Lọc Truyện

Ông Ngoại Tôi Chấp Hết

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Chương 138: Mất việc

Sau khi nghe tin, bốn nhân viên

bán hàng sợ đến mức ngã quỵ

xuống đất.Ôi chúa ơi, họ thực sự đã cười

nhạo chủ tịch tập đoàn Hoa

Đỉnh?

Họ không thể tưởng tượng được

hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế

nào ...

Người đàn ông trung niên bên

cạnh muốn giúp Hạ Vũ cũng chết

lặng khi nghe tin, hóa ra đây là

chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh?

Tất nhiên, Vương Tuệ là người

sốc nhất.

Bởi vì tập đoàn Hoa Đỉnh đã giúp

Vương Tuệ hai lần, đều là những

ân tình lớn nên Vương Tuệ coitập đoàn Hoa Đỉnh là ân nhân

của mình.

"Cậu ấy ... cậu ấy là chủ tịch tập

đoàn Hoa Đỉnh?"

Vương Tuệ mở to hai mắt, che

cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt

mang theo vẻ khó tin.

...

Ở giữa.

Hạ Vũ chậm rãi đi tới chỗ cô gái

trang điểm đậm.

“Tôi nói tôi là chủ tịch tập đoàn

Hoa Đỉnh. Bây giờ cô tin chưa?”,

Hạ Vũ chắp tay sau lưng, giọng

nói không lớn nhưng đầy khí thế."Tôi tin! Tôi tin! Tôi tin!", cô gái

trang điểm đậm gật đầu như gà

mổ thóc.

“Vậy thì mạng của tôi, có phải

không đáng giá bằng chiếc váy

này?”, Hạ Vũ chế nhạo.

"Không, không, không! Trước đó

là tôi hồ đồ, có mắt như mù! Chủ

tịch, xin hãy tha thứ cho tôi!"

Cô gái trang điểm đậm sợ tới

mức trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Bốn cô bán hàng bên cạnh cũng

nhanh chóng quỳ xuống đất.

Mấy cô gái trang điểm đậm biết

rất rõ rằng với thân phận của HạVũ, bóp chết họ còn dễ hơn bóp

chết một con kiến.

Hạ Vũ chế nhạo: "Trước đó tôi đã

cho cô một cơ hội, nhưng thật

đáng tiếc khi cô không trân

trọng. Cô chọc tức tôi. Cô nghĩ bỏ

qua dễ thế sao?"

Tổng giám đốc Tưởng tiến lên

nói: “Chủ tịch Hạ, anh cứ dặn dò

đi ạ? "

"Đem mấy con chó khinh thường

người khác này ném ra khỏi Hoa

Đỉnh Plaza, vĩnh viễn không bao

giờ được bước chân vào Hoa

Đỉnh Plaza nữa", Hạ Vũ nheo mắt

nói.Sau khi dừng lại, Hạ Vũ nói thêm:

"Thông báo thông tin cá nhân

của họ cho khu kinh doanh

Thanh Dương. Công ty nào dám

thuê mấy người bọn họ chính là

đối đầu với tập đoàn Hoa Đỉnh!

Hiểu chưa?"

“Đã hiểu!”, tổng giám đốc Tưởng

gật đầu đáp lại.

"Cái gì?!"

Khi cô gái trang điểm đậm nghe

thấy lời Hạ Vũ nói, trên mặt cô ta

lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng.Bằng cách này, họ không chỉ mất

việc ở đây mà còn là ở cả thành

phố Thanh Dương!

"Mấy người, ném chúng ra ngoài

cho tôi!"

Tổng giám đốc Tưởng ra lệnh,

nhân viên bảo vệ bên cạnh chạy

tới, xốc cô gái trang điểm đậm

cùng bốn người bán hàng lên rồi

lôi họ ra ngoài.

Sau khi bảo vệ lôi người ra ngoài.

Hạ Vũ liếc lại khách hàng trong

cửa hàng.

Những khách hàng trước kia

thầm cười Hạ Vũ, đều nhanhchóng cúi đầu, hoảng sợ không

dám nhìn Hạ Vũ.

Họ nằm mơ cũng không nghĩ tới,

thằng oắt mà họ cười nhạo thực

sự là chủ tịch của tập đoàn Hoa

Đỉnh?

Những khách hàng này tuy có

chút tiền nhưng so với chủ tịch

Hoa Đỉnh thì chỉ là con sâu cái

kiến!

Sau khi Hạ Vũ liếc nhìn xung

quanh, cuối cùng chuyển ánh mắt

sang người đàn ông trung niên

bên cạnh.Người đàn ông trung niên này là

người nói hộ Hạ Vũ lúc trước,

muốn giúp Hạ Vũ, thậm chí còn

đưa cho Hạ Vũ quần áo mới mua.

Người đàn ông trung niên lúc này

nhìn có chút kinh hãi, đây là chủ

tịch tập đoàn Hoa Đỉnh!

"Chào anh! Làm quen chính thức

một chút. Tên tôi là Hạ Vũ và tôi

là chủ tịch chi nhánh Thanh

Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh".

Hạ Vũ đi tới trước mặt người đàn

ông trung niên, mỉm cười duỗi

tay ra, tỏ vẻ rất khiêm tốn."Chủ ... Chủ tịch Hạ. Tôi ... tôi

thực sự có thể bắt tay anh sao?",

người đàn ông trung niên nói một

cách yếu ớt.

"Tại sao không? Nếu không bắt

tay thì tôi sẽ sượng lắm đấy", Hạ

Vũ cười nói.

“Haha, vậy thì cung kính không

bằng tuân mệnh”, người đàn ông

trung niên cười cười, sau đó duỗi

tay bắt tay Hạ Vũ.

“Chủ tịch Hạ, tên tôi là Khang

Lượng Tài, tôi làm giám đốc nhân

sự trong một công ty nhỏ”, người

đàn ông trung niên tự giới thiệu.Sau một lúc dừng lại, Khang

Lượng Tài bối rối nói:

"Chủ tịch Hạ, lúc trước ngại quá,

anh tầm cỡ thế mà tôi lại còn

muốn giải vây giúp anh".

"Không sao, dù sao anh cũng đã

muốn giúp tôi, tôi nên cảm ơn

anh mới phải", Hạ Vũ cười nói.

"Nhưng tôi thực sự không ngờ

rằng anh sẽ là chủ tịch của tập

đoàn Hoa Đỉnh. Tôi không ngờ

rằng chủ tịch của Hoa Đỉnh lại ăn

mặc bình thường như vậy",

Khang Lượng Tài nói."Bởi vì tôi cũng như anh, xuất

thân từ một người nghèo. Vì vậy,

tôi không thích mặc đồ hiệu nổi

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT