh chuỗi nhà hàng, đây là

danh thiếp của tôi.", ông ta tươi

cười dùng hai tay giơ danh thiếp ra.

"Ông thông minh thật đấy, những

người khác đều chờ tôi ở thang

máy, chỉ có ông chờ tôi ở đây.", Hạ

Vũ nói.

"Hì hì, không gặp chủ tịch Hạ một

mình thì sao chủ tịch Hạ nhớ rõ tôi

được chứ.", ông ta cười nói.

Hạ Vũ nhận lấy danh thiếp, liếc

nhìn."Ồ?"

Anh nhận ra người đàn ông tên

Giang Thành trước mắt này chính là

bố của cậu Giang.

"Chủ tịch Hạ, sau này nếu có

chuyện cần đến tôi thì xin cứ gọi, số

điện thoại trên danh thiếp là số

riêng của tôi, tôi luôn mở máy 24

giờ.", ông ta cười nói.

"Tôi biết rồi".

Hạ Vũ gật đầu, sau đó ngồi vào xe,

chiếc xe từ từ đi ra khỏi khách sạn.

....Trong biệt thự nhà họ Liễu trên

tỉnh.

Liễu Chí Trung ngồi trên sô pha,

cầm chiếc ipad trên tay.

Trên đó đang phát video buổi đấu

giá ở thành phố Thanh Dương.

Lúc này Liễu Chí Trung đã xem hết

đoạn video.

"Thằng nhóc này, chọc Hướng Kim

Cường tức phát ngất, haha", Liễu

Chí Trung không nhịn được bật

cười.

Thư kí cũng cười nói: "Ông Liễu,

khả năng tùy cơ ứng biến của cậuchủ khá thật đấy".

"Đúng thế, tôi còn định dùng tiền

đập chết Hướng Kim Cường, không

ngờ trong buổi đấu giá nó lại có thể

tùy cơ ứng biến, hố Hướng Kim

Cường mất những một tỷ rưỡi, đầu

có thằng nhóc này nhảy số nhanh

đáo để", vẻ mặt Liễu Chí Trung tràn

đầy vui vẻ.

Cách làm của Hạ Vũ vượt ngoài

mong đợi của ông ấy, ông ấy chợt

nhận ra Hạ Vũ có thể mang đến

mình hết bất ngờ này đến bất ngờ

khác.

Lúc này, thư kí lại nói.

"Nhưng với tính cách của HướngKim Cường, hôm nay ông ta chịu

thiệt lớn như thế, chắc chắn thời

gian tới ông ta sẽ điên cuồng trả

thù, sợ là cậu chủ sẽ phải đối mặt

với không ít chuyện đau đầu đâu".

"Có Cô Lang bảo vệ rồi, không cần

lo về vấn đề an toàn của thằng bé".

"Nhưng những phương diện khác sợ

là sẽ gặp chút rắc rối, để xem thằng

bé xử lí thế nào. Vẫn là câu nói cũ,

đây là cách kiểm tra nó, cũng là

cách rèn luyện nó", ông ấy cười nói.

...

Tại biệt thự trên núi của Hướng Kim

Cường."Choang! Choang! Choang!"

"Choang! Choang! Choang!"

Rất nhiều bình hoa cổ, các loại rượu

vang quý giá và những món đồ

trang trí trong biệt thự bị đập nát

tươm xuống đất, nền nhà bừa bộn

như bãi chiến trường.

"Thằng chó!"

"Thằng chó!"

"Thằng chó!"

"Ông mày là Hướng Kim Cường đấy,

thế mà mày dám bẫy tao ngay trên

địa bàn của tao, thế là muốn đối

đầu với tao rồi".Hướng Kim Cường giận dữ chửi ầm

lên.

Tất cả người làm, vệ sĩ trong phòng

bị dọa run người, nép người trong

góc phòng không dám lộn xộn, sợ

làm phật lòng Hướng Kim Cường sẽ

bị ông ta giận chó đánh mèo.

Cho dù là quân sư cũng chỉ dám

đứng phía xa không dám lại gần.

Bầu không khí trong biệt thự căng

như dây đàn.

Hướng Kim Cường đập đồ gần một

tiếng, đập đến khi không đập nổi

nữa mới ngồi xuống sô pha."Quân sư! Đến đây!"

Vẻ mặt Hướng Kim Cường đen sì

hét lớn.

Quân sư vội vàng chạy đến trước

mặt Hướng Kim Cường.

"Quân sư, tôi phải giết chết cái

thằng ranh Hạ Vũ", Hướng Kim

Cường nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ông Hướng, Hạ Vũ là cháu ngoại

của Liễu Chí Trung, muốn xử nó thì

phải làm trong âm thầm, không thể

khua chiêng gióng trống được",

quân sư nói.

Ngập ngừng một lát, hắn nói tiếp."Mà những người lần trước chúng ta

phái đi giết Hạ Vũ không hiểu sao

đều bị xử sạch, đến giờ vẫn không

tìm thấy xác...."

"Cậu có cách nào không?", Hướng

Kim Cường ngẩng đầu nhìn quân

sư.

"Ông Hướng, đúng là tôi có một

cách rất hay", quân sư lộ ra nụ cười

âm hiểm.

Sau đó hắn ghé sát vào bên tai

Hướng Kim Cường, nói nhỏ kế

hoạch của mình với ông ta.

"Ha ha, hay lắm! Kế này của cậu rất

được, sao lúc trước tôi lại quên mất

cách này nhỉ".Hướng Kim Cường nghe xong,

không nhịn được vỗ tay khen ngợi.

Quân sư cũng cười nói: "Ông

Hướng, có cách này rồi, tôi nghĩ Hạ

Vũ chắc chắn sẽ chết không có chỗ

chôn, mà chúng ta lại có thể phủi

tay sạch sẽ".

"Được, tôi sẽ để cậu đi xử lí chuyện

này, lần này nhất định phải khiến

nó chết không có chỗ chôn", Hướng

Kim Cường rất chờ mong.

"Ông Hướng cứ yên tâm, cho dù

thằng ranh này mạng lớn cũng

không thoát được lần này đâu. Giờ

tôi sẽ lập tức bắt tay vào chuẩn bị

ngay", quân sư cười nói.Quân sư vừa dứt lời lập tức rảo

bước rời đi chuẩn bị kế hoạch.

Hướng Kim Cường đứng dậy.

"Hạ Vũ, mày dám bẫy tao, là đối

thủ của tao thì dù mày có là cháu

ngoại Liễu Chí Trung thì cũng chỉ có

một con đường chết mà thôi, haha!"

Hướng Kim Cường cười điên cuồng,

ông ta tin chắc kế hoạch của quân

sư chắc chắn sẽ khiến Hạ Vũ chết

không có chỗ chôn".

...

Ở một diễn biến khác, trong nhà

của Tô Yên.Tô Yên ngồi trên sô pha xem phim,

bố cô ấy từ ngoài bước vào.

"Bố về rồi à, buổi đấu giá thế nào

rồi ạ?", Tô Yên vừa cắn hạt dưa vừa

hỏi, đương nhiên mắt cô ấy vẫn dán

vào màn hình ti vi.

"Cũng được, nếu lần này con mà

đến thì bố nghĩ con sẽ ngạc nhiên

lắm đấy", sếp Tô cười nói.

Vừa nói ông ta vừa ngồi xuống đối

diện Tô Yên.

"Ngạc nhiên ý ạ? Có gì mà con phải

ngạc nhiên chứ? Chả lẽ buổi đấu giá

có thứ con thích à? Thế thì bố mua

cho con là được mà", Tô Yên nói."Không phải đồ mà là một người",

sếp Tô cười nói.

"Được rồi, lại là anh Bình chứ gì? Bố

định gán ghép con với anh ta phải

không? Thế thì có gì mà phải ngạc

nhiên, con chả có ý gì với anh ta

cả", Tô Yên thờ ơ nói.

"Ý bố không phải là cậu Bình, bố nói

là...."

Người sếp Tô muốn nhắc đến

đương nhiên là Hạ Vũ rồi.

Nhưng nói được một nửa ông ta lại

dừng lại, bởi vì Hạ Vũ từng dặn dò

ông ta đừng cho Tô Yên biết thânphận thật sự của anh.

"Là ai ạ?", Tô Yên nhìn sếp Tô.

"Thôi, nói chuyện khác đi", sếp Tô

nói.

Ngập ngừng một lát, ông ta nói

tiếp.

"Bạn trai con là Hạ Vũ đúng

không?"

"Bố, có phải bố lại định chê anh ấy

nghèo, không xứng với con, con

phải chia tay với anh ấy đúng

không? Con nghe chán rồi", Tô Yên

bĩu môi nói."Không, không, không", sếp Tô vội

cười lắc đầu.

"Ý bố là bố ủng hộ hết mình việc

con yêu đương với cậu ta", sếp Tô

cười nói.

"Hả?"

Tô Yên vốn bình chân như vại vội

vàng quay đầu, ngạc nhiên nhìn sếp

Tô.

"Bố, bố.... bố ủng hộ con á? Bố... có

phải bố bị ấm đầu, đầu óc không

nhảy số kịp không?"Tô Yên hiểu rõ tính cách bố cô ấy,

ông ấy vẫn luôn muốn cô ấy yêu

một anh bạn trai giàu có hơn nhà

mình.

Thế mà giờ lại ủng hộ cô ấy yêu

một anh chàng nghèo? Lại còn ủng

hộ hết mình nữa chứ?

Cô ấy không dám tin đây là sự thật,

đây có phải bố cô ấy không thế?

"Tô Yên, con không nghe nhầm

đâu, bố ủng hộ hết mình chuyện

yêu đương của con với Hạ Vũ", sếp

Tô cười nói.

"Tại sao ạ? Bố chỉ đi tham gia hộiđấu giá thôi mà, sao quan điểm lại

thay đổi xoành xoạch như thế? Có

phải bố.... bố bị chuyện gì ở buổi

đấu giá kích thích không?", Tô Yên

nói.

"Giờ bố nghĩ thoáng rồi, chỉ cần con

tìm được người mình thích là được",

sếp Tô cười nói.

"Bố, cuối cùng bố cũng nghĩ thoáng

rồi, bố sẽ không giới thiệu mấy cậu

ấm nhà giàu cho con nữa chứ?", Tô

Yên nói.

"Yên tâm đi, không có chuyện đó

đâu", giọng điệu sếp Tô chắc nịch."Ha ha, tốt quá đi!"

Tô Yên vui sướng nhảy nhót trên sô

pha.

"Nhưng bố có một yêu cầu, con

phải dẫn cái cậu Hạ Vũ đấy đến nhà

mình ăn bữa cơm", sếp Tô cười nói.

Sếp Tô biết thừa mối quan hệ yêu

đương của Hạ Vũ và Tô Yên là giả

nhưng ông ta không nói toạc ra,

ông ta coi đây là cái cớ để gán ghép

hai người bọn họ lại.

"À,.... vâng".

Để sau này sếp Tô không giới thiệumấy cậu ấm nhà giàu cho mình

nữa, Tô Yên chỉ có thể đồng ý.

...

Bốn rưỡi chiều.

Hạ Vũ lái chiếc Lamborghini Daniel

của mình đến trường.

Chuyện công ty và chuyện khai phá

mảnh đất số một Hạ Vũ đã giao hết

cho Lưu Ba xử lí, anh chỉ cần kiểm

định và xét duyệt là được.

Lúc sắp đến trường thì điện thoại

của Hạ Vũ đổ chuông.Hạ Vũ rút điện thoại ra nhìn, là mập

gọi đến.

"Alo, mập hả", Hạ Vũ nghe máy.

"Anh Vũ đang ở đâu thế, mau đến

cổng trường đi", giọng điệu của

mập có vẻ rất gấp gáp.

"Tôi sắp đến nơi rồi, sao thế?"

Trong lòng Hạ Vũ giật thót, nghe

giọng điệu của mập thì hình như có

chuyện gì xảy ra rồi.

"Tòa kí túc xá nữ số 5 đang có một

tên lái xe Audi tỏ tình với Vương

Tuệ kia kìa", mập nói."Tỏ tình với Vương Tuệ á?", Hạ Vũ

khẽ cau mày.

Tuy là anh không phải người yêu

của Vương Tuệ, hai người cũng

không có mối quan hệ chính thức

nào.

Nhưng lúc nghe thấy tin này, trong

lòng Hạ Vũ không dễ chịu, giống

như có người muốn cướp đi món đồ

của mình vậy.

"Tôi biết rồi, tôi đến ngay đây".

Hạ Vũ nói xong thì tắt máy ngay.Sau đó, anh giẫm mạnh chân ga,

tiếng động cơ của chiếc

Lamborghini rồ lên, lao vút về phía

trường học...

Đại học Thanh Dương.

Dưới lầu tòa ký túc số năm của sinh

viên nữ.

Một chiếc Audi A4 màu bạc đậu ở

đây, trước đầu xe Audi có những

bông hồng đỏ rực, tạo thành hình

trái tim lớn.

Ở giữa bông hồng hình trái tim, một

chàng trai mặc vest đang đứng đây.

Chàng trai đang cầm một bó hoa

hồng làm từ những tờ tiền trăm đôla kẹp một thẻ ngân hàng ở giữa.

Bởi vì đây là dưới ký túc xá nữ,

đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý

của rất nhiều sinh viên nữ.

“Wow, thật là lãng mạn”.

“Audi, hoa hồng, còn có tiền, nếu

có ai tỏ tình với tôi như thế này, dù

có nằm mơ tôi cũng cười đến mức

không khép miệng lại được!”

Vô số các sinh viên nữa đang đứng

quan sát đều nhìn đến mê muội, rất

nhiều nữ sinh còn đang học đại học,

ra đời chưa lâu, hoàn toàn không

chịu được sự cám dỗ của đồng tiền.Chàng trai mặc vest đứng giữa

những bông hoa hồng hình trái tim

cũng có một biểu cảm tự tin trên

khuôn mặt, anh ta tự tin rằng mình

sử dụng chiêu thức này, rất ít cô gái

có thể cưỡng lại được, anh ta tin

chắc rằng, chiêu này của mình nhất

định có thể chiếm được trái tim của

Vương Tuệ.

Lúc này một bóng người xinh đẹp đi

từ trong ký túc xá ra.

Cô chính là nữ chính của việc này –

Vương Tuệ.

“Vương Tuệ, cuối cùng em cũng

chịu xuống rồi, anh biết em sẽ cảm

động trước tấm chân tình của anhmà, anh biết em nhất định sẽ xuống

dưới mà”.

Sau khi nhìn thấy Vương Tuệ, chàng

trai mặc vest bước ra khỏi chỗ

những bông hoa hồng hình trái tim,

nở nụ cười đi về phía Vương Tuệ.

Chàng trai mặc vest là con trai của

chủ một doanh nghiệp nhỏ tên là

Kiều Văn Phi, Vương Tuệ từng làm

việc trong bộ ngoại giao của hội

sinh viên, trong một lần đi xin tài

trợ nên quen biết anh ta.

Sau đó, Kiều Văn Phi thường xuyên

mời Vương Tuệ đi ăn cơm.

Bởi vì Kiều Văn Phi tài trợ cho

trường học, vì vậy Vương Tuệ vìphép lịch sự nên đồng ý đi ăn với

anh ta hai lần.

Kết quả lần thứ hai đi ăn, Kiều Văn

Phi đột nhiên lấy ra một tấm thẻ

ngân hàng, nói rằng anh ta muốn

bao nuôi Vương Tuệ.

Lúc đó Vương Tuệ sợ hết hồn, trực

tiếp từ chối Kiều Văn Phi, sau đó

nhanh chóng rời đi.

Vương Tuệ cứ nghĩ thế là xong

chuyện rồi.

Kết quả là sau đó, Kiều Văn Phi lại

gọi điện mời Vương Tuệ đi ăn, và

nói rằng lần nước do mình hồ đồ

nên mới nói ra chuyện bao nuôi,

mong Vương Tuệ tha thứ cho anhta, nói muốn mời Vương Tuệ đi ăn

để tạ lỗi.

Đương nhiên Vương Tuệ lại từ chối

anh ta.

Kết quả Vương Tuệ không ngờ

rằng, Kiều Văn Phi lại chạy đến

trường cô, tỏ tình với cô như thế

này?

Vương Tuệ không muốn quan tâm,

nhưng Kiều Văn Phi đã đứng dưới

lầu hét hò ầm ĩ suốt một tiếng, và

không có ý định rời đi.

Trước tình huống đó, Vương Tuệ

đành phải đi xuống, thẳng mặt từ

chối Kiều Văn Phi.“Vương Tuệ, tặng em này”.

Vương Tuệ vừa đi xuống, Kiều Văn

Phi đã vội vàng đi tới trước mặt cô,

đưa bó hoa bằng tiền và thẻ ngân

hàng cho Vương Tuệ.

“Oa!”

Nhiều cô gái xung quanh hét lên,

một số người còn ước mình là

Vương Tuệ lúc này.

“Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”

Rất nhiều sinh viên xung quanh bắt

đầu hô lên.“Anh Kiều, thật sự xin lỗi, tôi… tôi

không thể đồng ý”.

Vương Tuệ không nhận bó hoa.

Sự từ chối của Vương Tuệ khiến

nhiều người xung quanh ngạc nhiên

vô cùng.

“Cô ấy còn không đồng ý?”

“Anh chàng này trông khá đẹp trai,

lại lái một chiếc Audi, với điều kiện

ưu tú như vậy, không biết có bao

nhiêu cô gái muốn ở bên cạnh, thế

mà cô ấy lại không đồng ý!”

“Đúng vậy, nếu là tôi, tôi bảo đảmsẽ đồng ý ngay lập tức”.

Trong mắt của các cô gái đang

đứng xem, anh chàng đẹp trai này

vừa nhìn là biết con nhà giàu, trông

lại cũng khá đẹp trai, bọn họ quả

thực không tìm được lý do để từ

chối.

“Theo tôi thấy, Vương Tuệ này chỉ

muốn làm giá nên mới từ chối

trước, cứ chờ xem, tôi cá là cuối

cùng cô ấy cũng sẽ đồng ý thôi,

chàng trai tuyệt vời như vậy làm gì

có lý do để từ chối!”“Có lý!”, rất nhiều sinh viên xung

quanh lần lượt gật đầu.

Người trong cuộc.

Kiều Văn Phi thấy Vương Tuệ từ

chối anh ta, nhưng anh ta không từ

bỏ, mà cười nói:

“Vương Tuệ, em hãy suy nghĩ thật

kỹ, trong bó hồng này có một chiếc

thẻ ngân hàng, trong thẻ có một

trăm vạn, em nhận bó hoa này, số

tiền trong thẻ toàn bộ sẽ là của em,

sau đó em sẽ được anh lái Audi đưa

đi hóng gió”.

Nói xong, Kiều Văn Phi trực tiếpnhét bó hoa vào tay Vương Tuệ, bắt

cô phải nhận.

“Anh Kiều, tôi đã nói là không cần

rồi, xin anh lấy về cho”.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT