Lọc Truyện

Ông Ngoại Tôi Chấp Hết

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 139: Mời gọi nhân tài

"Chủ tịch Hạ, anh là chủ tịch đặc

biệt nhất mà tôi từng gặp đấy",

Khang Lượng Tài bất giác giơ

ngón cái lên với Hạ Vũ.

Khang Lượng Tài từng gặp không

ít các chủ tịch, sếp lớn, nào có ai

không mặc đồ hiệu.Chưa từng thấy ai giống như Hạ

Vũ, ăn mặc cực kì bình thường,

thậm chí anh còn không mặc đồ

hiệu nữa.

Quan trọng là địa vị của những

chủ tịch, sếp lớn đó còn thua xa

Hạ Vũ nữa là.

Điều này mới khiến Khang Lượng

Tài thật lòng kính nể Hạ Vũ.

Lúc này, Hạ Vũ cười nói: "Khang

Lượng Tài, anh có hứng thú đến

tập đoàn Hoa Đỉnh chúng tôi làm

việc không"."Đến... đến tập đoàn Hoa Đỉnh

làm việc?", Khang Lượng Tài

sửng sốt.

"Đúng vậy, chức vụ vẫn là giám

đốc nhân sự, còn tiền lương thì

không cần biết lúc trước anh

được trả bao nhiêu, tôi đều trả

cho anh gấp ba lần", Hạ Vũ mỉm

cười nói.

Khang Lượng Tài bất giác nuốt

nước bọt, tập đoàn Hoa Đỉnh là

tập đoàn có tiếng nhất cả tỉnh

này, thậm chí là ở ba tỉnh Tây

Nam, hơn công ty anh ấy đang

làm việc không biết bao nhiêu

lần."Chủ tịch Hạ, anh có thể nói cho

tôi biết lí do không?", Khang

Lượng Tài ngơ ngác hỏi.

"Vì tôi rất thích anh", Hạ Vũ mỉm

cười nói.

Hạ Vũ và Khang Lượng Tài căn

bản không hề quen biết, mà

trước đó trong mắt tất cả mọi

người Hạ Vũ chỉ là một thằng

nghèo mà thôi, Khang Lượng Tài

bằng lòng ra mặt nói giúp anh,

thậm chí rất vô tư giúp đỡ anh.

Chỉ cần dựa vào chuyện này cũng

đủ để Hạ Vũ đoán được Khang

Lượng Tài là người có phẩm chất

tốt.Nhân tài hiếm có khó tìm như

vậy, nếu đã thấy thì sao Hạ Vũ có

thể bỏ qua chứ?

Ngập ngừng một lát, Hạ Vũ nói.

"Ngoài ra tôi còn có một thân

phận khác, tôi chính là cháu

ngoại của Liễu Chí Trung, hướng

phát triển của tôi về sau không

chỉ dừng lại ở thành phố Thanh

Dương nhỏ bé này mà là ba tỉnh

phía Tây Nam, thậm chí là cả

nước, nếu anh đi theo tôi thì về

sau sẽ có rất nhiều cơ hội phát

triển".

"Cái gì? Cháu... cháu ngoại của

Liễu Chí Trung?""Ừng ực! Ừng ực!"

Khang Lượng Tài khiếp sợ nuốt

nước bọt.

Anh ấy đương nhiên biết Liễu Chí

Trung là người giàu nhất Tây

Nam, cũng biết ông ấy là một

nhân vật tầm cỡ như thế nào.

Anh ấy không ngờ Hạ Vũ lại là

cháu ngoại của Liễu Chí Trung,

thân phận này còn ngầu hơn vị trí

chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh

chi nhánh Thanh Dương nhiều.

"Cháu ngoại Liễu Chí Trung?"

Ngày cả Vương Tuệ đứng cạnh

nghe thấy Hạ Vũ nói thế, trongmắt cũng hiện lên sự bàng

hoàng, cô cũng biết Liễu Chí

Trung là ai.

Nhưng vì giờ không tiện nên

Vương Tuệ mới nhịn không hỏi,

cô tính đợi lát nữa nhất định phải

hỏi Hạ Vũ đầu đuôi ngọn ngành

xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Hạ Vũ vỗ vai Khang Lượng Tài

nói tiếp.

"Tôi tin nếu anh đến tập đoàn

Hoa Đỉnh là giám đốc nhân sự,

chắc chắn có thể giúp đỡ tôi loại

bỏ sâu mọt trong công ty, giúp

tôi tuyển dụng nhiều nhân viêntốt, thế nào, anh có đồng ý

không?"

"Tôi... tôi đồng ý".

Khang Lượng Tài kích động gật

đầu.

Ông chủ công ty nhỏ mà Khang

Lượng Tài đang làm không phải

dạng tốt đẹp gì, anh ấy đang

định từ chức, hôm nay lại có một

cơ hội tốt như thế từ trên trời rơi

xuống, đương nhiên là anh ấy

bằng lòng rồi.

"Được rồi, ngày mai anh hãy đến

tập đoàn Hoa Đỉnh đi, bên phíacông ty tôi sẽ dặn dò trước", Hạ

Vũ nói.

"Chủ tịch Hạ, thật sự cảm ơn

anh, nếu không có anh nâng đỡ

thì chắc cả đời này tôi cũng

không thể bước chân vào tập

đoàn Hoa Đỉnh làm giám đốc",

Khang Lượng Tài cực kì kích

động.

"Vẫn là câu nói cũ, anh hãy làm

cho tốt, ví trí giám đốc chỉ là bàn

đạp mà thôi, chỉ cần anh làm tốt

thì tôi dám chắc anh sẽ có thể lên

cao hơn nữa", Hạ Vũ cười nói.

"Chủ tịch Hạ cứ yên tâm, tôi nhất

định sẽ cố gắng hết sức", KhangLượng Tài gật đầu thật mạnh,

ánh mắt kiên định.

Lúc này, ông chủ cửa hàng này

nhận được tin tức vội vàng chạy

từ ngoài vào, ông ta là một người

mập mạp.

"Chủ tịch Hạ, thật sự xin lỗi anh",

ông ta chạy thẳng đến trước mặt

Hạ Vũ, luôn mồm xin lỗi.

Ông ta đã biết hết mọi chuyện

xảy ra ở đây.

Ông ta biết Hạ Vũ bị chọc giận

nên đương nhiên rất sợ hãi, bởi vì

chỉ cần Hạ Vũ nói một câu thôi là

cửa hàng của ông ta có thể bị đára khỏi Hoa Đỉnh Plaza ngay,

thậm chí sau này ông ta không

thể tiếp tục làm ăn ở thành phố

Thanh Dương được nữa.

"Xin lỗi thì thôi, nhưng sau này

ông có tuyển người thì né mấy

loại người như thế ra", Hạ Vũ

bình tĩnh nói.

"Vâng, vâng, vâng", ông ta gật

đầu liên tục như gà mổ thóc.

"À, còn nữa, tôi mua bộ đồ này".

Hạ Vũ chỉ vào chiếc váy ren dài

được trưng bày một chỗ."Chủ tịch Hạ đã thích thì tôi xin

tặng cho anh", ông ta cúi người

cười nói.

"Ông cảm thấy tôi thiếu chút tiền

đấy hả?", Hạ Vũ nhướng mày.

"Không phải, đương nhiên không

phải ạ", ông ta cực kì sợ hãi.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT